So với việc mở nhà hàng, không biết có khách hay không, thì với những người dân làng đã quen cày ruộng, sẽ dễ tiếp nhận việc trồng cam hơn.
"Cho họ hai lựa chọn, một chắc chắn và một không chắc chắn. Tất nhiên họ sẽ chọn cái có kết quả tương đối chắc chắn."
Nói cũng có lý, ông Nhiễm Trì gật đầu. Tất nhiên với riêng ông thì việc trồng cây cam rốn sẽ thực tiễn và dễ hơn nhiều so với việc kinh doanh du lịch.
“Bố không thấy lúc rời đi họ rất phấn khích sao, yên tâm đi ạ, hai ngày nữa khi cây giống được chuyển về, con sẽ nhờ người của vườn ươm nói một chút về lợi ích của việc trồng cây này, cũng nói qua về thị trường của quả cam rốn hiện tại.”
Lợi ích của việc trồng cam rốn không thể thấy ngay trước mắt nhưng về lâu dài thì đáng giá, chưa kể hiện nay còn có chính sách hỗ trợ rất tốt từ chính phủ.
Hạ Thính Vân từng nói trồng cam rốn vẫn được xem là ngành nông sản đặc thù, có trợ cấp đặc biệt, vì vậy cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
“A Anh, ý tưởng về trồng cam là rất tốt, nhưng vừa rồi Tiêu Cường và một vài người cũng ủng hộ con trong việc mở nông trang, con có thực sự muốn mở không?”
"Tạm thời thì không thể, nhưng về sau nhất định sẽ tìm được thời điểm tốt để bắt đầu khai thách du lịch ở thôn chúng ta."
Sau khi xúc tiến đầu tư, phía sau núi sẽ là một địa điểm rất thu hút khách du lịch, đến lúc đó cô sẽ bắt tay vào bản kế hoạch mở nông trang.
Ông Nhiễm Trì và bà Hứa Nhược Lan nhìn nhau, đều cảm thấy con gái mình tham vọng quá lớn, nhưng trong hoàn cảnh này, họ dường như không có tư cách gì để phản đối.
"Dù sao thì con cứ suy nghĩ kỹ càng, chúng ta chỉ sợ con lại mạo hiểm."
"Bố, mẹ, tin con đi. Việc này là để lọc ra những người có ý chí làm giàu. Hơn nữa, đây không phải là việc bốc đồng mà là xu hướng phát triển của thời đại. Nếu mọi người có thể tiếp cận thông tin bên ngoài, sẽ hiểu được hiện nay các vùng nông thôn phát triển đến cỡ nào, thật sự thôn chúng ta đã đi sau rất nhiều nơi rồi."
Ông Nhiễm Trì không hoàn toàn hiểu chuyện này, nhưng vì con gái ông đã nói như vậy, nghĩa là việc này rất khả thi.
Nhiễm Anh không phải là người hấp tấp hay bốc đồng, cô thường xuyên lên mạng tìm kiếm thông tin, cô thấy ngoài thôn Đại Thạch, ở các vùng nông thôn khác của Trung Quốc, nhiều nơi đã bắt đầu thoát nghèo và trở nên giàu có. Vì vậy, cô không thể lãng phí thêm thời gian.
...
Hai ngày sau, lứa cam rốn đầu tiên đã được giao, vì đơn hàng lớn nên đích thân ông chủ của vườn ươm trên thị trấn, theo yêu cầu của Nhiễm Anh, đã theo xe xuống tận thôn Đại Thạch.
Hôm đó thời tiết rất tốt, đối phương dạy người trong làng cách trồng cam rốn đúng cách, các cây nên cách nhau bao nhiêu, đào hố sâu bao nhiêu, trồng ở đất rừng và đất canh tác thông thường sẽ khác nhau nhu nào.
Nhiễm Anh và Tiêu Khắc Gian đều rất nghiêm túc nghe, Tiêu Cường cũng về bàn bạc với vợ, quyết định mướn 500 mẫu đất để bắt đầu trồng cam.
Hoàn cảnh của gia đình Tiêu Cường thì ai cũng biết, anh ấy có quyết tâm như vậy, một số dân làng còn lại cũng bị dao động, như Tiêu Cường đã nói, dù tình hình có tệ đến đâu cũng sẽ không tệ hơn điều kiện sống hiện tại của bọn họ.
Hai anh em Tiêu Xuân Cảnh và Tiêu Trường Phát cũng đến xem thử, Nhiễm Anh nhân cơ hội này giới thiệu ông chủ vườn cây giống với họ, để họ có thắc mắc gì thì trực tiếp hỏi.
Chỉ hai ngày sau khi Nhiễm Anh và Tiêu Khắc Gian trồng cam rốn, cả 11 người dân trong làng từng tham gia nuôi chồn trước đó đều tham gia.
Khi Hạ Thính Vân đến thăm thì cây cam rốn của Tiêu Trường Phát đã được trồng xong, gia đình Nhiễm Anh cũng đến giúp một tay.
Hạ Thính Vân bước nhanh về phía trước, ánh mắt rơi xuống mồ hôi trên trán Nhiễm Anh.
“A Anh, đây đều là thành quả của cậu à?”