Nhiễm Anh thực sự khá bất ngờ, gia đình cô đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ không lấy lại được số tiền đã bị lừa, nhưng không ngờ khi túng quẫn nhất, họ lại nhận được tin.
Với số tiền này, chưa nói đến việc trồng cam rốn, cô có thể mướn thêm hai quả đồi.
“A Anh.” Ông Nhiễm Trì sợ nợ nần, ông chỉ muốn dùng số tiền này thanh toán khoản nợ cho người trong thôn và cả ngân hàng tín dụng.
“Con thử tính xem, trừ khoản cần thiết phải chi trả, chúng ta còn lại bao nhiêu, có đủ để trả cho những người đã góp vốn hay không, ngoài ra, chúng ta còn phải tính toán trả tiền cho ngân hàng."
“Bố”, Nhiễm Anh và bố cô có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau: “Bố không cần lo lắng về tiền vay ngân hàng đâu, thời hạn cho vay là một năm, không cần phải vội. Về việc nợ người trong thôn, con nghĩ không cần phải vội trả lại. Con muốn tận dụng tối đa 90.000 nhân dân tệ này để làm việc gì đó có thể sinh lời, sau đó chúng ta sẽ trả tiền cho những người góp vốn."
“A Anh...” Ông Nhiễm Trì biết con gái mình có thể làm được, nhưng ông lại sợ mang nợ người ta quá lâu.
"Bố, cứ tin con đi, cách tốt nhất là tận dụng số tiền này vào việc tái đầu tư. Con có thể trả lại tiền cho dân làng ngay bây giờ, nhưng nếu có thể dùng nó để sinh lời nhiều hơn, thì tại sao chúng ta không làm? Dù sao thì con đã viết giấy nợ cho từng hộ gia đình rồi, một khi họ biết kế hoạch của con, chắc chắn họ sẽ muốn dùng số tiền này để góp vốn."
"Chuyện này..."
"Bố đừng lo, con biết rõ mình nên làm gì mà." Nhiễm Anh nắm cánh tay ông Nhiễm Trì: "Con hứa với bố. Con sẽ hỏi dân làng xem họ muốn gì trước. Nếu họ tin con và đi theo con thì con sẽ tiến hành theo kế hoạch, còn nếu họ không muốn thì con sẽ coi đây là tiền con nợ họ, mỗi tháng sẽ trả lãi đầy đủ."
Nghe con gái nói, ông Nhiễm Trì thở phào nhẹ nhõm, việc dân làng đến đòi tiền lần trước đã gây ra hậu quả quá lớn rồi, bây giờ khi biết họ đã lấy được tiền mà không trả, không biết sẽ còn việc gì xảy ra.
Nhiễm Anh không nói dối bố mình, cô thực sự sẵn sàng phát triển các dự án khác, nhưng việc đầu tiên lúc này là đến vườn ươm Lạc Thành mua thêm một số cây giống và trồng cam rốn càng sớm càng tốt.
...
Việc hai bố con ông Nhiễm Trì lên tỉnh không thể giấu được dân làng, mà họ cũng không muốn giấu diếm, cầm tiền về xong liền tập hợp những người mà Nhiễm Anh đã viết giấy nợ.
Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên cũng được mời đến, tuy họ đã đồng ý dùng tiền để đầu tư nhưng Nhiễm Anh vẫn cảm thấy cần phải gọi họ đến để giải thích rõ ràng.
"Các chú, chuyện là thế này. Hôm nay tôi gọi các chú đến đây có hai việc. Việc thứ nhất là tôi quyết định thuê một ngàn mẫu đất ở sau núi để trồng cam rốn."
Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên nhìn nhau, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Không phải cháu đã nói chỉ trồng 500 mẫu đất sao?”
“Càng lớn thì càng trồng được nhiều đúng không ạ?” Nhiễm Anh mỉm cười, trên lông mày cong cong lộ nét vui mừng: “Tôi tin rằng trồng cam rốn sẽ có tương lai nên tôi dự định sẽ tăng cường đầu tư.”
"Con gái nhà họ Nhiễm, cháu thật dũng cảm."
Trần Chính Tiên thực sự bị thuyết phục, Nhiễm Anh là con gái nhưng lại có khả năng làm việc mạnh mẽ, kiên quyết hơn nhiều so với những người đàn ông lớn tuổi ở thôn này.
"Thật ra chuyện này mọi người cũng biết rồi, ngày kia cây giống sẽ đến, khi đó phải nhờ các chú giúp một tay, đừng lo, tôi sẽ trả công tương xứng, bằng với tiền mọi người nhận được trong những ngày vào vụ mùa."
“Điều thứ hai, sau khi ổn định vườn cây cam rốn, tôi muốn mở một nhà hàng phía sau nhà chú Khắc Gian."
“Cái gì?” Lần này Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên đều sửng sốt, cùng nhau nhìn Nhiễm Anh:
“Mở nhà hàng? Nhà hàng gì cơ?”