Theo dự định, Nhiễm Anh sẽ cử người đến cổng trường phát tờ rơi hàng ngày từ ngày mai đến thứ sáu, phát liên tục 5 ngày sẽ khơi gợi sự quan tâm của các bạn nhỏ, sau đó sẽ đòi bố mẹ đưa đến thôn Đại Thạch hái dâu vào cuối tuần.
“Vậy dâu tây của chúng ta sẽ được bán tại vườn chứ không phân phối ra cửa hàng đúng không?”
Tiêu Trường Phát chưa hiểu rõ lắm hành động của Nhiễm Anh.
"Không có trên thị trường."
Trên thực tế, thông thường mà nói, trước tiên người bán nên tìm kênh phân phối, chẳng hạn như siêu thị hoặc quầy bán trái cây, để họ nhập số lượng lớn,cả hai bên cùng có lợi.
“Hôm qua khi đi in tờ rơi, tôi đã xem qua các siêu thị và quầy bán trái cây lớn. Bởi vì gần đây đúng mùa dâu tây chín nên rất nhiều dâu tây được vận chuyển từ nơi khác về, giá cả cũng không cao. Khả năng cạnh tranh của chúng ta còn thấp, nếu đưa ra thị trường thì chi phí vận chuyển, quảng cáo, in ấn bao bì sẽ rất lớn."
Những nhà phân phối hiện tại đều đã có nguồn cung ổn định, rất khó để bọn họ bắt đầu hợp tác với người ở thôn Đại Thạch.
"Chú Trường Phát. Hiện tại vườn chúng tôi có dâu tây. Một thời gian nữa sẽ đến mùa thu hoạch nho, toàn những loại trái cây đặc sản, khách hàng có thể đến tận nơi hái. Tương lai trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng được xây dựng, danh tiếng của chúng ta khi đó đã có sẵn, chỉ cần có đủ khách hàng, không cần lo lắng về đầu ra nữa."
Thay vì phân phối khắp nơi, thà rằng bọn họ tự cung ứng.
“Khi đó chúng ta sẽ trở thành nhà vườn có tiếng, sức tiêu thụ sẽ tăng rất nhiều”.
"Chuyện đó..."
Sau giai đoạn này, khi trung tâm du lịch được khánh thành và có nhiều khách du lịch hơn, chúng ta có thể bán cho khách du lịch, còn hiện tại họ chỉ có thể bán cho người mua tại vườn.
“Tôi đã nói rồi, cứ ngheo theo A Anh là ổn rồi.”
Bây giờ gia đình Trường Phát nghe cô nói thì gần như đã hiểu, lần trước họ đến nhà Nhiễm Anh gây sự, Nhiễm Anh không hề để bụng mà vẫn cố gắng giúp họ trong mọi việc, vì vậy sự tin tưởng và nể trọng họ dành cho cô càng ngày càng cao.
“A Anh nói đúng đấy.”
"Chú Trường Phát, đừng quá lời. Tôi chỉ cố gắng giúp mọi người nhiều nhất có thể. Chúng ta vừa làm vừa học, không thể nói rõ ai giỏi hơn ai, chỉ cần mọi người chăm chỉ cầu tiến thì sẽ thành công thôi."
Nghe lời trấn an của Nhiễm Anh, Tiêu Trường Phát đành đè nén sự lo lắng lại, mọi người thấp thỏm chờ đến thứ bảy khi vườn dâu chính thức mở cửa.
“Nhưng trước đó, chúng ta vẫn phải chăm chỉ đi phát tờ rơi.”
Tiêu Trường Phát mỉm cười: “A Anh, cháu vất vả quá rồi.”
Nhiễm Anh xua tay, điều quan trọng nhất bây giờ là quảng bá cành mạnh càng tốt, sau đó chờ đến cuối tuần để nhìn xem kết quả thế nào.
...
Thứ sáu.
Đợt dâu tây đầu tiên đã gần chín, Nhiễm Anh nếm thử, quả mọng và ngọt, không khác gì loại dâu hữu cơ cô mua ở Hải Thị.
Sau khi Nhiễm Anh nếm thử dâu, lòng tự tin càng tăng cao, những khách hàng đến hái sẽ truyền miệng về nông sản của nơi này mạnh mẽ.
"A Anh."
Năm ngày nay Tiêu Trường Phát đều dẫn người đi phát tờ rơi tại cổng các trường học trong huyện, có rất nhiều người hỏi, cũng có nhiều người rất quan tâm, ông thấy lo lắng nhưng cũng có chút hy vọng, chờ đợi lượt khách đầu tiên đến vườn vào cuối tuần.
“Ngày mai sẽ có khách đến thật chứ?"
Nhiễm Anh biết bây giờ dù có nói bao nhiêu Tiêu Trường Phát cũng không yên tâm, tốt nhất là nên đợi đến ngày mai.
...
Tiêu Trường Phát dậy rất sớm, đêm qua ông trằn trọc mãi không thể ngủ. Thật ra ông luôn tin tưởng khả năng của Nhiễm Anh, khi nghe cô nói đến việc trồng cam, ông không lo lắng gì mà theo cô, nhưng trồng cam không thể thấy thu hoạch trong thời gian ngắn như trồng dâu.
Khi nghe Nhiễm Anh bàn chuyện trồng trái cây đặc sản, ông bàn với Tiêu Trường Căn về việc mua cây giống, sau đó học hỏi cách trồng dâu, cũng theo kế họach của Nhiễm Anh mà chăm chỉ đi phát tờ rơi quảng cáo.
6 tháng qua, chưa kể tiền đầu tư, công sức bỏ ra cho việc này còn hơn cả việc làm nông, Nhiễm Anh cho họ biết, người thành phố thích về quê để trải nghiệm cuộc sống của người nông dân nhưng thực tế không nhiều người trong thôn tin lời này.
Tuy nhiên, thái độ của Nhiễm Anh vô cùng kiên định nên mọi người cũng vững tin theo cô.
Bảy giờ sáng, con đường bên ngoài thôn Đại Thạch vắng tanh, xung quanh chỉ có một hai chiếc xe công trình hướng về trung tâm khu du lịch suối nước nóng, không có một bóng người qua lại.
Tám giờ, Tiêu Trường Phát nhìn cổng làng, nhìn bóng lưng của Nhiễm Anh đang bình tĩnh đọc sách, mấy lần định mở miệng nhưng sau đó lại im lặng.
Chín giờ, Tiêu Trường Phát và vợ ông cũng không nhịn được nữa. Cả nhà họ từ sáng sớm đã chuẩn bị, sợ rằng sẽ rất bận rộn, nhưng đến lúc này vẫn chưa nhìn thấy một người khách nào.
“A Anh...” Tiêu Trường Phát cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước đến gần Nhiễm Anh: “Hôm nay là thứ bảy phải không?”
Nhiễm Anh nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt ông, chợt mỉm cười: “Chú Trường Phát, chú cũng biết hôm nay là thứ bảy à?”
"À..."
“Người trong thành phố đi làm năm ngày liên tục, hôm nay họ sẽ dành thời gian nghỉ ngơi, ngủ dậy rất trễ. Hơn nữa, từ huyện thành đến thôn chúng ta phải mất ít nhất một giờ lái xe. Cháu đoán cũng phải sau mười giờ mới bắt đầu có người đến."
"A Anh, cháu có chắc không?"
“Chú Trường Phát, chú đừng lo.”
Làm sao có thể yên tâm, Tiêu Trường Phát mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống lời tiếp theo.
Chín giờ rưỡi, Tiêu Trường Căn và Tiêu Trường Thủy tới xem có giúp được gì không, cũng nhìn về phía cổng làng, Nhiễm Anh nhìn anh em họ Tiêu đang lo lắng thì gấp sách lại đứng dậy.
“Được rồi, chuẩn bị làm việc thôi.”
Nhiễm Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn cô, không biết phải làm gì. Nhiễm Anh chỉ cười không nói gì, cô nhẩm tính trong đầu, có lẽ cũng sắp đến giờ.
"Chuẩn bị đón khách thôi."
Mọi thứ đã sẵn sàng, cân điện tử, túi đựng dâu, các bảng hướng dẫn đi vào vườn đều được Nhiễm Anh chuẩn bị cẩn thận từ hôm qua.
Tiêu Trường Phát chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đầu tiên đi đã dừng lại bên đường ngoài thôn.
Có người từ xa thò đầu ra khỏi xe nói: "Ông chú, xin hỏi, đây là nơi hái dâu à?"
Nhiễm Anh mỉm cười, tiến một bước dài trước khi người khác kịp phản ứng.
“Đây là vườn trái cây của thôn Đại Thạch, chào mừng quý khách."