"Những gì anh nói ở cổng làng, em hiểu được phải không?"
“Em không biết.” Nhiễm Anh nhìn anh, muốn rút tay lại, nhưng Thương Diễn Chi rất kiên quyết.
"Anh thích em, anh không tin em không nhìn ra việc này."
“Anh uống say rồi.” Nhiễm Anh lại muốn rút tay lại, nhưng Thương Diễn Chi lúc này đã ngồi dậy, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
"Người say thường nói sự thật."
“Anh không hề say.” Nhiễm Anh không ngu ngốc đến mức không nhận ra đối phương đang giả say.
"Nhiễm Anh, dù có say hay không thì anh đang nói rất thật, anh thích em."
Thương Diễn Chi dùng chút lực siết bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay anh. Khoảng thời gian này Nhiễm Anh đang giúp dân làng trồng cam, trên tay cô có những vết chai nhỏ, cô cảm thấy hơi tự ti, cố gắng rút tay lại.
“Nhiễm Anh, em không định nói chuyện với anh à?”
Nhiễm Anh cụp mắt, nhìn hình ảnh bàn tay hai người đang lồ ng vào nhau: "Thương Diễn Chi, anh thích em ở điểm gì?"
"A Anh, anh..."
“Được rồi, không cần nói thêm đâu.” Nhiễm Anh ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt trong trẻo và bình tĩnh: “Em đã kiểm tra công ty của anh rồi. Thiên Thượng không chỉ nổi tiếng trong tỉnh mà còn ở một số tỉnh lân cận, đầu tư trải dài ở nhiều lãnh vực, năm ngoái anh còn được vinh danh là doanh nhân trẻ tiêu biểu cấp tỉnh."
Sau khi Thương Diễn Chi và cô leo núi lần trước, cô đã về kiểm tra kỹ hơn về công ty của anh. Không kiểm tra thì không biết, nhưng biết rồi thì cô bị sốc. Về cơ bản, Thương Diễn Chi là một nhà đầu tư có tiếng.
“Đó chỉ là một số thông tin không chính xác thôi.”
“Anh cũng đã thấy hoàn cảnh gia đình em rồi.” Nhiễm Anh là người tỉnh táo, cô rất rõ ràng về khoảng cách giữa hai người: “Em nghĩ chúng ta không hợp nhau.”
“Anh không nghĩ vậy.” Thương Diễn Chi cong môi, ánh mắt thẳng thắn và nhiệt tình: “Anh không nghĩ chúng ta không phù hợp, cũng không nghĩ giữa chúng ta có khoảng cách. Em cũng không giống người sẽ quan tâm miệng lưỡi dư luận."
Nhiễm Anh quả nhiên không phản bác: “Thương Diễn Chi, anh thích gì ở em?”
"Nếu có thể nói rõ ràng tại sao thì cũng không thể gọi là thích."
Chuyện này thì anh nói đúng, Nhiễm Anh cũng không thể phản bác, hai người vẫn nắm tay nhau. Nhiễm Anh hít sâu một hơi, đưa ra quyết định.
"Thương Diễn Chi, cảm ơn anh đã thích em."
“A Anh...” Nghe đến từ cảm ơn, vẻ mặt Thương Diễn Chi hơi thay đổi.
"Em thừa nhận, em cũng có tình cảm với anh."
Nhiễm Anh nhìn anh với vẻ mặt chân thành.
“Nhưng đó chỉ là thiện cảm thôi.”
“A Anh...” Thương Diễn Chi thực sự không hiểu, nếu cô có thiện cảm với anh thì tại sao lại không chấp nhận lời tỏ tình của anh?
"Thật ra anh cũng biết rồi, trước đây em từng có một mối quan hệ nghiêm túc, mặc dù chia tay trong êm đẹp, lỗi là ở em, nhưng em không tránh khỏi cảm giác bị tổn thương."
“Em vẫn còn yêu anh ấy à?”
“Không có.” Mấy tháng nay cô về nhà thì bận rộn liên tục, bận đến mức không có thời gian nghĩ đến Kỷ Dịch Vân, cũng không có thời gian mà tưởng nhớ lại mối quan hệ của mình.
"Em không còn tình cảm với anh ấy nữa, chia tay cũng đã chia tay rồi, chỉ là, em còn chưa sẵn sàng."
Nhiễm Anh không nói dối Thương Diễn Chi, cũng không cần thiết phải nói dối.
“Bây giờ em không có ý định bắt đầu một mối quan hệ. Lúc này em chỉ muốn dồn tâm trí vào việc giúp người dân cải thiện cuộc sống càng nhanh càng tốt."
“A Anh, chuyện tình cảm của chúng ta cũng sẽ không mâu thuẫn với hy vọng giúp dân làng của em."
“Em biết.” Nhiễm Anh gật đầu: “Nhưng nếu ở bên anh, em sẽ phân tâm, như vậy sẽ làm mất đi mục đích khi quay về của em.”
“A Anh...”
Thương Diễn Chi cố gắng thuyết phục nhưng Nhiễm Anh vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Thương Diễn Chi, anh là người tốt bụng, cũng rất tài giỏi, em rất cảm phục anh, nhưng hiện tại em quả thật không có ý định bắt đầu một mối quan hệ."
Thương Diễn Chi cau mày, Nhiễm Anh vội rút tay lại, đứng dậy.
"Anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài trước."
"A Anh, anh sẽ không từ bỏ đâu." Thương Diễn Chi nhìn thái độ lảng tránh của cô: "Em biết đấy, trong hai năm tới, anh sẽ phải thường xuất hiện ở huyện Cầm, vì vậy anh còn rất nhiều thời gian. A Anh, anh sẽ không từ bỏ."
Nhiễm Anh quay lại nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt rực lửa, rõ ràng là có ý định kiên trì đến cùng.
“Thương Diễn Chi...”
“A Anh, anh có lòng tin em sẽ chấp nhận anh.”
Thương Diễn Chi biết cô lo lắng điều gì, nhưng theo anh, đó không phải là vấn đề.
Nhiễm Anh cụp mắt xuống, suy nghĩ nửa phút, lời nói của Thương Diễn Chi khiến cô bối rối không biết nên đáp lại thế nào, nhưng anh có vẻ rất nghiêm túc.
"Thương Diễn Chi, hay là chúng ta làm thế này đi..." Khi cô ngước lên lần nữa, ánh mắt đã kiên định hơn: "Ba năm, chúng ta cho nhau ba năm, nếu sau đó anh vẫn giữ nguyên cảm xúc như bây giờ, em sẽ ở bên anh."
Thương Diễn Chi nhướng mày: “Ba năm?”