"Không sao, anh mệt thêm một chút còn hơn để em chịu mệt."
Nhiễm Anh nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh, cảm thấy cô không thể cưỡng lại lời nói của người đàn ông này.
"Được rồi." Cô bước sang một bên, nhường chỗ cho anh: "Vậy anh tính giúp em nhé, đây là tổng lượng hàng, đây là số lượng đã giao, còn đây..."
Cô giải thích rất rõ ràng, sợ Thương Diễn Chi không hiểu hết.
"Ừ, anh thấy rồi. Được rồi, giao cho anh, đi nghỉ ngơi đi."
“Được.” Nhiễm Anh gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của anh, nhưng: “Có gì thì cứ hỏi em, em ở trên lầu thôi.”
"Đừng lo."
Thương Diễn Chi ra hiệu OK, Nhiễm Anh mỉm cười, quay người lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Cô bước ra cửa thì quay lại nhìn Thương Diễn Chi. Anh đã ngồi xuống và bắt đầu kiểm tra sổ sách.
Nhiễm Anh xoa xoa giữa lông mày, mệt mỏi và kiệt sức, nhưng nghĩ tới bên cạnh có một người luôn sẵn sàng giúp mình thì lại cảm thấy mọi việc không đáng là gì.
Có lẽ, cô nên nghiêm túc cân nhắc việc kết hôn.
...
“Tiểu Thương, hôm nay con không mệt sao? Đây, ăn một bát canh gà đi, dì mới vừa hầm xong."
"Dì, không có việc gì, con không đói." Bình thường anh rất tự chủ, hiếm khi ăn sau nửa đêm.
"Không đói cũng phải ăn một chút, hôm nay vất vả cả ngày rồi." Sợ anh không uống, bà Hứa Nhược Lan nói thêm: "A Anh cũng có phần.”
Vừa rồi khi nấu ăn, bà đã nói chuyện với ông Nhiễm Trì. Vấn đề không phải ở Thương Diễn Chi mà là ở con gái bà,nó cũng lớn rồi, có lẽ không thích nói hết mọi chuyện với bố mẹ.
Ông Nhiễm Trì hơi khó chịu khi nghe tin chính Nhiễm Anh từ chối kết hôn vào lúc này.
"A Anh."
Nhiễm Anh vừa mới tắm xong, vừa chuẩn bị đi ngủ thì ông Nhiễm Trì bê canh gà nóng hổi đến.
“Bố, món súp gà này không phải dành cho mình con phải không?”
Ăn một tô lớn như vậy, ngày mai ít nhất sẽ tăng được ba ký.
“Đương nhiên là cho con rồi.” Ông Nhiễm Trì đặt bát canh gà lên bàn: “Mẹ con hầm cả buổi chiều, uống lúc còn nóng, nếu chưa đủ thì trong nồi còn nhiều lắm. "
“Bố ơi, tối rồi mà uống canh gà sẽ tăng cân đấy, con không uống đâu ạ.”
"Sao lại không uống? Con có mập đâu. Hơn nữa, mệt mỏi một ngày dài thì phải bổ sung dinh dưỡng chứ."
"Bố..."
"Đừng cãi, mẹ con nấu nhiều lắm, Tiểu Thương cũng có một phần, con mau uống đi."
Nhiễm Anh nhìn bát canh gà, biết hôm nay mình không thể trốn thoát được, đành ngồi vào bàn uống từng ngụm nhỏ.
“A Anh.” Ông Nhiễm Trì nhìn con gái, không biết mở lời thế nào. Con gái ngoan như vậy sao lại không muốn lấy chồng Có phải vì bạn trai trước nên cô đau lòng đến mức không muốn kết hôn nữa?
"Bố đừng lo lắng, con sẽ uống hết, không cần nhìn con chằm chằm như vậy."
Bị bố nhìn chằm chằm như vậy, Nhiễm Anh cảm thấy kỳ lạ, uống vội bát canh gà rồi khua bát trước mặt ông.
"Được rồi, uống xong rồi. Bố đã mệt mỏi một ngày dài rồi. Đi ngủ sớm đi."
“A Anh. Khi nào thì con và Tiểu Thương kết hôn?”
May mắn Nhiễm Anh đã uống xong canh gà, nếu không bây giờ cô sẽ bị sặc mất.
"Bố, bố nói gì thế?"
“Con và Tiểu Thương đã ở bên nhau hơn một năm rồi phải không?”
Hai người yêu nhau là chuyện cả làng đều nhìn thấy, chỉ là, mãi mà vẫn chưa nghe nói chuyện kết hôn.
"Con thậm chí còn không nghĩ đến việc kết hôn à?"
"Bố, con nghĩ bây giờ đang rất ổn."
Dù đã nghĩ đến việc kết hôn nhưng Nhiễm Anh cũng cảm thấy hài lòng về tình hình hiện tại giữa hai người.
“Có gì tốt?” Ông Nhiễm Trì giận dữ trừng mắt nhìn con gái: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Con không sợ người khác bàn tán sao? Chậm nhất là trong năm nay hai đứa đính hôn, mùa xuân sang năm kết hôn là đẹp nhất."
Nhiễm Anh choáng váng, từ nay đến lễ hội hoa còn chưa đầy nửa năm nữa, làm sao có thể chuẩn bị kịp?
“Bố, đừng đùa nữa.”
“Bố không đùa đâu," ông Nhiễm Trì hôm nay đến chỉ để nói về quyết định của mình chứ không phải hỏi ý kiến con gái: “Vậy thôi, ngày mai bố sẽ nói cậu ta đưa bố mẹ đến nói chuyện."
"Không, bố, ít ra bố cũng phải hỏi ý kiến anh ấy có muốn cười hay không chứ?"
"Bố hỏi rồi, cậu ta ước còn không được."
Nếu Thương Diễn Chi dám trái ý, ông lập tức đuổi cậu ta ra khỏi nhà mình.
Nhiễm Anh bây giờ mới hiểu hôm nay bố cô đến đây để ép cưới.
"Bố, trong nhà nhiều việc như vậy, con lấy chồng, những việc này ai sẽ làm?"
"Không có mâu thuẫn gì cả." Ông Nhiễm Trì cầm chiếc bát trên bàn lên, ánh mắt lại nhìn về phía Nhiễm Anh.
"A Anh, đừng lo lắng, Tiểu Thương đồng ý rồi. Đã như vậy thì con không cần phải lo lắng, bố mẹ đều sẽ ủng hộ."
Không cho Nhiễm Anh cơ hội nói chuyện, ông Nhiễm Trì bưng bát ra rồi trực tiếp rời đi.
Nhiễm Anh:...
Vì uống canh gà nên Nhiễm Anh phải đánh răng lại, khi đi ngang qua cửa, cô thấy Thương Diễn Chi vẫn đang tính toán, bát canh gà xem chừng đã uống xong.
Ánh đèn phía trên bàn chiếu vào khuôn mặt của anh. Người ta nói rằng những người đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc làm việc, quả đúng là sự thật
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu nhìn lên, giữa không trung, ánh mắt hai người chạm nhau, khẽ mỉm cười.
Có thể cô chưa nghĩ đến việc kết hôn ngay lúc này, nhưng cô chắc chắn sẽ kết hôn với Thương Diễn Chi.