Hạ Thính Vân và các cán bộ xóa đói giảm nghèo rất bận rộn, điều này làm Nhiễm Anh không theo kịp.
“Nghe nói dâu tây sắp tới mùa thu hoạch, chúng tôi đến xem có giúp được gì cho mọi người không."
"Cậu định giúp thế nào, đến ăn dâu phụ à?" Nhiễm Anh nói đùa, Hạ Thính Vân cố ý gật đầu: "Ừ đúng vậy, chúng tôi đúng là không làm được gì ngoài ăn đâu."
"Quên đi, mai mốt cam chín thì mọi người cứ việc đến ăn thoả thích, nhưng dâu thì không được."
Cây dâu không phải do nhà cô trồng, cô không thể tuỳ tiện mời khách, nhưng Tiêu Trường Phát đứng cách họ không xa nghe thấy liền vội vàng lên tiếng.
"Cán bộ Hạ, không sao đâu, khi nào dâu chín mọi người cứ đến ăn thử nhé."
“Tôi nói đùa thôi.” Hạ Thính Vân chào Tiêu Trường Phát, sau đó cùng Nhiễm Anh bước ra ngoài: “Tuy nhiên, đúng là chúng tôi định đến ăn, nhưng không phải ăn miễn phí đâu."
“Một năm nay, thôn Đại Thạch đã hoàn thành rất tốt các chính sách ở phía trên đưa ra, các chính sách xoá đói giảm nghèo đều được mọi người thực thi nghiêm túc. Vì vậy, chủ tịch huyện đã chỉ thị cho cấp dưới đến thôn mua dâu ủng hộ mọi người rồi."
"Không cần đâu," Nhiễm Anh lắc đầu: "Chuyện này không thích hợp, hơn nữa tôi cũng đã nghĩ ra phương pháp tiêu thụ rồi."
“Hôm trước cậu nói là định in quảng cáo ra rồi phát tờ rơi trên huyện đúng không?”
"Mục đích của việc phát tờ rơi là để mọi người biết đến vườn dâu và đến mua ủng hộ, nhưng việc chủ tịch huyện yêu cầu mọi người đến mua lại giống như ép buộc cấp dưới, như thế không tốt. Cậu cứ nói với cấp trên là chúng tôi sẽ tự mình tìm ra giải pháp."
“Cậu không thèm nể mặt tôi luôn hả?”
“Tất nhiên là không rồi”, Nhiễm Anh kiên quyết: “Những giống dâu chúng tôi trồng đều có chất lượng rất tốt, không dùng phân hoá học, được chăm sóc tỉ mỉ, vì vậy chúng tôi tự tin sẽ có lượng tiêu thụ rất tốt."
"Vậy mọi người cứ tiếp tục công việc đi, gặp khó khăn thì đừng ngại nói với tôi, tôi có thể nói mọi người đến ủng hộ."
“Sao lại làm phiền như vậy được,” Nhiễm Anh cười: “Chính quyền đã đưa ra các chính sách có lợi cho nông dân, chịu khó phổ cập kiến thức cho bà con, đồng thời còn khuyến khích mọi người trồng đặc sản, việc cần làm các cậu đã làm cả rồi, phần còn lại cứ để chúng tôi tự lực cánh sinh."
Cán bộ xóa đói giảm nghèo dù có làm thế nào thì cuối cùng người dân vẫn phải dựa vào chính mình, hôm nay là dâu, ngày mai là nho, mai sau là cam rốn, cũng không thể để cán bộ tiêu thụ hết nông sản cho họ được.
Hạ Thính Vân biết tính cách của Nhiễm Anh nên không thuyết phục nữa: "Nhiễm Anh, nếu cần giúp đỡ thì phải nói với chúng tôi, cậu cũng biết đây là công việc của chúng tôi mà."
"Đừng lo lắng, có việc nhất định sẽ tìm cậu."
Sau khi về nhà, Nhiễm Anh bắt tay thiết kế tờ rơi, tìm hình dâu tây, ngồi vắt óc nghĩ ra câu slogan phù hợp. Làm xong, cô tự mình đọc và sửa lại mấy bản khác nhau, in ra rồi mang đến nhà Tiêu Trường Phát.
Tiêu Trường Phát không rành những chuyện này, gãi đầu gãi tai nói: “A Anh, chuyện này tôi nghe cháu, cháu cảm thấy cái nào tốt thì chúng ta dùng cái đó."
“Chú Trường Phát, chú không thể nói thế được, đây vẫn là vườn dâu của chú mà.”
“Tôi không hiểu những thứ này.” Tiêu Trường Phát xấu hổ: “A Anh, tôi tin cháu, cháu cứ tự mình quyết định đi.”
"Được rồi, vậy tôi sẽ lựa chọn giúp chú."
Nhiễm Anh xem lại các mẫu tờ rơi, cô thấy có một mẫu đặc biệt hơn các phiên bản khác, đơn giản, rõ ràng, khi mang ra huyện thị in, cô còn đưa cho Hạ Thính Vân xem, cô ấy cũng nghĩ phiên bản đó tốt nhất.
Cô tìm một nhà in nhỏ, trong vòng hai ngày sẽ nhận được sản phẩm, Nhiễm Anh đặt in năm nghìn bản, sau đó về làng đặt tờ rơi trước mặt Tiêu Trường Phát.
“Chú Trường Phát, tờ rơi đã đặt in rồi, số lượng cũng không nhiều. Khi nào nhận hàng chúng ta sẽ phân chia nhau đến phát ở cổng chợ, cổng siêu thị, cũng phát trước cổng trường học trên huyện nữa."
“Đi siêu thị thì được, nhưng tại sao phải phát ở trường học?” Tiêu Trường Phát không hiểu lắm: “Trẻ con làm gì có tiền mua hoa quả.”
"Trẻ em không có tiền nhưng người lớn thì có. Được đến tận vườn hái trái cây sạch rồi ăn tại chỗ, chú nghĩ bọn nhỏ có thích hay không?"
“Đúng vậy.” Tiêu Trường Phát vỗ đùi, ánh mắt sáng rực nhìn Nhiễm Anh: “A Anh, cháu thật là lợi hại, sao cháu lại thông minh như vậy chứ?”
"Không phải lợi hại gì đâu ạ, chỉ là cháu nghĩ đến phương thức quảng cáo vừa trực tiếp vừa có hiệu quả thôi."
Mặc dù phương pháp này còn thô sơ nhưng ở một huyện nhỏ như vậy, đây là phương pháp quảng cáo có hiệu quả nhất.
“Cháu nghĩ sẽ có khách tới không?"
"Sẽ có người tới mua, chú yên tâm."
Nhiễm Anh thực ra không dám bảo đảm, nhưng cô vẫn phải trấn an Tiêu Trường Phát, thật lòng mà nói, dâu tây của Tiêu Trường Phát dù bán được hay không cũng không liên quan đến cô, việc này không đến lượt cô phải lo lắng. Nhưng sáu tháng qua, Nhiễm Anh quan tâm giúp đỡ Tiêu Trường Phát và những người trồng cây đặc sản hơn bất cứ ai. Dân làng bất kể làm gì đều nghe lời cô, nếu cô không thể giúp họ kiếm tiền, bản thân cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Mùa thu hoạch dâu lần này chính là sự khảo nghiệm của cô và mọi người.