“Ba ba, ba ba…” Thứ nho nhỏ màu hồng vừa chạm xuống đất đã vây quanh lấy Vô Kỵ, đám người trố mắt nhìn, không ngờ lại là một con rắn nhỏ màu hồng. “Ba ba!!??” Đám người chưa từng nhìn thấy con rắn nhỏ màu hồng này bao giờ, con ngươi suýt chút nữa thì rớt xuống đất, tất cả cùng lúc cúi người xuống quan sát con rắn dưới đất. “Không cần đa lễ... gọi lão đại là được rồi.” Vô Kỵ ừm một tiếng, bình thản nói. “Tổ sư nhà ngươi, muốn chết à?” Đám người giận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.