Mười nghìn người nhiều đến mức nào?
Tuy Trọng Sinh rất hot, nhưng mà vẫn đang trong thời kỳ thử nghiệm, cùng lắm cũng chỉ mới phát hành ra khoảng trăm nghìn tài khoản, cùng với số người online lên đến tám triệu người thì cũng đã là thần thoại mới ra đời trong giới trò chơi rồi.
Phải biết rằng Liên Minh Huyền Thoại vô cùng hot mấy năm trước đây, số người online cùng lắm cũng chỉ bảy triệu rưỡi mà thôi, đó còn là có nền tảng gần trăm triệu người chơi...
Nhưng mà bản đồ của Trọng Sinh này vô cùng rộng lớn, có ba trăm thành chính, như vậy tính bình quân ra, mỗi thành cùng lắm cũng chỉ có mấy nghìn người.
Công hội có vạn người chính là tương đương với một thành chính, gần như chiếm một nửa số lượng người rồi...
Người của Tung Hoành Thiên Hạ phân bố ở mỗi thành chính, đương nhiên không phải tất cả đều có thể đến trợ giúp được, nhưng mà những người chạy đến chiến trường đầu tiên nghiễm nhiên đã lên đến bốn năm nghìn người.
Mà thành Dư Huy trừ đi những người chơi không online, tất cả người chơi ở những công hội cộng lại cũng vẻn vẹn chỉ nhiều hơn con số này một chút mà thôi.
Cả vạn người loạn chiến thì khốc liệt đến mức nào.
Cao thủ trong Trọng Sinh đông đảo, nhưng vẫn chưa từng có ai được nhìn thấy tận mắt.
Những người chơi này chẳng qua chỉ là một đám nam nữ không ra đường bao giờ, không có kinh nghiệm hành quân đánh trận gì, chỉ duy nhất hiểu được là tankẻ ở phía trước, máu giấy ở phía sau đánh loạn một trận, cách đánh này cũng không nằm ngoài việc so sánh số lượng người với nhau.
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Tuy khí thế Tung Hoành Thiên Hạ lớn, lại là cùng một công hội, nhưng vì không phải người địa phương, phải chiến đấu ở sân khách, dưới sự hợp lực chống đỡ của đám công hội thành Dư Huy, Tung Hoành Thiên Hạ dần dần rơi xuống thế yếu.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong thành lao ra, sau đó nhảy vào trong chiến trường.
Nhưng bất đắc dĩ có quá nhiều người chơi ở ngoài thành, chen mất một lúc lâu mà cũng không xông được xa lắm, cắn răng một cái, thả người nhảy lên, giẫm lên đầu người chơi, nhảy vào...
Tất cả người chơi thấy một cảnh như vậy thì đều ngây ngẩn cả người.
"Lão đại đến rồi...!" Người của Tung Hoành Thiên Hạ mừng rỡ vô cùng.
Người này chính là Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa mới đăng xuất ăn cơm, bây giờ quay lại, khi vừa lên mạng thì đã vào kênh công hội chào hỏi với người trong Tung Hoành Thiên Hạ.
"Đại thần Thiết Ngưu tới rồi!"
Đây là phản ứng của người chơi thành Dư Huy, cảnh này dường như rất quen thuộc, nhất là người chơi của Liên Minh Huyết Sắc thì ký ức hãy còn mới như in... Chỉ có một người có thể làm ra loại chuyện như thế ở thành Dư Huy, cho dù chưa từng nhìn thấy Vương Vũ như thế nào, ít nhất vẫn nhìn rõ hình dáng kia.
Hai bên thấy cao thủ đến trợ uy, đều sôi nổi sĩ khí tăng vọt, nhưng mà rất nhanh sau đó, một bên thành Dư Huy lại yên lặng xuống.
Vì "Đại thần Thiết Ngưu " trong mắt họ vậy mà đang xuống tay với người chơi thành Dư Huy.
Lực chiến đấu cá nhân của Yêu Nghiệt Hoành Hành cực kỳ cao, dưới hỏa lực che chắn của người chơi Tung Hoành Thiên Hạ, khí thế là không thể chống đỡ, giống như một thanh đao cứng cắm vào thế trận của người chơi thành Dư Huy.
Đến mức không đến một hiệp, ánh sáng trắng lóe lên liên tục, ánh lên gương mặt Yêu Nghiệt Hoành Hành, dường như hiện lên gương mặt đẹp đẽ, mài đến mức làn da cũng biến đổi.
"Mẹ nó, đây không phải là Đại thần Thiết Ngưu!!" Đám người chơi thấy thế đều ồn ào gào thét.
Huyết Sắc Tu La nhìn xu thế không thể chống đỡ nổi của Yêu Nghiệt Hoành Hành, hai chân hơi nhũn ra, run rẩy nói: "Ta dám cam đoan, người này chính là con chó Thiết Ngưu kia!"
Huyết Sắc Tu La từng đánh chính diện với Vương Vũ, từng nói chuyện với Vương Vũ, cho nên từng nhìn rõ hình dáng Vương Vũ, hơn nữa loại bản lĩnh như ảo mộng này giống như dấu ấn khắc sâu trong lòng Huyết Sắc Tu La.
Vừa nghe thấy Huyết Sắc Tu La nói như thế, những người chơi thành Dư Huy đều sợ hãi: "Tại sao người của Toàn Chân Giáo lại giúp đỡ người ngoài?"
Huyết Sắc Chiến Kỳ hừ lạnh nói: "Hừ, loại vô liêm sỉ, ăn cây táo rào cây sung này, còn hiếm thấy lắm sao?"
"Mẹ kiếp! Toàn Chân Giáo chó má!"
Đám người chơi của thành Dư Huy đều ồn ào chửi ầm lên.
Tiếng mắng của mấy nghìn người vẫn rất vang dội, sáu người Toàn Chân Giáo đang hóng chuyện, đứng trên đầu tường thành cũng nghe thấy rất rõ ràng.
"Mẹ nó, mất cả chì lẫn chài..." Doãn Lão Nhị buồn bực nói: "Sau này không có cách nào sống ở thành Dư Huy nữa rồi..."
"Người kia rõ ràng không phải là chú Thiết Ngưu!" Ký Ngạo tức giận nói.
Xuân Tường nói: "Ha ha, ngươi nói ra có người tin sao."
"Ta cũng không tin trong bọn họ không có ai nhận ra!"
Xuân Tường cười nói: "Người trẻ tuổi ơi, đáng sợ nhất chính là những nhân tài biết rõ ràng nhưng giả vờ hồ đồ, hiểu chưa?"
Yêu Nghiệt Hoành Hành là cao thủ biết võ công, ra tay còn tàn nhẫn hơn Vương Vũ, đằng sau lại có đội người đông đảo ủng hộ, sức mạnh tràn trề, một người một ngựa xông lên đầu tiên, Tung Hoành Thiên Hạ vốn đang rơi xuống thế yếu, vì một người này xuất hiện mà thế trận thay đổi toàn bộ.
Người chơi thành Dư Huy thấy Toàn Chân Giáo cũng đi theo địch, một đám người ý chí chiến đấu rã rời, đều đánh trống muốn rút lui, nhất là người của Liên Minh Huyết Sắc đã từng chịu thiệt thòi từ chỗ Vương Vũ, hận không thể giấu đầu vào đũng quần, lùi sát lại phía sau không dám xông lên nữa.
Người của Liên Minh Huyết Sắc sợ Vương Vũ, nhưng người của Trường Ca Vô Đối lại không sợ.
2012 là người chơi mới không có tiếng tăm gì, mới được chen lên bảng xếp hạng mười người đứng đầu, đương nhiên có niềm kiêu ngạo của hắn ta. Thằng nhóc này cảm thấy mình là cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng, lại có một công hội lớn, người lợi hại hơn hắn ta cũng không nhiều, rất nhiều người lại không lợi hại bằng hắn ta, vẫn luôn quảng cáo rùm beng mình là người có sức mạnh lớn nhất thành Dư Huy.
Cho nên thằng nhóc 2012 này coi thường việc khinh rẻ người khác, nếu không cũng sẽ không chủ động tuyên chiến với Liên Minh Huyết Sắc.
Nhìn thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành uy phong như thế, 2012 đương nhiên không phục, hét lớn một tiếng, lập tức xông ra ngoài.
"Người mới đến là ai, ngươi dám đấu một chọi một với ta không?" 2012 chỉ vào Yêu Nghiệt Hoành Hành kêu lên.
Yêu Nghiệt Hoành Hành hơi sững sờ: "Ngươi mà cũng xứng đấu với ta?"
2012 ngạo nghễ nói: "Ngươi cũng đừng chém gió, ông đây tên là 2012, là cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng, có thừa tư cách đánh ngươi chứ?"
"Đừng có lải nhải nữa, đến đây đi!" Yêu Nghiệt Hoành Hành hừ lạnh một tiếng, tiến lên nghênh đón.
2012 giương cung lắp tên, Nhị Liên Tiễn, Truy Tung Tiễn, Chuyên Chú Xạ Kích, phóng ba kỹ năng về phía Yêu Nghiệt Hoành Hành, sau đó quay đầu bỏ chạy.
2012 là một người lùn mập, động tác như vậy giống như một quả cầu di động, trông cũng khá buồn cười.
Tuy rất buồn cười, nhưng tất cả mọi người đều biết, Cung thủ vẫn luôn chiến đấu theo kịch bản này.
Yêu Nghiệt Hoành Hành cười lạnh một tiếng, hai tay bay lượn đánh rơi mũi tên, phóng về phía 2012 với tốc độ không giảm chút nào.
Nghề nghiệp Võ sư không phải một nghề nghiệp nhanh nhẹn, nhưng hắn ta có một đặc điểm mà những nghề nghiệp khác không có, đó chính là nhảy lên tấn công, so với tấn công khi đứng thì sát thương cao hơn, cho nên độ tự do trong kỹ năng của Võ sư cũng khá cao, có thể trong đủ loại động tác nhảy vọt thi triển ra chiêu thức, đổi lại những nghề nghiệp khác thì không được, ví dụ như Pháp sư, có một kỹ năng Lôi Bạo cấp 15, khi làm phép cũng không thể di chuyển, đừng nói gì đến nhảy.
Cho nên nhìn đi, khi Võ sư đồ sát người ta lúc nào cũng là nhún lên nhảy xuống, rất cool ngầu, cho dù là một nghề nghiệp rác rưởi, nhưng cũng đủ mánh khóe...
Yêu Nghiệt Hoành Hành không phải Võ sư bình thường, nhưng hắn ta vẫn thích nhảy lên tấn công, ví dụ như hiện tại hắn ta sử dụng Nhảy Tung sau đó là Băng Quyền, có thể ở giữa không trung hoàn thành động tác tấn công, khoảng cách di chuyển được phải cách mặt đất hơn hai ba mét, là một kỹ xảo truy bắt và chạy trốn rất hiệu quả.
2012 bắn xong hết mũi tên, sau khi chạy được mười mét, vừa định quay lại tiếp tục giương cung chơi chiến thuật thả diều, ai ngờ Yêu Nghiệt Hoành Hành đã xông đến phía sau.
Không đợi 2012 quay đầu lại, bàn tay của Yêu Nghiệt Hoành Hành đã vươn ra nắm chặt gáy 2012, nhấn xuống mặt đất một nhát, gương mặt 2012 chạm đất, theo tác dụng của quán tính, bị đẩy mạnh ra một mét... Cuối cùng Yêu Nghiệt Hoành Hành một chân giẫm lên cổ 2012, đuổi bạn học 2012 đã mất hết mặt mũi về khu hồi sinh.
Nhìn thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành hung tàn như vậy, cuối cùng chút ý chí chiến đấu còn sót lại của người chơi của thành Dư Huy cũng tiêu tan, đều rối rít xoay người chạy về phía dưới chân tường thành chạy trốn.
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn người chơi thành Dư Huy chạy trốn mỗi người một ngả, ha ha cười nói: "Xùy, cao thủ gì chứ, thành Dư Huy ngay cả một người có thể đánh được cũng không có!"
Lúc này, Xuân Tường thấy hai người từ trong nội thành chậm chạp đi tới phía cổng thành, vì vậy quay sang nói với mấy người khác: "Đi xuống thôi, đến lượt chúng ta ra sân rồi!"