"Quay về bắt tiếp, có bảo người ở lại đó không?" Thủy Hạ Khán Ngư hỏi với giọng kinh hoảng. "Không!" Niệm Lưu Vân đáp. "Khi các ngươi đi có thấy có người nào ở xung quanh hay không?" Thủy Hạ Khán Ngư lại hỏi. "Không có ai..." Mồ hôi ở trên trán Niệm Lưu Vân sắp chảy xuống má. "Hỏng rồi!" Thủy Hạ Khán Ngư vỗ đùi rồi nói: "Chúng ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn rồi." "Sao?" Niệm Lưu Vân nghe thấy câu nói của Thủy Hạ Khán Ngư, lập tức hiểu ra... sau đó mắng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.