Chuột con vừa sinh ra có màu đỏ rực, cơ thể trụi lủi không có chút lông, chỉ nhỏ có một mẩu bằng ngón cái Hạ Mạc, mắt cũng không mở, hơi thở cực kỳ yếu ớt, thân thể như vậy khiến người ta bất an lạnh lẽo. Nó yên lặng nằm trong lòng bàn tay Hạ Mạc, cứ như chỉ cần cậu dùng thêm chút sức, nó sẽ lập tức chết đi.
Nghĩ đến con chuột béo kia quỳ trên đất như loài người, không ngừng khóc lóc cầu xin, rốt cuộc Hạ Mạc không thể làm ngơ được.
Lúc ấy cậu nói với chuột béo: “Tao có thể tìm cách đưa mày xuống tàu, nhưng trốn được tới đâu thì phải xem bản lĩnh của mày.”
Chuột béo vừa nghe Hạ Mạc chịu giúp đỡ, trong mắt cuối cùng cũng ánh lên tia sáng mãnh liệt, nó vừa dập đầu với Hạ Mạc vừa nói tiếng người: “Tôi không sống nổi nữa, chỉ xin ngài cứu lấy con tôi, trên người ngài có hơi thở của đại yêu, tôi biết ngài chắc chắn là yêu quái chân chính, chỉ có ngài mới cứu được nó, xin ngài, xin ngài…”
Tiếng xôn xao bên ngoài càng lúc càng gần, mắt thấy người đuổi theo sắp tới, Hạ Mạc không có thời gian suy ngẫm ý sâu xa trong lời con chuột, dưới ánh mắt tha thiết của nó, Hạ Mạc giấu chuột con vào túi.
“Đại nhân nhất định phải đề phòng người của hiệp hội Thiên Sư và Song Loa Hoàn.”
Đây là lời cuối cùng chuột béo để lại cho cậu, mà cậu cũng để lại một thứ cho chuột béo: Một viên mộng chủng, cũng không biết chuột béo có gieo được viên mộng chủng lên kẻ đi săn không.
Đây là lần đầu cậu ngưng kết mộng chủng, thời gian gấp gáp, tuy có thể ngưng kết thành hình, nhưng mộng chủng có thành công nảy mầm hay không thì không biết. Nếu mộng chủng ngưng tụ thành công, chuột béo cũng thành công gieo mộng chủng lên người kia, trong tương lai gặp lại kẻ săn đuổi thì cậu có thể thông qua mộng chủng để đi vào giấc mơ của người kia.
Mộng chủng ở trên người ký chủ càng lâu sẽ càng có được nhiều ký ức chân thật của ký chủ, cuối cùng sau khi cậu đi vào giấc mơ có thể soi sáng những ký ức chân thật ấy trong mộng.
Hạ Mạc vừa tận mắt thấy kẻ săn đuổi kia đi xuống tàu, cậu không biết lần gặp sau sẽ là lúc nào, còn bây giờ tạm thời phải xem nên cứu con chuột con này như thế nào đã.
“Mẹ ơi, cho con một chai sữa AD.” Hạ Mạc nói.
Bà Mạc ngồi tàu cả đêm, eo đau lưng đau, tâm trạng cũng không được tốt, hoàn toàn không chú ý tới chuột con trong tay Hạ Mạc. Bà nghĩ Hạ Mạc muốn uống nên kéo cái túi dưới gầm ghế ra, mở khóa lấy một lọ sữa AD, còn thêm hai cái bánh mì mẹ Trương Đằng tặng làm quà.
Tay nghề của mẹ Trương Đằng rất tốt, bà Mạc nhìn bánh mì mềm mịn phồng to đã thấy thèm. Chỉ tiếc khi bà nhìn thấy thứ trong tay Hạ Mạc, cơn thèm ăn cũng theo đó chìm nghỉm.
“Con đang cầm gì đấy?” Bà Mạc đột nhiên nhìn thấy chuột con trụi lủi thì không khỏi hoảng sợ, giọng nói không khống chế mà cao lên, cũng may vừa qua trạm kia, người xuống thì nhiều người lên thì ít, trong toa xe trống trơn, trên ghế cũng chỉ có hai mẹ con bọn họ.
Hạ Mạc đã từng thấy giấc mơ cổ quái mà đáng sợ nọ, cậu cảm nhận được một loại nguy hiểm. Trong lòng cậu không muốn để mối nguy hiểm này tới gần mẹ mình, cho nên thuận miệng bịa chuyện: “Con cũng không biết là gì, vừa rồi con nhặt được khi vệ sinh. Mẹ, hình như nó sắp chết rồi.”
Bà Mạc cũng có thể được liệt vào hàng gừng càng già càng cay, sao có thể không nghe ra lời nói dối của Hạ Mạc? Ban nãy không phải bà không thấy tên đàn ông kia điên cuồng đuổi theo con chuột, chỉ sợ con chuột con này có liên quan đến con chuột béo kia. Hạ Mạc trời sinh có thể nghe hiểu tiếng động vật, chỉ e vẫn còn ẩn tình phía sau. Trên xe đông người, không phải nơi thích hợp để bàn tán, bà Mạc hùa theo lời nói dối của Hạ Mạc: “Đây là chuột non, con có sợ không?”
Vừa hay có hành khách đi ngang qua, Hạ Mạc giả vờ ngây thơ nói: “Trông không giống lắm, mẹ, mẹ xem, hình như nó sắp chết rồi, con cho nó uống chút sữa được không?”
Khóe miệng bà Mạc không khỏi run rẩy, mất hứng đóng kịch với Hạ Mạc nhưng không quên vứt ánh mắt cảnh cáo cho cậu: “Tùy con, mẹ nhắc lại lần nữa, đừng gây phiền phức cho mẹ.”
Hạ Mạc nhanh nhẹn gật đầu, cũng không biết nghe được bao nhiêu, cậu dùng ống hút lấy một ít sữa cẩn thận đưa đến bên miệng chuột con, nó vẫn lẳng lặng cuộn tròn trong tay không nhúc nhích.
Chỉ e con chuột này sắp chết rồi.
Trong đầu Hạ Mạc chợt hiện lên hình ảnh con chuột béo dập đầu khóc lóc, cuối cùng vẫn không đành lòng.
“Mẹ, con đi vệ sinh chút.” Hạ Mạc cầm theo chuột con chạy phắt vào nhà vệ sinh, cậu xếp hàng một lát rồi đi vào trong nhà vệ sinh khóa trái cửa. Cậu cắn rách tay mình không chút do dự, nhỏ một giọt máu lên miệng chuột con. Chuột con như cảm nhận được gì đó, từ từ giãy giụa, liếm sạch giọt máu vào miệng. Khoảng vài phút sau, chuột con cuối cùng cũng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt đầu tiên trong cuộc đời.
Lần này lại đến lượt Hạ Mạc ngạc nhiên.
Ban nãy nó mới chỉ là một con chuột con bình thường, nhưng bây giờ trên người nó lại có hơi thở của yêu quái chân chính, dù rất nhạt nhưng chắc chắn Hạ Mạc sẽ không nhầm.
Bởi vì máu của cậu ư?
Có phải cậu hơi đáng gờm không?
Tâm trạng Hạ Mạc loạn thành một nùi, muốn nghĩ thêm mà nghĩ không nổi, trong lòng không khỏi thấy nặng nề.
“Chít chít, chít chít.”
Tiếng kêu non nớt của chuột con khiến Hạ Mạc bừng tỉnh, cậu bĩu môi nói: “Mày đừng kêu linh tinh, tao không phải mẹ mày.”
“Chít chít.” Mẹ ơi.
“Đã bảo ông đây không phải mẹ mày, gọi đại ca.”
Tuy chuột con hơi ấm ức nhưng vẫn chịu khuất phục: “Chít chít.” Đại ca. Kêu xong, nó âm thầm bỏ thêm một câu: Mẹ.
May mà Hạ Mạc không biết, bằng không chắc chắn sẽ tức chết.
Hạ Mạc mang đàn em mới thu nhận quay trở về chỗ ngồi, cậu rót ít sữa ra nắp, chuột con ngửi thấy mùi thơm liền uốn éo bò đến bên cạnh nắp, thè lưỡi tới liếm. Không lâu sau, một nắp sữa đã bị nó uống sạch. Chuột con chưa đã thèm liếm mép, cuộn tròn bên cạnh nắp ngủ mất. Hạ Mạc dùng ngón tay chọc đầu nó, sau đó bỏ nó vào túi áo. Chuột con cảm nhận được hơi thở và hơi ấm quen thuộc, điều chỉnh tư thế, ngủ càng thêm say.
Chuột vốn là loài có sức sống vô cùng ngoan cường, sức sống của con chuột yêu con này lại càng dẻo dai. Chờ xe lửa từ từ dừng ở thành phố B, trên người nó đã phủ lên một lớp lông tơ trắng như tuyết, tuy nhỏ hơn chuột con bình thường rất nhiều, nhưng có lông tơ phủ lên trông mập mạp hơn hẳn. Đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn xung quanh, không có phong thái “lấm lét” như loài chuột bình thường, ngược lại trông rất đáng yêu, rất có linh tính.
“Mày ngoan ngoãn chút cho tao, bằng không có bị vứt đi cũng đừng trách tao bỏ rơi mày.” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mạc hung dữ cảnh cáo.
“Chít chít, chít chít.” Chuột non, không, bây giờ phải gọi nó là Chuột Con, tuy đây là cái tên Hạ Mạc thuận miệng gọi, thế nhưng Chuột Con rất thích.
Chuột Con thò đầu ra ngoài nhìn tuyết phủ đầy trời, không thèm xem lời cảnh cáo của Hạ Mạc ra gì.
Hạ Mạc mạnh tay nhét nó lại vào túi, chưa đi được mấy bước, nó đã lại thò đầu ra.
“Còn lỳ lợm nữa tao sẽ vứt mày đi đấy!” Hạ Mạc hơi tức giận, cậu vừa dứt lời, bà Mạc tay xách nách mang hổn hển chạy tới, sầm mặt nói: “Đừng có chạy lung tung, còn không nghe lời, mẹ sẽ bỏ con lại đấy.”
Vào giờ phút này, hai mẹ con không khỏi có chung một suy nghĩ: Mẹ nó nuôi thằng con trai (thú con) thật không bớt lo được tí nào.
Thành phố B quá lạnh, phải biết rằng ở huyện Q đến mùa đông rất hiếm khi có tuyết, bà Mạc sống đến tầm này tuổi mà chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như vậy. Hạ Mạc vốn sợ lạnh, ngay cả mùa đông ở huyện Q còn chịu không nổi đòi đi ngủ đông, đột nhiên tới thành phố B, cơ thể lạnh cóng đến mức không muốn cử động. Tốn mất nửa ngày trời, rốt cuộc bà Mạc mới thuê được khách sạn ở gần ga tàu ở lại. Trong khách sạn bật máy sưởi hồi lâu, Hạ Mạc mới có cảm giác cuối cùng mình cũng “sống” lại.
Thành phố B không chỉ lạnh mà còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hạ Mạc. Hạ Mạc chưa từng đi ngao du đây đó vẫn luôn cho rằng chỉ cần tới được thành phố B, chắc chắn cậu sẽ tìm được Thẩm Nặc. Nhưng sau khi tới thành phố B rồi, cậu mới phát hiện biển người mênh mông, cậu không thể nào tìm nổi.
Mà từ lúc bắt đầu, bà Mạc đã biết rõ kết quả này. Bà chịu đi với con một chuyến xa ngàn dặm là vì để kết thúc ý định của con. Đương nhiên tốn nhiều công sức tới thành phố B như vậy, dù không thấy người cũng có thể đi chơi. Dù sao tết âm cứ ở lại quê cũng không có gì vui, coi như đưa Hạ Mạc đi mở mang kiến thức.
Cắt đứt ý định đi tìm Thẩm Nặc của Hạ Mạc, dưới sự giới thiệu của ông chủ khách sạn, bà Mạc đã gia nhập vào một đoàn du lịch, dẫn Hạ Mạc tới các địa điểm nổi tiếng nhất thành phố B. Suốt cuộc đi chơi Hạ Mạc luôn phụng phịu, vẻ không vui gần như viết hết lên mặt. Cuối cùng bà Mạc thật sự không đành lòng, đành phải dỗ cậu: “Thành phố B lớn quá, muốn tìm được Thẩm Nặc ngay không dễ chút nào, biết đâu ngày nào đó Thẩm Nặc sẽ chủ động liên lạc với con thì sao? Dù nó không chủ động liên lạc với con, tương lai con cũng có thể thi đại học ở đây, từ từ đi tìm, mẹ tin con có thể tìm được nó.”
Chuột Con ôm một miếng bánh bột ngô rải mè vui vẻ gặm, không biết nó nghe hiểu bao nhiêu, vậy mà cũng chít chít hùa theo.
Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Hạ Mạc lắc lắc khuôn mặt mập mạp, cuối cùng gật đầu.
Ở một huyện nhỏ hẻo lánh như huyện Q, muốn thi đậu đại học thành phố B không hề dễ, Hạ Mạc có đầu óc nhạy bén, hơn nữa còn biết tập trung vào học. Nhưng dù như thế, khi so với một học sinh ngoan tiêu chuẩn thì Hạ Mạc vẫn rất lười, thường xuyên ngủ gật trong lớp, không chịu làm bài tập về nhà, hở chút là lấy lí do này lí do nọ xin nghỉ, không ít giáo viên lạ lớp đã mời phụ huynh đến. Về sau bà Mạc ngại phiền, nhờ người quen xin giấy chứng bệnh cho Hạ Mạc, từ đó về sau, các giáo viên không thèm quản cậu nữa.
Hạ Mạc lười biếng thành quen, không chỉ thích ngủ trong lớp mà đến cả đi thi cũng thích ngủ, thành tích hàng năm thuộc tốp trung bình thấp trong lớp. Thỉnh thoảng khi cậu không buồn ngủ sẽ bùng nổ một chút, đạt được thành tích đáng ngạc nhiên.
Cho nên chờ tới lúc thi đại học, Hạ Mạc lập tức đạt được số điểm vô tiền khoáng hậu ở huyện Q xưa nay, khiến cho các thầy cô không khỏi bất ngờ.
Sau khi có điểm, lúc các giáo viên hỏi Hạ Mạc chọn đại học Q hay đại học B, cậu lựa chọn không chút do dự khiến các thầy cô vô cùng đau đớn.
Cậu chọn đăng ký học viện điện ảnh nổi tiếng thành phố B, đại học D, khoa văn học.