“Quỷ, có quỷ!!” Cung Liệt hét toáng lên, thế nhưng cổ họng cậu ta không thể phát ra tiếng. Cơ thể như bị một sức mạnh vô hình chặn lại, không tài nào động đậy nổi.
Quỷ con bỗng nhích lên trên, gương mặt không da của nó lập lòe vài lần rồi biến thành một gương mặt đàn ông thành niên đẹp trai giàu có đầy cuốn hút.
Đinh Hoằng Nhất! Là Đinh Hoằng Nhát!
Đinh Hoằng Nhất dùng bàn tay quỷ không da thật nhỏ véo cằm Cung Liệt, cười lạnh nói: “Nói cho chị mày biết, con ả dám động tay lên quỷ con của tao, tao chết rồi, con ả cũng đừng hòng được bình yên.”
Cung Liệt đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường, xung quanh tối như mực, không thấy bóng dáng Đinh Hoằng Nhất đâu. Cậu ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại khỏi cơn ác mộng.
Đang yên đang lành sao lại mơ thấy Đinh Hoằng Nhất? Những lời của hắn còn văng vẳng bên tai, Cung Liệt không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ chị cậu ta nuôi quỷ con thật?
Không thể nào, chỉ là ác mộng mà thôi, sao cậu ta lại xem là thật được, trên đời này làm gì có quỷ thần? Cậu ta không nhịn được sờ vào phần cằm vừa bị Đinh Hoằng Nhất véo, cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp ấy không thể vứt đi nổi, không biết có phải ảo giác hay không mà cậu ta cứ cảm thấy nơi vừa bị Đinh Hoằng Nhất nắm hơi phát đau.
Đèn trong phòng bỗng sáng lên, từ sau bữa tiệc tân sinh viên chiều qua, hôm nay bắt đầu chính thức gia nhập huấn luyện quân sự. Nghĩ đến bữa tiệc tân sinh viên là Cung Liệt lại tức giận, vốn cậu ta còn có cơ hội đọc bài phát biểu của tân sinh viên, kết quả vì những chuyện xảy ra gần đây nên cậu ta không được chút sơ múi nào.
Đúng là xui xẻo.
Cũng không biết vì sao, Cung Liệt cảm thấy sáng nay dường như mình cực kỳ mệt mỏi, cậu ta ngửa đầu lên giường muốn ngủ tiếp. Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi tập hợp khẩn cấp. Những người khác trong phòng ngủ đều nhanh chóng rời giường, thay quân trang chạy ra ngoài.
Trong phòng ngủ nhanh chóng chỉ còn lại Cung Liệt và ba người bạn cùng phòng trong trường của cậu ta.
Thấy cậu ta mãi không tỉnh dậy, có người đi tới vỗ giường, nói: “Cung Liệt, dậy mau, sắp muộn rồi!”
Sáng nay bắt đầu huấn luyện quân sự, nếu ngày hôm trước đã tới trễ, tạm thời chưa bị phạt nhưng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác. Tối hôm trước lúc tụ họp, đại diện của Cung Liệt cố ý dặn dò bọn họ để mắt nhiều hơn tới Cung Liệt, đều là bạn cùng phòng thời đại học, nếu Cung Liệt có tài nguyên tốt chắc chắn sẽ không quên bọn họ. Tuy rằng ba người kia đều đã ký công ty, nhưng đều là công ty không nổi tiếng trong ngành cho lắm, càng không có người đại diện và trợ lý đi theo làm tùy tùng hầu hạ, mặc dù bây giờ Cung Liệt đang gặp xui, nhưng vậy cũng mạnh hơn bọn họ gấp trăm lần.
Tuy bọn họ không đến mức nịnh bợ Cung Liệt nhưng cũng đặc biệt săn sóc cậu ta, hi vọng Cung Liệt thật sự có thể mang lại chút tài nguyên cho mình.
Cung Liệt vừa bị ác mộng dọa sợ, tâm trạng không tốt, mất kiên nhẫn lầu bầu: “Biết rồi.” Cậu ta xốc chăn lên, xoay người xuống giường xỏ dép lê, quay lại đã thấy bạn cùng phòng ngạc nhiên nhìn mình. Cung Liệt cau mày nói: “Sao thế?”
Bạn cùng phòng quan tâm hỏi: “Cung Liệt, có phải tối qua cậu ngủ không ngon không?” Mặt còn trắng hơn cả tường, quầng thâm mắt sắp ngang ngửa gấu trúc rồi. Chẳng qua căn cứ vào hoàn cảnh không ra gì, tối qua y cũng bị nóng đến mức không ngủ nổi, mãi hơn nửa đêm mới mơ màng ngủ mất.
Một bạn cùng phòng khác cũng nhích lên, nói: “Cung Liệt, sao cằm cậu đỏ thế?”
Trong lòng Cung Liệt thoáng trầm xuống, nhanh tay cầm lấy gương trên bàn soi vào, quả thật cằm cậu ta có vài vệt đỏ, chẳng lẽ Đinh Hoằng Nhất tới tìm cậu ta thật? Không, không, cũng có thể là do chính cậu ta vừa xoa vào nên đỏ thôi.
Tuy Cung Liệt không tin quỷ thần, nhưng trong lòng hoảng hốt không thôi, người như mất hồn mất vía.
Chờ cậu ta thay xong quân phục, cùng bạn cùng phòng chạy tới sân thể dục thì đã quá muộn. Huấn luyện viên được phân công quản lý bọn họ là một người vô cùng nghiêm khắc, vốn không thèm quan tâm bọn họ là ngôi sao nổi tiếng, đám Cung Liệt vừa vào đã chọc họng súng, bị huấn luyện viên phạt chạy 5000m. Từ nhỏ đến lớn Cung Liệt làm gì đã từng chịu kiểu trừng phạt này, không hề phục chút nào, nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng biết mình là nhân vật công chúng, hơn nữa còn muốn mượn huấn luyện quân sự để bán hình tượng, cố gắng nuốt giận xuống bụng. Thế nhưng trên mặt cậu ta vẫn tỏ rõ thái độ, huấn luyện được phân công quản lý cậu ta chưa bao giờ thần tượng ai, vốn không biết cậu ta là cây lá nhà nào, xem Cung Liệt như tân binh không phục sự quản giáo trong tay ông, hàng mày chau lại, lại phạt Cung Liệt chạy thêm 5000m nữa.
Rốt cuộc Cung Liệt không nén nổi cơn giận, chất vấn thẳng mặt: “Dựa vào đâu?”
“Không phục à?” Huấn luyện viên cao hơn Cung Liệt nửa cái đầu, nhìn cậu ta từ trên cao xuống, nói: “Dựa vào tôi là người dạy cậu. Chạy thêm 5000m nữa, mấy người các cậu là bạn cùng phòng của cậu ta đúng không? Các cậu chạy với cậu ta, khi nào xong mới được đi ăn!”
Ba người bạn cùng phòng đều vì chờ cậu ta nên mới tới muộn, bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý ai nhận phạt phần người nấy, nào ngờ thoáng chốc đã bị phạt gấp ba, có vẻ huấn luyện viên này không dễ chọc. Mắt thấy Cung Liệt còn muốn cãi với ông ta, ba người nhanh chóng lôi cậu ta đi.
Cung Liệt vẫn luôn có thói quen tập thể hình đều đặn, cơ thể cậu ta trông có vẻ thanh mảnh, nhưng là loại mặc đồ thì gầy cởi đồ có thịt, vốn cũng đang tầm mười bảy mười tám, là độ tuổi bẻ gãy sừng trâu. Lẽ ra cậu ta không phải không thể hoàn thành nhiệm vụ chạy phạt 15000m, nhưng vừa chạy được hai vòng đã liên tục thở gấp, đến cả môi cũng trắng bệch. Miễn cưỡng chạy được năm vòng, trước mắt Cung Liệt tối sầm rồi ngất đi.
Huấn luyện quân sự vừa bắt đầu đã để học sinh ngất xỉu, huẩn luyện viên của Cung Liệt không thể tránh khỏi việc bị ăn mắng, ông ta không phục nói thầm: “Đã nhìn như đàn bà mà còn không bằng cả người ta…”
Cung Liệt vừa tỉnh lại nghe thấy lời này, chưa kịp hít thở đã suýt ngất tiếp.
Khoảng thời gian trước Cung Liệt vốn nổi tiếng sẵn, khoảng thời gian này lại drama đầy mình, đứng đâu cũng thành tiêu điểm. Đến trễ, bị phạt, ngất xỉu, từng vụ nối tiếp nhau khiến các tân sinh viên hóng hớt không kịp nghỉ. Có một số học sinh làm trái quy định trộm mang theo di động nhân cơ hội chụp vài tấm, chuyền qua tay nhau rồi phát tán lên mạng xã hội.
Cung Liệt muốn mượn huấn luyện quân sự để thiết lập hình tượng, nào ngờ vừa vào ngày đầu tiên đã như một mớ hổ lốn, màu đen trên người lại càng thêm đậm.
Vận đen của cậu ta còn chưa kết thúc.
Bắt đầu từ hôm đó, nếu buổi tối không phải mơ thấy đủ loại ác mộng kỳ lạ thì cũng mơ thấy Đinh Hoằng Nhất biến thành quỷ con đến tìm mình, cậu ta vốn ngủ không ngon biến thành không ngủ được. Rõ ràng cực kỳ buồn ngủ lại không dám đi vào giấc ngủ, hốt hoảng ngủ mất lại nhanh chóng bị ác mộng làm tỉnh, mấy ngày trôi qua, dù cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi.
Huấn luyện quân sự vốn cũng không phải để huấn luyện sinh viên thành binh lính, cường độ huấn luyện không tính là căng, cẩn thận khống chế ở mức học sinh còn có thể chấp nhận.
Dù là như vậy thì Cung Liệt vẫn không thể chịu nổi. Thể năng kém còn chưa tính, cậu ta còn hay thất thần, trông như không tập trung huấn luyện, thậm chí còn có mấy lần huấn luyện riêng, cậu ta đứng một lúc đã ngủ gật, huấn luyện viên gọi mấy lần mới đánh thức được khiến các tân sinh khác cười vang.
Cuối cùng Cung Liệt không chịu nổi nữa, bảo người đại diện nghĩ cách giúp cậu ta rời khỏi huấn luyện quân sự.
Buổi huấn luyện quân sự hôm trước đã gây sóng gió, bây giờ thời gian huấn luyện quân sự vừa quá nửa đã làm loạn đòi rời đi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nếu lúc này Cung Liệt rời đi thì chắc chắn sẽ bị hắt nước đen từ đầu đến chân, thậm chí còn hao hết hảo cảm của người qua đường, về sau muốn tẩy trắng cũng khó. Nhưng Cung Liệt nói sao cũng không chịu ở lại nữa, người đại diện của cậu ta bó tay, đành phải xin một tờ chứng bệnh từ bệnh viện cho cậu ta, phù hợp với điều kiện chứng minh bệnh tình để miễn trừ huấn luyện quân sự, đưa Cung Liệt ra khỏi căn cứ huấn luyện quân sự.
Cung Liệt và đoàn đội cậu ta đã cố gắng ém nhẹm chuyện này hết sức có thể, thế nhưng vẫn bị phong phanh tiếng gió. Không biết ai luồn tin lên mạng, anti-fan của Cung Liệt và các fan lập tức cấu xé nhau tới bụi bay mù mịt, Cung Liệt lại lần nữa lên hot search vì dính scandal.
Nhưng ác mộng của Cung Liệt không kết thúc chỉ vì rời khỏi căn cứ quân sự, ngược lại càng lúc càng ám ảnh. Mà càng đáng sợ hơn là vận may của cậu ta cực kỳ thấp, đi đường bằng cũng có thể té ngã, uống miếng nước cũng có thể bị sặc ho đau cả phổi, ăn cá suýt nữa hóc xương, vừa đến bệnh viện đã gặp nhảy lầu, suýt nữa đập trúng cậu ta…
Chỉ qua mười ngày ngắn ngủi, rốt cuộc Cung Liệt không thể làm người vô thần theo chủ nghĩa duy vật được nữa, cậu ta chắc chắn mình đã gặp phải thứ dơ bẩn. Ban đầu cậu ta còn cố không đi tìm Cung Tố Tâm, chỉ đi chùa miếu tìm cao tăng hóa giải, bỏ tiền nhờ bọn cò mồi mời cao nhân chỉ điểm, kết quả mang một đống bùa hộ mệnh lần pháp khí đã khai quang vẫn không ngăn được Đinh Hoằng Nhất.
Cung Liệt không nhịn được nữa, chạy đi liên lạc với Cung Tố Tâm, nói hết tất cả sự thật cho cô ta, cũng chất vấn cô ta xem có phải nuôi quỷ con thật không.
Trong lòng Cung Tố Tâm không ngừng hốt hoảng, chung quy chuyện cô ta lo lắng vẫn xảy ra. Chẳng qua cô ta lại thề thốt phủ nhận qua điện thoại, cũng nói mấy lời an ủi, ổn định lại cảm xúc của Cung Liệt. Vừa cúp điện thoại, cô ta vội vàng liên lạc với Ngô đại sư Ngô Hưng, vì hơi cố kỵ nên không dám nói nhiều qua điện thoại, chỉ nói Cung Liệt gặp chút phiền phức, hẹn ông ta đến chỗ cũ gặp mặt nói chuyện.
Trùng hợp dạo gần đây Ngô Hưng cũng gặp chuyện phiền phức, dưới trướng ông ta có một học trò vừa nhập môn không lâu nhưng thiên phú cực cao đang bị nghi ngờ có hành vi lừa đảo dụ dỗ phụ nữ bị bắt, hơn nữa trong mấy cô gái bị tên này trêu chọc có mấy người có gia thế rất thâm sâu, đối phương quyết tâm muốn hành chết gã. Từ hồi Đinh Hoằng Nhất gặp chuyện, ông ta phải tự phế tu vi đi mới giữ được mạng, chuyện này xảy ra, ông ta cũng không dám lợi dụng quan hệ cứu đứa học trò này của mình. Kết quả trong lúc ông ta do dự, Đặc Điều Xử không biết nhận được tin từ đâu, nói học trò ông ta bị nghi ngờ dính líu tới việc sử dụng chú thuật vu cổ dụ dỗ phụ nữ, lừa tình lừa tiền, bị Đặc Điều Xử dẫn về đồn.
Bên Đặc Điều Xử có tin người thẩm tra học trò ông ta chính là tâm phúc của Long Viêm, bây giờ người đã bị giam giữ bí mật, bọn chúng không biết nhốt người ở đâu, càng đừng nói tới việc cứu người.
Ngô Hưng chỉ có thể cầu may, thời gian Diệp Tẫn Hoan bái sư nhập môn còn ngắn, tuy đã học được chút bản lĩnh của ông ta nhưng không biết quá nhiều chuyện.
Cả hai gặp nhau, kể chuyện mình gặp phải cho nhau nghe.
Cuối cùng Cung Tố Tâm không khỏi hoài nghi: “Có khi nào Đinh Hoằng Nhất và quỷ con của anh ta rơi vào tay Long Viêm không?”
Ngô Hưng lắc đầu nói: “Không đâu, đây hoàn toàn không phải phong cách làm việc của đám Long Viêm.”
“Thế Đinh Hoằng Nhất lọt vào tay ai?”
Trong khoảnh khắc đó, cả hai không tìm ra được chút manh mối nào. Cung Tố Tâm trả một cái giá không nhỏ để mua một món pháp khí hộ thân cực kỳ có tác dụng thông qua Ngô Hưng, nhờ người chuyển cho Cung Liệt, cũng dặn cậu ta mang theo bên mình bất cứ lúc nào.
Nhưng cũng không được tích sự gì.
Đêm đó Cung Liệt lại mơ thấy Đinh Hoằng Nhất tới ám mình, hôm sau tỉnh lại, vòng gỗ trinh nam kim quang rực rỡ đã biến thành một đống gỗ mục khô quắt.
Mà Hạ Mạc tỉnh lại cùng lúc với cậu ta lại phát hiện miếng ngọc vuông của mình hơi nóng lên, hoa văn trên mặt ngọc càng thêm tươi đẹp.
Bóng đèn trong đầu lóe lên, Hạ Mạc thử rót pháp lực vào miếng ngọc, lần này cậu vừa dùng ba phần lực, kim quang công đức do miếng ngọc phát ra đã đạt tới ngang ngưỡng lần trước che mắt Thiên Đạo.
Công đức trong mảnh ngọc lại tăng lên rồi.
Chuyện gì thế này?
Hạ Mạc nghĩ mãi không ra, cậu còn chưa rõ rốt cuộc công đức trên miếng ngọc từ đâu ra, chủ miếng ngọc đã tự tìm tới cửa.