Giới giải trí là một chiến trường danh lợi khổng lồ tàn khốc, vì nổi tiếng, trở nên nổi bật, người trong giới chuyện gì cũng có thể làm. Trừ đủ loại quy tắc ngầm mọi người đều biết, còn có một số người vì để nổi mà không tiếc trả giá đắt, đi cửa sau thậm chí là thủ đoạn tà môn.
Nuôi quỷ con chính là một trong số đó.
Phần lớn người trong giới giải trí đều tôn sùng vận may, không ít minh tinh ăn chay niệm phật lại chỉ vì cái lợi trước mắt mà nuôi tiểu quỷ.
Ăn chay niệm phật không có gì lạ, nhưng con đường nuôi quỷ con đủ màu đủ sắc, người tin hận không thể thổi phồng năng lực của quỷ con lên tận trời, người không tin dù kính cẩn nhưng sẽ tránh càng xa càng tốt. Dù tin hay không, con người luôn tò mò với những điều không biết, loại chuyện về nuôi quỷ con trong giới giải trí chính là đề tài bàn tán rất hay, khi không có việc gì làm, mọi người đều thích âm thầm trò chuyện vài câu.
Gia đình Dương Phàm suy sút lại bị công ty cấm cửa, mãi không gượng dậy nổi, cuộc sống trở nên khó khăn vì kế sinh nhai. Trước khi gã nghèo đi, nhân cách không tồi chút nào, lăn lộn trong giới giải trí cũng có mấy người bạn khá tốt. Sau khi gã nghèo đi, có người thấy gã ngày không đủ ba bữa cơm trông rất đáng thương, trong lúc sinh lòng thương cảm đã dẫn gã vào làm một số việc vặt trong đoàn làm phim, ít nhiều gì cũng có chút tiền. Đương nhiên kiếm tiền chỉ là việc nhỏ, khuôn mặt và kỹ thuật diễn của Dương Phàm đều vượt xa tiêu chuẩn trung bình, không chừng ngày nào đó được đạo diễn coi trọng, có lẽ sẽ còn cơ hội phất lên. Nếu không được thì học hỏi, về sau chưa chắc đã không thể đi theo con đường này.
Lúc ấy Dương Phàm uống rượu tới mức lú lẫn, gã nợ một đống tiền, vì để có tiền mua rượu mà gã mơ mơ màng màng đi theo bạn vào làm việc vặt cho một đoàn làm phim. Có ngày vì thời tiết không thuận lợi nên không đóng được phim, nhân viên hậu trường kết thúc công việc sớm, có người mời đi ăn đồ nướng, trong lúc mọi người ăn uống trò chuyện, có một nhân viên trang điểm ngày thường thích lải nhải ra vẻ thần bí nói với mọi người: “Các người có biết vì sao Đinh Hoằng Nhất và Cung Tố Tâm đột nhiên nổi vậy không?”
“Người ta nhiều tài nguyên, kỹ thuật diễn tốt, sao không nổi cho được?”
“Không không không,” Chuyên viên trang điểm nói: “Trong cái giới này thiếu gì người nhiều tài nguyên diễn xuất tốt? Những các người xem có ai một bước lên mây như bọn họ không?”
“Vậy cậu nói xem vì sao?”
“Bọn họ nuôi quỷ con.” Chuyên viên trang điểm đè giọng xuống, thần bí nói: “Quỷ con bọn họ nuôi dữ lắm, dọa thằng nhóc nhà tôi sợ tới mức mấy ngày không chịu ra ngoài.”
Chuyên viên trang điểm cũng nuôi quỷ con, lúc ấy mọi người đều uống khá nhiều, không ai tin lời cậu ta. Có lẽ chuyên viên trang điểm cũng say rồi, thấy ai cũng khịt mũi khinh mình thì đã gọi quỷ con mình nuôi, còn bảo nó lấy một hộp sữa chua vị dâu tới. Mọi người không thấy quỷ con đâu, nhưng dưới cái nhìn của cả nhóm, hộp sữa chua quả thật đã được nâng lên.
Dù vậy mọi người vẫn nửa tin nửa ngờ.
Nhưng Dương Phàm lại cả kinh làm đổ ly bia trong tay.
Gã nhớ trước khi Lý Phỉ Phỉ tự sát, cô đã nói mình luôn có cảm giác như có ai đi theo sau. Ban đầu bọn họ nghĩ chắc là do fan làm, Dương Phàm lo Lý Phỉ Phỉ gặp chuyện, gã tự bỏ tiền túi thuê hai vệ sĩ đi theo cô. Nhưng dù vậy Lý Phỉ Phỉ vẫn cảm thấy có người đi theo, cô nói buổi tối ngủ không được, trong lúc mơ màng luôn nghe thấy tiếng trẻ con cười.
Hai người không nghĩ sâu xa, chỉ cho là áp lực công việc đè nặng nên sinh ra ảo giác, vì thế Lý Phỉ Phỉ còn tới bệnh viện chuyên môn tìm bác sĩ khám. Bác sĩ không kiểm tra ra bệnh, chỉ nói cô tăng cường nghỉ ngơi, kê cho cô ít thuốc an thần. Rồi sau đó Lý Phỉ Phỉ tự sát, chuyện cô tìm bác sĩ bị đào bới lên, cuối cùng người ta nhận định cô nhập vai quá sâu, không thể thoát khỏi nhân vật, ấm ức tự sát.
Dương Phàm hoàn toàn không tin vào kết quả này, nhưng trừ nghi ngờ ra, gã không tìm thấy chứng cứ nào khác. Trong lúc uống say, gã thật thà nói hết suy nghĩ của mình cho Đinh Hoằng Nhất. Lúc ấy Đinh Hoằng Nhất khuyên gã nghĩ thoáng ra, nhưng lúc trên đường lái xe về đã bị một đám paparazzi lái xe bám sát theo. Quả thật đêm đó gã uống hơi nhiều, hơn nữa lúc ấy đã là nửa đêm về sáng, trên đường ít xe, trong lúc tâm trạng gã xấu đi dưới tác dụng của hơi men, gã đã chơi trò đuổi bắt với xe paparazzi.
Gã nhớ lúc ấy trước xe gã đột nhiên xuất hiện một đứa bé, vì để tránh đứa bé mà gã đã thắng lái gấp, đâm thẳng vào paparazzi đang đuổi theo gã, khiến tên bám đuôi kia bị thương nặng suýt chết. Nhưng tại hiện trường không có đứa bé nào, mọi người chỉ cho là gã uống nhiều rượu, nhưng gã nhớ rất rõ lúc ấy gã đã thấy một đứa bé.
Nếu giọng trẻ con Lý Phỉ Phỉ nghe thấy cũng như đứa trẻ gã thấy lúc gặp tai nạn xe đều là quỷ con, thế thì những chuyện gã nghĩ không ra đều đã được giải đáp.
Nhưng lúc đó gã và Đinh Hoằng Nhất đã là hai thế giới khác nhau, gã vất vả lắm mới chờ được Đinh Hoằng Nhất trước cửa công ty, vậy mà không kịp đi lên chất vấn đã bị vệ sĩ xách áo đuổi đi.
Cho tới tận giờ, gã vẫn nhớ rõ mồn một ánh mắt Đinh Hoằng Nhất nhìn mình như nhìn một thằng ngu lăn lộn giữa sình lầy.
Từ hôm đó trở đi, Dương Phàm hạ quyết tâm muốn tra ra chân tướng mọi chuyện, nhưng gã muốn tiền không tiền, muốn quyền không quyền, nước bẩn hắt đầy mình rửa mãi không sạch, bản thân còn nợ một đống tiền, lấy gì đi điều tra hai ngôi sao lớn đang trên đỉnh cao? Gã còn chưa biết nên điều tra từ đâu, xung quanh đã liên tục xảy ra việc lạ, gã đã thoát rất nhiều sự cố ngoài ý muốn nhờ một miếng ngọc tổ truyền bảo vệ.
Dù không có bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào, Dương Phàm cũng có thể kết luận cái chết của Lý Phỉ Phỉ, vụ tai nạn xe của gã, thậm chí cái chết của bố mẹ đều liên quan đến Đinh Hoằng Nhất và Cung Tố Tâm.
Gã phải báo thù.
Vì thế gã hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, quay về quê tìm người thân, bạn bè, bạn bè cũ của bố mẹ, chắp vá mượn một khoản tiền. Gã dùng số tiền này bắt đầu làm ăn, đáng tiếc không chịu nổi có người năm lần bảy lượt nhúng tay gây khó dễ, gã không chỉ không thể mượn cơ hội này xoay người, ngược lại còn dùng hết tiền đi vay, thậm chí còn phải đi vay nặng lãi.
Vì để trốn nợ, gã chạy tới vùng nông thôn hẻo lánh ở quê, trốn trong một đạo quan nhỏ trên núi. Lão đạo trong đạo quan trông có vẻ lôi thôi lếch thếch điên điên khùng khùng, nhưng thật ra lại có chút bản lĩnh. Từ sau khi vào đạo quan, những chuyện kỳ lạ bên người gã không xảy ra nữa. Vì thế gã đã nghĩ tới một cách trả thù khác.
Nếu đám Đinh Hoằng Nhất dùng quỷ con hại gã, chờ đến khi gã tu được bản lĩnh giới huyền môn, gã có thể dùng đạo của bản thân để trị chúng.
Đáng tiếc lão đạo kia nói gã lệ khí quá nặng, nói sao cũng không chịu dạy gã.
Dương Phàm vì báo thù đã trộm nghiên cứu sách của lão đạo, mấy tháng trước lúc gã đang nghiên cứu trận pháp nào đó trong sách, không biết phân đoạn nào xảy ra vấn đề, cơ thể gã đột nhiên đau nhức, chờ đến lúc tỉnh lại, gã đã thành quỷ hồn xuất hiện ở thành phố B.
Đầu tiên gã chạy tới chung cư Hạ Mạc đang thuê, chỉ tiếc không thể tìm thấy Lý Phỉ Phỉ. Gã cho là Lý Phỉ Phỉ đã đi đầu thai. Không tìm thấy Lý Phỉ Phỉ, gã chỉ còn lại chấp niệm báo thù, chỉ tiếc trên người Đinh Hoằng Nhất và Cung Tố Tâm đều có pháp khí rất cao thâm, quỷ hồn oán khí ngút trời như gã đừng nói là báo thù, ngay cả tiếp cận cũng không được. Gã cố ý âm thầm theo dõi hai người kia, điều tra chân tướng, kết quả bị lũ quỷ chúng nuôi phát hiện, suýt nữa đã bị ăn tươi nuốt sống.
Dương Phàm không cam lòng, mấy năm nay báo thù đã trở thành chấp niệm duy nhất của gã. Không theo dõi được Đinh Hoằng Nhất và Cung Tố Tâm, gã liền ra tay với những người bên cạnh bọn chúng. Sau khi Cung Tố Tâm gả cho giới nhà giàu, tuy ít khi xuất hiện trước công chúng nhưng cũng không phải ru rú ở nhà, cô ả trở mình thành nữ cường, có hai công ty trên danh nghĩa. Một là công ty đầu tư điện ảnh, một là công ty bán đồ thiết kế ngoại cảnh.
Dương Phàm theo dõi người trong công ty Cung Tố Tâm, rất nhanh đã điều tra ra cả hai công ty đều có rất nhiều điểm đáng ngờ. Bản thân gã vốn là sinh viên ngành tài chính, tuy chưa được thực hành nhưng vẫn chưa quên những kiến thức cơ bản.
Thông qua việc xem xét bảng báo cáo từng năm và quyết toán sổ sách của hai công ty, gã phát hiện công ty đầu tư điện ảnh của Cung Tố Tâm có nghi vấn rửa tiền. Mà bên công ty thiết kế ngoại cảnh rõ ràng không có sản phẩm gì tốt, vậy mà mỗi năm đều rót một lượng phí nghiên cứu cực lớn. Mấy trăm triệu, hơn một tỷ thậm chí là vài tỷ tiền vốn một năm liên tục đổ vào, số tiền này đến từ công ty đầu tư điện ảnh của Cung Tố Tâm, cũng có vốn đến từ tập đoàn họ Thẩm, qua mấy năm, nguồn tài chính đó đã đạt đến mức độ người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc Cung Tố Tâm đang làm gì? Người nhà họ Thẩm có ý đồ gì? Dương Phàm nghĩ mãi không ra.
Phía bên Đinh Hoằng Nhất cũng xảy ra chuyện tương tự. Chẳng qua Đinh Hoằng Nhất chủ yếu là lợi dụng công ty giải trí có trong tay, quay đủ loại phim từ lớn tới bé, rửa tiền cho nhà đầu tư. Vì thế mối quan hệ xã hội của Đinh Hoằng Nhất cực kỳ phức tạp, nói là trắng đen lẫn lộn cũng không quá.
Đinh Hoằng Nhất vô cùng mê tín, hắn đã nhận một đại sư họ Ngô làm cha nuôi. Đinh Hoằng Nhất rất tôn sùng người cha nuôi này, lần nào cũng khoe khoang tài năng của cha nuôi với người khác, dẫn mối rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới làm ăn hay ngôi sao giới giải trí cho cha nuôi. Trên mạng cũng đăng rất nhiều ảnh chụp chung giữa Ngô đại sư và các nhân vật xã hội nổi tiếng khác.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Dương Phàm đã tra ra những thứ khiến nhận thức của gã hoàn toàn đảo lộn.
Hai cái tên Đinh Hoằng Nhất và Cung Tố Tâm đáng sợ hơn gã nghĩ nhiều.
Nghe Dương Phàm trần thuật xong, trong lòng Hạ Mạc dần có chút suy đoán.
Từ phòng thí nghiệm cậu nhìn thấy thông qua giấc mơ mẹ Chuột Con đến đám lão quỷ có khả năng yêu hóa đã gặp, cậu có thể kết luận chắc chắn sau lưng có người đang làm thí nghiệm bí mật nào đó. Chưa bàn đến rốt cuộc mục đích thí nghiệm của chúng là gì, làm các thí nghiệm kia nhất định phải có nguồn tài chính khổng lồ.
Số tiền đó từ đâu ra?
Công ty thiết kế ngoại cảnh thu không đủ chi đứng tên Cung Tố Tâm đã giải đáp câu hỏi. Nhà họ Thẩm trăm tỷ đã nằm gọn trong tay bọn chúng, chúng cũng sẽ có cách để đánh động các nhà tài phiệt quyền quý khác.
Cũng như Đinh Hoằng Nhất, gã không ngừng làm mối cho cha nuôi đại sư với một số người cấp cao, khiến một số minh tinh thậm chí là chính khách hoàn toàn tin tưởng, mục đích điều này rõ như ban ngày.
Nếu như cậu đoán đúng, Đinh Hoằng Nhất và Cung Tố Tâm đều phục vụ cho tổ chức đứng phía sau đám lão quỷ, rất có thể tổ chức này đã bí mật dự tính tất cả từ mấy chục năm trước thậm chí là hơn. Vậy tổ chức này lớn mạnh, mang lại nguồn lợi khổng lồ tới cỡ nào?
Chắc chắn lão già Hoàng Đại Tiên biết gì đó, cho nên mới giữ kín như bưng chuyện này.
Liệu có phải Thẩm Nặc mất tích liên quan tới tổ chức này không?
Trong đầu Hạ Mạc bỗng xuất hiện suy nghĩ bất thường như vậy.