Cô nói cho Diệp Tẫn Hoan biết mình muốn để lần đầu cho đêm tân hôn. Diệp Tẫn Hoan khá tôn sùng trinh tiết, tuy không vui cho lắm nhưng vẫn đồng ý.
Loài người vốn tính thấp hèn, càng không chiếm được lại càng muốn. Diệp Tẫn Hoan không ngủ được với Lục Nghiên, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, gã chịu từ bỏ những cô gái khác bên cạnh, tốn nhiều thời gian và sức lực hơn cho Lục Nghiên. Lục Nghiên thấy vậy rất vui, Diệp Tẫn Hoan lại dần dần nóng nảy.
Lục Nghiên mở công ty, ban ngày bận rộn, hai người hẹn hò đều vào buổi tối, nhưng Lục Nghiên còn nuôi một con chó cưng, mỗi ngày vừa tan làm liền chạy về nhà, hầu hạ chó của cô như tổ tông. Mỗi ngày đều đưa nó đi dạo, cứ qua mấy ngày lại tới cửa hàng thú cưng làm đẹp, Diệp Tẫn Hoan đã từng muốn thầm đưa Lục Nghiên đến mấy nơi lãng mạn để hẹn hò, nhưng vì có rất nhiều nơi hạn chế đưa thú cưng ra vào nên chỉ đành từ bỏ.
Những thứ này Diệp Tẫn Hoan có thể nhịn, nhưng điều gã không thể nhịn nhất là con Husky đáng chết kia luôn đối đầu với gã. Trong tối hay ngoài sáng đều phá hỏng chuyện tốt của gã, có mấy lần ở trong nhà Lục Nghiên, không khí rất tốt, gã vừa đấm vừa xoa, mắt thấy sắp ăn được, con chó chết này như uống lộn thuốc, ồn ào tru đến mức hàng xóm và bất động sản kéo tới cửa, phá hỏng chuyện tốt của gã.
Hơn nữa Lục Nghiên đối xử với con chó chết này còn tốt hơn cả bạn trai là gã, mỗi khi gã nói xấu về nó cô đều không thèm để bụng, còn chê gã hẹp hòi, giận dỗi với gã. Bảo cô đưa con chó chết kia về chỗ bố mẹ cô cũng không chịu. Sau lưng gã muốn dạy cho nó một trận, con chó kia như thành tinh, không hề mắc mưu, vừa quay đầu đã tìm Lục Nghiên mách lẻo, thế nào cũng đòi Lục Nghiên đứng ra cho nó thì mới bằng lòng bỏ qua.
Người không bằng chó.
Trong lòng Diệp Tẫn Hoan nghẹn một bụng lửa, gã nhanh chóng phát hiện ra nhược điểm của Husky: Nó rất tham ăn, cực kỳ thích ăn cánh gà nướng vị New Orléans, Lục Nghiên nuôi Husky rất kỹ, bình thường đều cho Husky ăn thức ăn cho chó hoặc thực phẩm đóng hộp, rất ít khi cho nó ăn thịt hoặc đồ ăn của người, mấy thứ đồ ăn nhanh như cánh nướng này lại càng ít cho nó ăn. Bởi vì không ăn được, vì miếng ăn mà Husky có thể dùng hết mọi thủ đoạn, đến cả liêm sỉ cũng vứt bỏ.
Trong mơ.
Tia ý thức bám vào người Lục Nghiên lại lần nữa tách ra khỏi cơ thể.
Cô nhìn Diệp Tẫn Hoan giấu cô trộm cho Husky ăn vặt, ban đầu Husky rất cảnh giác, không chịu ăn một miếng. Diệp Tẫn Hoan cũng không vội, gã giả bộ ăn uống ngon lành trước mặt Husky, ăn xong còn cố ý để lại một phần. Husky thèm thuồng, mấy lần đầu còn nhịn, về sau tình cờ có một lần Diệp Tẫn Hoan mang theo cánh gà nướng New Orléans, nó nhịn mãi nhịn không được, cuối cùng ăn vụng vài cái.
Có lần một sẽ có lần hai.
Sau khi Diệp Tẫn Hoan phát hiện nó thích ăn cánh gà nướng thì thường xuyên trộm mang cánh gà nướng tới cho Husky ăn. Tuy Husky vẫn không thích gã, nhưng lòng phòng bị với Diệp Tẫn Hoan đã lơi lỏng đi nhiều. Diệp Tẫn Hoan cho rằng mình đã thành công thu phục Husky, lại bắt đầu chứng nào tật nấy, gã nhân dịp sinh nhật Lục Nghiên, cố ý chuốc cô uống rất nhiều rượu, muốn nhân cơ hội ăn sạch Lục Nghiên. Không ngờ Husky lại lần nữa sủa như điên khiến người ngoài kéo tới, phá hỏng chuyện tốt của gã.
Kiên nhẫn của Diệp Tẫn Hoan cạn kiệt, thẹn quá hóa giận, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng. Gã nhử nó ăn mấy cái cánh nướng tẩm độc, Husky đi chầu ông bà.
Tia ý thức của Lục Nghiên trơ mắt nhìn Husky miệng sùi bọt mép, rên rỉ chết thảm. Ý thức cực kỳ đau khổ, cô nhìn Diệp Tẫn Hoan đứng một bên lộ vẻ đắc ý, quả thật chỉ hận không thể nhét mấy cái cánh có độc kia vào miệng gã mới hả giận.
Lục Nghiên trong giấc mơ lại cho rằng Husky ăn nhầm thuốc chuột trong vườn hoa tiểu khu mới chết, còn cãi lộn với bên bất động sản. Tiếc rằng Diệp Tẫn Hoan đã theo dõi rồi ra tay ở góc chết, bất động sản dù điều tra cũng không tra được gì.
Husky làm bạn với Lục Nghiên đã mười bốn mười lăm năm, sớm đã trở thành người nhà của cô. Đối với một con chó mà nói, mười bốn mười lăm tuổi đã có thể tính là thọ, nhưng Husky vẫn luôn dư thừa tinh lực, hoạt bát hiếu động, nghịch ngợm hơn cả mấy con chó đang tuổi tráng niên nhà người khác, Lục Nghiên chưa bao giờ nghĩ Husky sẽ rời bỏ cô, càng không ngờ sẽ rời đi bằng cách như vậy.
Lục Nghiên đắm chìm trong đau khổ không thể kiềm chế, Diệp Tẫn Hoan muốn nhân cơ hội làm tới, không ngờ Lục Nghiên vì quá đau khổ nên không chịu ngủ cùng gã.
Nhiều lần chống cự của Lục Nghiên cuối cùng đã chọc giận Diệp Tẫn Hoan, nếu nói ban đầu Diệp Tẫn Hoan còn thấy khá tình thú, qua thời gian dài, Diệp Tẫn Hoan lại thấy Lục Nghiên không biết tốt xấu. Hơn nữa có lẽ còn có người phụ nữ khác thổi gió qua tai hoặc vì nguyên nhân nào khác, Diệp Tẫn Hoan bỗng không tìm tới Lục Nghiên nữa.
Sự lạnh lùng của Diệp Tẫn Hoan khiến Lục Nghiên như bị lửa đốt, vô cùng dày vò. Lục Nghiên vẫn giữ chút kiêu ngạo cuối cùng, không chủ động liên lạc với Diệp tẫn Hoan, lại tình cờ bắt gặp Diệp Tẫn Hoan đứng trên phố thân thiết triền miên một cách thản nhiên với một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ.
Lục Nghiên về đến nhà khóc một hồi lâu, cô bỗng trở nên mụ mị không biết gì nữa, sau đó cắt cổ tay tự sát.
Ký ức Lục Nghiên dừng ở đây, thú non cuộn trong ngực Thẩm Nặc phất phất cái mũi dài không quá quen thuộc, giấc mơ lại tiếp tục.
Ý thức trôi nổi giữa không trung nhìn Lục Nghiên chết đuối trong bồn tắm, bố mẹ cô đau lòng muốn chết. Diệp Tẫn Hoan giả mù sa mưa chạy tới tham dự lễ tang của cô, nhưng bị bố mẹ cô không nể mặt đuổi ra ngoài. Diệp Tẫn Hoan thầm hận bố mẹ cô không cho gã mặt mũi, không biết dùng thủ đoạn gì mà đạp đổ công ty của bố, ép bố mẹ không thể không bán của cải lấy tất cả tiền để trả nợ. Mẹ cô không thể chấp nhận đả kích như vậy nên đổ bệnh nặng, nhanh chóng qua đời. Vợ con đều chết, lưng đeo một món nợ khổng lồ, bố cô không thể chấp nhận hiện thực, lựa chọn tự sát kết thúc mạng sống.
Trơ mắt nhìn tàu hỏa nghiến qua người bố, tia ý thức kia hận tới cùng cực.
Rắc.
Bên tai như vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, dường như có gông cùm xiềng xích nào đó đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Trong hiện thực, Lục Nghiên hôn mê bất tỉnh đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường, cô ngơ ngác nhìn bố mẹ ngồi trông bên cạnh, không nhịn được giàn giụa nước mắt òa khóc. Lá bùa Lục Nghiên gỡ xuống trước khi tự sát đặt ở trong nhà không lửa mà cháy, đốt thành một nắm tro tàn đen sì tanh hôi. Diệp Tẫn Hoan không biết thỏa mãn, đang sung sướng cùng cô gái nào đó chợt thấy tim đau quặn, gã đột nhiên nôn ra một bãi máu đen, trong máu còn lẫn tóc và mấy con trùng quằn quại. Cô gái gã đè dưới thân sợ tới mức liên tục hét lớn, đẩy mạnh gã đi, dường như mọi may mắn thuận lợi của Diệp Tẫn Hoan đã hao hết, bị đẩy bay ra đập đầu vào tủ giường, trước mắt tối sầm, lịm đi không biết gì nữa.
Bùa yêu đã bị phá.
Cô gái vốn say mê Diệp Tẫn Hoan bỗng tỉnh lại từ tình yêu nồng cháy mù quáng, nhìn Diệp Tẫn Hoan người đầy máu dơ đang hôn mê bất tỉnh, cô bỗng không rõ vì sao mình lại yêu một người đàn ông như vậy. Nhớ tới hành động trước kia của gã, người phụ nữ cảm giác như mình nuốt một hơi gần trăm con giòi, ghê tởm tới mức trong bụng cuộn lên, ọe một tiếng, cô nôn ra một thứ dơ bẩn màu đen.
Sau khi nôn thứ này ra, cô gái cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Cô không chút nghĩ ngợi tìm di động rớt dưới dường, gọi điện cho công an, khóc không thành tiếng nói mình bị lừa tiền lừa tình…
Chờ Diệp Tẫn Hoan thoát ra khỏi cơn đau vì bị cắn trả do bỏ bùa thất bại, từ từ tỉnh dậy, trong ngoài phòng bệnh đứng đầy nhóm bạn gái của gã. Những cô gái trước kia dùng đủ mọi cách lấy lòng gã bây giờ đều trưng bộ mặt như dì ghẻ bị thiếu nợ tám triệu. Gã còn chưa kịp nói gì, vài người trong số đó nóng tính không dễ chọc trực tiếp cầm bao đập liên tục vào mặt gã. Rất nhanh càng có nhiều phụ nữ tham gia cuộc chiến, mãi tới khi Diệp Tẫn Hoan bị đánh tới mức sứt đầu mẻ trán thương tích đầy mình, cảnh sát mới từ từ đến muộn.
Về sau Diệp Tẫn Hoan bị bắt vì nghi ngờ có hành vi lừa đảo, cưỡng bức.
Trong số những người phụ nữ Diệp Tẫn Hoan động vào có mấy nữ nhà giàu gia thế khủng như Lục Nghiên, thậm chí có vài người còn có chồng sắp cưới, lại bị gã đạp lên mặt cướp mất người yêu. Bây giờ chú thuật gã gieo lên người các cô đã bị loại bỏ, chờ đợi gã chính là sự trả thù điên cuồng của các cô gái và những thế lực phía sau lưng các cô.
Phần sau tạm thời không nhắc tới.
Sau khi Lục Nghiên phá tan bùa mê Diệp Tẫn Hoan yếm lên người mình, Hạ Mạc cũng tỉnh lại từ giấc mơ của cô. Điều đầu tiên cậu làm là giơ tay mình lên nhìn, vẫn là tay, không biến thành vuốt hổ mập mạp như trong mơ.
May quá.
Hạ Mạc thở phào một hơi, cậu làm người gần hai mươi năm, sắp thành niên tới nơi, đột nhiên biến thành một con Mộng Mô non hình thù kỳ quái, tạm thời vẫn chưa quen nổi. Nhưng mà nghĩ lại thì, đang yên đang lành, sao cậu lại hóa yêu trong mơ?
Chẳng lẽ vì dạo này cậu ăn Mộng Hồn Châu quá nhiều?
Từ đó tới nay, thêm vào tối hôm qua Thẩm Nặc cho cậu hơn trăm viên Mộng Hồn Châu, cộng thêm số Mộng Hồn Châu dạo này cậu ăn cũng phải gần ba trăm, nhiều gấp mấy lần tổng số viên cậu ăn trong mười mấy năm trước.
Ăn nhiều Mộng Hồn Châu như vậy, hóa yêu trong mơ cũng không có gì kỳ quái.
Mới lạ!
Trước nay chỉ có yêu tu thành hình người, làm gì có người nào đi tu thành hình yêu.
Hạ Mạc bỗng nhớ tới nam trung niên và lão quỷ chết trong tay cậu, còn có ông Mẫn chưa hề thấy mặt. Bọn chúng là người nhưng lại có thể hóa yêu, người duy nhất biết thân thế lai lịch của mình là Hoàng Đại Tiên dường như hiểu biết quá nhiều về tổ chức sau lưng bọn chúng, vậy liệu thân thế cậu có liên quan gì tới tổ chức kia không?
Trong lòng Hạ Mạc bỗng lóe lên những suy đoán không tốt. Đồng thời trong lòng cậu còn có linh cảm kỳ quái: Chỉ cần cậu ăn đủ số Mộng Hồn Châu, sẽ có một ngày cơ thể trong thế giới hiện thực của cậu cũng có thể hoàn toàn hóa thân thành Mộng Mô.
Hạ Mạc suy nghĩ về thân thế của mình, không chú ý tới miếng ngọc bên gối tỏa ra ánh vàng dịu nhẹ, hoa văn màu đỏ phía trên càng thêm tươi đẹp.
Hạ Mạc đứng dậy xoa xoa phần vai đau nhói, cậu vén cổ áo lên nhìn, nơi bả vai bị sét đánh trúng cháy đen một khoảng nhỏ, khi cậu dùng ngón tay chạm vào sẽ hơi đau, không quá nhức, chỉ như không cẩn thận chạm vào vết bầm khi cậu học theo TV tập võ lúc còn nhỏ mà thôi. Chẳng qua khả năng hồi phục của cậu rất tốt, chút bầm tím qua một đêm sẽ hoàn toàn biến mất, vết thương trên vai cậu không chỉ không biến mất mà còn nghiêm trọng hơn so với ngày hôm qua, chẳng lẽ là vì sét đánh?
Hạ Mạc không hiểu nổi.
Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, cậu không để trong lòng, xuống giường tìm áo sơ mi quần dài để thay, lát nữa ăn bữa sáng xong phải đến trường báo tin. Đinh Hoằng Nhất bị cậu lôi ra chắn sét, đánh đến mức hồn bay phách tán, kế hoạch moi thông tin của Cung Tố Tâm từ Đinh Hoằng Nhất chỉ có thể từ bỏ, bây giờ đành phải ra tay với đứa em Cung Liệt của cô ta. Hy vọng hôm nay Cung Liệt đừng đến quá muộn, cũng hy vọng cậu ta đừng khiến cậu thất vọng thì hơn.