Lại Tam đã bị đuổi ra ngoài.
Hạ Mạc nhìn thấy người đàn ông mặt trắng bệch từ xa: “Thẩm Nặc.”
Hạ Mạc vừa cất lời, thủ vệ trong thế giới giả tưởng của Trương Tư Niên đồng loạt nhìn cậu với ánh mắt lạnh băng, người khổng lồ đô con đứng gần cậu nhất vung nắm đấm thật lớn, giận dữ nện xuống, tiếng xé gió đã đến, thế nhưng Hạ Mạc không hề trốn.
“Cẩn thận!” Mặt Thẩm Nặc thoắt cái trắng bệch, bóng dáng hắn chợt biến mất, giây tiếp theo, vào khoảnh khắc nắm đấm người khổng lồ nện xuống, hắn đã ôm chặt Hạ Mạc vào ngực. Nắm tay người khổng lồ đấm mạnh lên lưng hắn, cơ thể ầm ầm vỡ vụn đúng lúc sắp chạm tới người.
Các thủ vệ khác lần lượt cầm vũ khí vọt tới, lại thấy Hạ Mạc búng tay cái tách, nhóm thủ vệ bị cố định tại chỗ, cậu quay lại, trở tay bắt lấy tay Thẩm Nặc.
“Muốn nói gì thì nói đi.” Hạ Mạc cố ý lạnh mặt, nghiêm khắc nhìn Thẩm Nặc, lạnh giọng chất vấn.
Thẩm Nặc nâng niu đưa đóa hoa tím đến trước mặt Hạ Mạc, khuôn mặt trắng bệch tuấn mỹ cực kỳ vô tội, thậm chí còn tỏ ra tủi thân: “Mạc, tôi nhớ em.”
Giọng nói lạnh lẽo lại cực kỳ dịu dàng, hệt như một vệt sao băng cắt ngang đường chân trời, đánh thật mạnh vào ngực Hạ Mạc, lại giống một sợi lông chim mềm mỏng nhẹ nhàng lay động trái tim cậu.
Vất vả lắm Hạ Mạc mới giữ được khuôn mặt lạnh lùng: “Rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao? Vì sao anh lại ở đây?”
Thẩm Nặc thuận thế nắm ngược lại tay Hạ Mạc, cúi đầu ấm ức như một con chó lớn vô tội bị chủ nhân mắng vốn: “Tôi vẫn luôn tìm em.”
Xuyên qua hư không vô tận, xuyên qua vô số giấc mơ chỉ để tìm em, luôn luôn tìm em.
Không biết vì sao, trong ánh mắt cụp xuống của Thẩm Nặc, Hạ Mạc có thể thấy những lời chưa nói hết.
Trái tim không nhịn được mềm đi.
“Tôi cũng tìm anh mãi…” Hạ Mạc còn chưa nói xong, Thẩm Nặc hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt tử khí quẩn quanh còn sáng hơn ngôi sao chói lọi nhất giữa bầu trời trong vắt mùa hè.
Khi bị Thẩm Nặc nhìn chằm chằm, Hạ Mạc như thấy luồng sáng trong mắt hắn, luồng sáng kia là ảnh ngược của cậu in hằn vào hắn.
Hạ Mạc bỗng nghĩ dù Thẩm Nặc có đang giấu mình điều gì, cậu đều không thể suy đoán hắn từ góc độ ác ý, thậm chí dù hắn nói gì, cho dù rất vô lý, chỉ cần hắn chịu nói, cậu sẽ bằng lòng tin tưởng.
Giấc mơ bỗng rung lên, thủ vệ bị Hạ Mạc giữ lại lần nữa cử động, chẳng qua bây giờ chúng nó không tùy ý nhắm vào Hạ Mạc nữa, ngược lại quay về bảo vệ biệt thự tường vi đen phía sau lưng. Tường vi đen mở lối thành một con đường, cánh cửa bên trong mở sang hai bên, một thiếu niên mắt đen đi ra khỏi biệt thự, Lâm Nam đi bên cạnh y, áo thun quần jean trên người anh ta đã biến thành áo giáp dày nặng không biết từ bao giờ, khuôn mặt trống rỗng hờ hững.
Thiếu niên quả đúng là Trương Tư Niên, giờ đây đôi mắt y đen tuyền không hề có tròng trắng, môi cũng nhuốm đen, trên người mặc quần áo quý tộc hoa lệ rườm rà thời Trung Cổ của phương Tây trong các bộ manga – anime, tay chống quyền trượng đen, trên đỉnh trượng có một đóa hắc tường vi thật lớn nở rộ, tản ra ánh sáng đen nhàn nhạt.
Trông y rất khác với ảnh chụp Lâm Nam đưa cho Hạ Mạc xem, không hề có vẻ thẹn thùng mềm mại, càng không hề nhút nhát, có vẻ rất… Hạ Mạc nhìn y và các thủ vệ giả tưởng trong giấc mơ, trong đầu bỗng hiện lên mấy chữ: Hoang tưởng tuổi dậy thì.
Dựa theo những gì Lâm Nam nói, Trương Tư Niên có thể được xem như một người mỏng manh như búp bê sứ, nhưng trên thực tế, Trương Tư Niên trong mơ vô cùng mạnh mẽ, chỉ e vừa rồi không cần Thẩm Nặc ra tay thì Lại Tam cũng không phải đối thủ của y.
Trong những giấc mơ, con người thường dễ dàng để lộ một mặt trái ngược với bên ngoài, có lẽ Trương Tư Niên của hiện thực thật sự rất yếu, nhưng nội tâm y lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn so với rất nhiều chủ giấc mơ khác cậu đã từng gặp.
Tầm mắt Hạ Mạc thoáng dừng một lát trên người Trương Tư Niên, lập tức bỏ qua y, dừng lại ở chỗ Lâm Nam.
Kẻ canh gác giấc mơ. Trên người Lâm Nam vậy mà có hơi thở của kẻ canh gác giấc mơ, rất giống chú chó Đại Thánh trong giấc mơ của Trương Đằng năm đó, vừa là âm hồn vừa là kẻ canh gác.
“Anh đã làm gì với Lâm Nam?”
Trương Tư Niên nhìn khuôn mặt đẹp đến mức yêu dị của Hạ Mạc, miệng hơi dẩu lên, ghen tuông trong mắt sắp tràn cả ra ngoài: “Cậu là ai?”
“Hạ Mạc, người Lâm Nam tìm tới để giúp anh.”
“Giúp tôi?” Khóe miệng Trương Tư Niên nhếch lên, mỉm cười nói: “Cho nên vừa rồi là các cậu giúp tôi giết chết tên xấu xa kia à?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì rất cảm ơn.” Trên mặt Trương Tư Niên lộ vẻ biết ơn chân thành, nhưng ngay sau đó, y nói: “Bây giờ tôi không sao nữa rồi, các cậu có thể rời khỏi đây.”
“Chắc bây giờ anh hiểu rất rõ đây chỉ là một giấc mơ của anh, nghe ý anh có vẻ không muốn tỉnh lại đúng không?” Hạ Mạc nói.
“Đúng thế!” Trương Tư Niên nắm lấy tay Lâm Nam, nhìn anh ta một cách si mê, nở nụ cười thỏa mãn: “Chỉ cần có anh Nam ở bên, tôi nguyện vĩnh viễn ở lại đây.”
Phía sau Hạ Mạc, Thẩm Nặc tỏ ra cực kỳ hâm mộ, nếu, hắn nói là nếu Hạ Mạc cũng bằng lòng ở cạnh hắn, hắn cũng bằng lòng ở đây vĩnh viễn. Nhưng không có nhiều nếu tới vậy.
Một luồng gió không biết từ đâu tới thổi lay đóa tường vi, thế gió đột nhiên mạnh lên, cánh hoa đen bị gió thổi bay tứ tán, rơi rụng đầy trời.
Đùng đoàng.
Trong không trung có tiếng sấm vang lên, ở cách đó rất xa, biên giới hư vô cắn nuốt thu hẹp tới, gần như chỉ trong chớp mắt, thế giới trong mơ lập tức bị thu nhỏ mất một nửa.
Thân là chủ giấc mơ, dường như Trương Tư Niên đã cảm nhận được gì đó, không khỏi lộ vẻ kinh hoàng: “Chuyện gì thế này?”
Thẩm Nặc bỏ đóa Forget me not màu tím vào tay Hạ Mạc, trên khuôn mặt điển trai nở nụ cười lưu luyến, hắn giơ tay xoa đầu Hạ Mạc, nói: “Em nên rời đi, bằng không sẽ bị nhốt ở đây luôn đấy.”
“Vậy còn anh?” Hạ Mạc bắt lấy tay Thẩm Nặc, nhưng Thẩm Nặc bỗng biến mất trước mắt cậu, cậu chỉ bắt được không khí, trong tay là đóa Forget me not.
Giây tiếp theo, bóng dáng Thẩm Nặc xuất hiện phía sau Lâm Nam, hắn đâm thẳng vào tim Lâm Nam, dưới sự giận dữ kinh ngạc của Trương Tư Niên, giấc mơ ầm ầm vỡ vụn. Vào khoảnh khắc đó, trái tim Lâm Nam biến thành một đóa Forget me not, được Thẩm Nặc ném cho Hạ Mạc.
“Tạm biệt.” Hẹn gặp em lần sau.
Hạ Mạc mở bừng mắt, ánh mặt trời chiếu vào qua bức rèm khách sạn, âm thanh của Thẩm Nặc như còn đang quanh quẩn bên tai, tuy lạnh lẽo mà dịu dàng. Nhớ tới khuôn mặt vỡ vụn theo giấc mơ của Thẩm Nặc, Hạ Mạc bỗng hơi hụt hẫng, trong lòng có cảm giác mất mát không nói nên lời.
Cậu nâng tay lên mở ra, hai viên Mộng Hồn Châu lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, một viên lớn màu đen, không khác với viên Mộng Hồn Châu của Lâm Nam là mấy, một viên màu đỏ tươi, kích cỡ ngang với những viên Mộng Hồn Châu cậu có được trước đó.
Tuy bề ngoài Mộng Hồn Châu giống hạt thủy tinh, hoàn toàn không mùi không vị, nhưng đối với Hạ Mạc thì nó hấp dẫn không khác gì các món ăn ngon. Đương nhiên sau khi ăn Mộng Hồn Châu vào miệng, hương vị sẽ tùy theo từng người, sức mạnh ẩn chứa cũng có mạnh có yếu, nhưng dù thế nào đi nữa, Mộng Hồn Châu mới là thức ăn hữu dụng nhất đối với Mộng Mô, một viên Mộng Hồn Châu nho nhỏ dù chứa nguồn sức mạnh nhỏ cũng hơn rất nhiều bữa tiệc lớn gộp lại.
Hôm qua vừa ngưng tụ Mộng Chủng, ban nãy kích phát Mộng Chủng trong mơ, để Mộng Chủng tái hiện ký ức Lại Tam, xong rồi còn phá hủy Mộng Chủng để ổn định giấc mơ.
Nói thật cậu hơi đói. Thôi được rồi, không phải chỉ là hơi.
Nếu trước đây khi Thẩm Nặc đưa Mộng Hồn Châu của Lâm Nam cho cậu, cậu còn ngại không dám ăn thì lần này gặp lại Thẩm Nặc trong giấc mơ, dù cậu vẫn không biết gì về hắn nhưng đã tin tưởng hơn nhiều.
Ăn hạt lớn trước hay hạt nhỏ trước nhỉ?
Hạ Mạc đang cân nhắc, trong căn phòng yên tĩnh bỗng có tiếng hét lớn: “Tư Niên!” Trong đầu Hạ Mạc chỉ toàn là Thẩm Nặc và Mộng Hồn Châu, hoàn toàn quên mất trong phòng còn có người khác, bị âm thanh bất ngờ dọa giật mình, tay run lên, hai viên Mộng Hồn Châu cùng lúc rớt vào miệng.
Nếu là hạt châu bình thường thì có lẽ sẽ nghẹn, nhưng Mộng Hồn Châu sau khi vào miệng lập tức biến thành năng lượng thuần khiết. Một bên nhạt như sáp, một bên lại cực kỳ ngọt, còn ngọt hơn bánh macaron Hạ Mạc đã ăn. Trực giác Hạ Mạc nói rằng vị ngọt ngấy này chắc chắn là Mộng Hồn Châu của Trương Tư Niên, vừa hay trung hòa vị như sáp kia, tổng thể mà nói, hương vị không tệ lắm.
Ngay sau đó, năng lượng giấu trong Mộng Hồn Châu được Hạ Mạc hấp thụ hết, không biết có phải một viên trong số đó lớn quá hay không, hai viên Mộng Hồn Châu vào bụng cùng lúc lại mang theo nguồn sức mạnh cực kỳ lớn, Hạ Mạc xoa xoa, cảm thấy hơi tức bụng.
Vì thế, đáp lại Lâm Nam là một tiếng nấc vang dội: “Ức!”
Dường như Lâm Nam còn chưa thoát ra khỏi giấc mơ, anh ta che phần tim đi, trên mặt là vẻ đau đớn sốt ruột: “Hạ Mạc, liệu Tư Niên có sao không? Còn tên Lại Tam kia…”
“Ức!” Hạ Mạc nấc thêm cái nữa, ngồi dậy khỏi giường, nói: “Trương Tư Niên là chủ giấc mơ, lẽ ra giấc mơ vỡ vụn hay những chuyện đáng sợ trong mơ cùng lắm chỉ là một cơn ác mộng với anh ta. Nhưng anh ta mắc bệnh tim, hơn nữa còn vừa phẫu thuật thay tim, tôi không dám chắc tình hình cụ thể, ức. Anh không cần lo về Lại Tam nữa, vẫn còn Chuột Con bên kia, nó có thể… ức… đối phó với gã.”
Trong nhà Trương Tư Niên.
Lại Tam vừa bị cưỡng chế rời khỏi cơ thể Trương Tư Niên, Trương Tư Niên đã lập tức tỉnh giấc, thời gian chỉ cách nhau khoảng một hai phút.
Cơn ác mộng này quả thật đã khiến Trương Tư Niên sợ hãi tột độ, mà càng đáng sợ hơn là, y vừa tỉnh lại khỏi ác mộng, mở mắt đã thấy một bóng người lơ lửng trước mặt, không ngừng vồ lên người y.
Lại Tam!
Trương Tư Niên bị Thẩm Nặc tước đoạt Mộng Hồn Châu, lại thấy Lâm Nam bị người khác moi tim trong mơ nên không khỏi sợ hãi, y đã hoàn toàn không nhớ nổi tình huống trong mơ, nhưng y còn nhớ rõ ở những giấc mơ trước, Lại Tam đã tìm cách cắn nuốt y.
Đáng… đáng sợ quá!
Đôi mắt Trương Tư Niên thoáng cái phủ đầy nước mắt, khuôn mặt tái nhợt bệnh trạng đã lâu mất đi chút hồng hào cuối cùng.
Nụ cười trên mặt Lại Tam càng dữ tợn, thậm chí gã còn cố ý biến về hình dáng lúc gã gặp tai nạn chết đi, tử trạng máu thịt nhầy nhụa, vươn đôi tay vặn xoắn bóp cổ Trương Tư Niên.
Chuột Con vẫn luôn nấp trong bóng tối ngậm một lá bùa chuẩn bị lao ra, chỉ thấy Trương Tư Niên cố gắng nén khóc, cầm đèn bàn bên cạnh giường đập vào Lại Tam.
Một cái, hai cái, ba cái…
Lại Tam bị đập đến mức vắt giò lên cổ bỏ chạy, kêu la thảm thiết, hồn thể vốn máu thịt lẫn lộn này lại càng thảm hơn.
Trời ơi, chuyện gì thế này? Hung, hung hãn quá…
Rốt cuộc con mắt nào của Lâm Nam thấy Trương Tư Niên nhát gan nhu nhược? Mắt anh ta mù rồi chăng?
Chuột con trắng mập mạp trợn tròn mắt, câm nín ngậm bùa lùi vào trong bóng tối. Tốt nhất nó đừng nên ra ngoài thì hơn, bằng không có khi sẽ bị đánh chết chùm.
*****************