Nhưng lần này đạo diễn rất cương quyết.
“Tại sao?” Ông ta trực tiếp hỏi Chu Cẩn Thần.
Chu Cẩn Thần: “Cô ấy không phù hợp.”
Đạo diễn: “Cả tôi và biên kịch đều cho rằng không có ai hợp với vai nữ chính hơn cô ấy.”
Từ Tử Dương cũng mỉm cười, đứng dậy nói: “Đúng thế, Lâm Sơ Diệp chính là nữ chính mà tôi đã tưởng tượng ra, hơn nữa với kỹ năng diễn xuất của cô ấy, tôi cho rằng cô ấy là người thích hợp nhất.”
Chu Cẩn Thần: “Độ nổi tiếng của cô ấy không cao, sẽ ảnh hưởng đến doanh thu của bộ phim.”
Từ Tử Dương nghẹn lời, quả thật anh ta cũng băn khoăn về vấn đề này.
Bộ phim này có mấy nhà đầu tư bỏ vốn hợp tác với nhau.
Hiệu quả của bộ phim và độ nổi tiếng của diễn viên sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới doanh thu của bộ phim, thậm chí còn liên quan đến việc phim này có thể ra rạp được hay không, nếu dùng người mới quả thực sẽ là một thử thách rất lớn.
Nữ chính đã định trước tuy rằng không phải là một tiểu hoa quá nổi tiếng, nhưng cũng đã đóng qua vài bộ phim truyền hình chiếu mạng, cũng đã đóng vai nữ phụ thứ hai trong một bộ phim chế tác lớn.
Tuy răng kỹ năng diễn xuất luôn bị bàn tán, nhưng lại có độ nổi tiếng và quốc dân độ cao*, đến khi chiếu phim cũng sẽ được công chúng đón nhận nhiều hơn.
*quốc dân độ: độ nhận diện với công chúng.
Nam chính Lâu Viễn Hàng tuy chưa có tác phẩm nào nổi bật nhưng tiềm lực rất tốt, dựa vào khuôn mặt kia cũng có thể thu hút khá nhiều fan.
Chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, kỹ năng diễn xuất còn hơi non nớt nhưng ánh mắt của anh ta lại rất tốt, đôi mắt giàu cảm xúc, thuộc loại thiên phú trời ban, là một nam diễn viên rất dễ tạo cảm giác CP với diễn viên nữ.
Bộ phim này là Tinh Nhất muôn lợi dụng nữ chính để đưa anh ta lên, nếu như nữ chính đổi thành một người mới, như thế sẽ khiến cho các nhà tư bản phải mạo hiểm rất nhiều.
Từ Tử Dương lại còn là một biên kịch nhỏ ở dưới đáy của Kim Tự tháp, không ai biết anh ta là ai, anh ta cũng không thể giúp gì được cho doanh thu của bộ phim.
Bởi vậy cho nên Từ Tử Dương chỉ có thể hy vọng vào đạo diễn.
Dù sao đạo diễn cũng đã từng có tác phẩm đại bạo, vẫn tương đối được người trong ngành công nhận.
Anh ta dùng ánh mắt mong chờ nhìn đạo diễn, hy vọng ông ta có thể cứng rắn hơn một chút.
Đạo diễn cũng đang trầm ngâm, ông ta cũng có suy nghĩ giống như thế.
Không phải ai cũng có quyền quyết định có dùng người mới hay không, đặc biệt là trong trường hợp tư bản không đồng ý.
Thái độ của đạo diễn khiến Từ Tử Dương có chút lo lắng, anh ta không nhịn được lại nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp đã đứng ở chỗ xuống sân khấu, nét mặt trầm tĩnh như nước, không vui mừng, không sốt ruột, cũng không có mất mát, rất bình tĩnh mà đứng yên chờ kết quả, thậm chí còn nhìn ra một chút không tập trung, mang theo vài phần không để ý, cứ như vậy bình tĩnh nhìn bọn họ giằng co.
Khí chất thong dong như thế, giống y hệt với hình tượng nữ chính trong lòng anh ta.
Bộ dạng ngọt ngào, khi di chuyển lại cực kỳ duyên dáng, ngây ngô nhưng cũng có phần trầm tĩnh, khi diễn có thể diễn một cách rất tự nhiên, cái đầu nhỏ xinh, từ hình tượng đến ánh mắt đều rất dễ tạo cảm giác CP với bạn diễn nam.
Từ Tử Dương càng nhìn càng động tâm, thật sự không muốn bỏ lỡ, thấy đạo diễn vẫn còn đang do dự, không nhịn được đề nghị: “Nếu không thì để nam chính lên đây diễn với cô ấy một cảnh? Xem thử phản ứng CP giữa hai người thế nào?”
Đạo diễn lập tức đồng ý: “Được.”
Chu Cẩn Thần ngăn cản: “Cái này không cần thiết.
Cả hai đều là người mới, quá mạo hiểm.”
Đạo diễn: “Cứ thử xem thế nào.
Nếu cô ấy diễn đạt, có thể cân nhắc đến đổi nam chính có độ nổi tiếng cao hơn, chi phí cũng như nhau thôi.”
Chu Cẩn Thần: “Không được.
Bộ phim này là dành riêng cho Lâu Viễn Hàng.”
Đạo diễn vẫn muốn xem cảnh diễn của Lâm Sơ Diệp và nam chính: “Vậy cũng không sao, cứ diễn thử trước xem sao.”
Nói xong ra lệnh cho phó đạo diễn đi gọi người.
Chu Cẩn Thần trầm mặt, trực tiếp gọi Lâm Sơ Diệp: “Lâm Sơ Diệp, cô đi ra ngoài trước đi.”
Đạo diễn ngăn cô lại: “Lâm Sơ Diệp, cô cứ ở lại đây.”
Chu Cẩn Thần: “Đi ra ngoài!”
Đạo diễn: “Ở lại!”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Cô nhìn phía Phùng San San.
Phùng San San dùng ánh mắt bảo cô ở lại, khó gặp được người có thể khiêu chiến với Chu Cẩn Thần, lỡ đâu ông ta thắng thì sao.
Lâm Sơ Diệp không lạc quan được như Phùng San San, đạo diễn có kiên quyết đến đâu thì vẫn yếu hơn Chu Cẩn Thần, trong những tình huống như thế này anh ta chắc chắn sẽ nghĩ cách thắng.
Kết quả tranh chấp đến cuối cùng nhất định sẽ là Chu Cẩn Thần đổi đạo diễn.
Cô quá hiểu Chu Cẩn Thần.
Trong lòng Lâm Sơ Diệp cảm kích sự công nhận của đạo diễn giành cho mình, nhưng cũng không muốn hại ông ta mất đi chén cơm, cho nên cô liền khách khí đi tới chỗ ông ta.
“Cám ơn đạo diễn đã công nhận tôi.” Lâm Sơ Diệp mỉm cười nói cảm ơn, cực kỳ cảm kích, “Nhưng mà vai diễn này tôi không có đủ năng lực để diễn.”
Đạo diễn liếc nhìn cô một cái: “Cô không cần khiêm tốn, vai này rõ ràng cô diễn rất tốt.”
Khóe mắt đã nhìn thấy phó đạo diễn và nam chính đi vào, lại nói với Lâm Sơ Diệp: “Cô đi lên chuẩn bị một chút, diễn cùng với nam chính một cảnh xem thế nào.”
Lại nhìn về phía Chu Cẩn Thần: “Chu tổng, tôi muốn để bọn họ diễn thử một cảnh.
Nếu như không đạt được yêu cầu của tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Chu Cẩn Thần trực tiếp từ chối: “Không cần thiết.”
Anh ta đã nhìn qua cảnh diễn của Lâm Sơ Diệp, cô không thể nào không đạt được yêu cầu của đạo diễn.
Nếu như diễn thử sẽ chỉ làm cho đạo diễn càng kiên trì với quyết định của chính ông ta.
Nhưng đạo diễn không để ý đến anh ta, trực tiếp làm như không nghe thấy, đem kịch bản của cảnh diễn thử cho Lâm Sơ Diệp và nam chính.
“Hai người thử xem.”
Lâm Sơ Diệp nhìn sắc mặt của Chu Cẩn Thần, biết anh ta đã sắp nổi giận, có diễn thử thì kết quả cũng như nhau, đến lúc đó tranh chấp giữa đạo diễn và Chu Cẩn Thần sợ là sẽ càng lớn hơn.
“Đạo diễn.”
Cô vừa muốn mở miệng từ chối, đạo diễn đã trấn an cô trước: “Cô không cần quá lo lắng, tôi tự có tính toán của mình, cô chỉ cần diễn là được.”
Từ Tử Dương cũng nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, mỉm cười: “Cứ thử đi, cô cũng không cần là phải qua cho bằng được.
Đạo diễn cũng rất xảo quyệt đấy nhé.”
Lâm Sơ Diệp cũng cười cười: “Đúng nha, dù sao cũng không cần phải qua cho bằng được, bỏ đi thôi.”
Vừa nói xong vừa áy náy trả lại kịch bản cho đạo diễn, lại áy náy quay đầu nhìn về phía Lâu Viễn Hàng: “Thật ngại quá.”
Dáng người Lâu Viễn Hàng rất cao, đang cúi đầu nhìn cô.
Lúc cô nhìn anh ta phải hơi ngẩng đầu, ánh sáng từ ánh đèn chiếu vào mắt, hình ảnh vừa ngẩng đầu vừa mỉm cười như thế đập vào mắt đạo diễn, kiên quyết muốn Lâm Sơ Diệp diễn thử.
“Cô cứ yên tâm diễn thử, tôi sẽ không dùng cô, yên tâm nhé.” Ông ta nói: “Tôi tìm cảm giác thử xem.”
Nói xong liền nhét kịch bản vào lại tay Lâm Sơ Diệp, đồng thời phân phó tổ ánh sáng chuẩn bị.
Lâm Sơ Diệp nhìn đạo diễn, nhìn vẻ kiên trì trên nét mặt của ông ta, cuối cùng vẫn chần chừ gật đầu.
Cảnh diễn lần này là cảnh nam nữ chính chia tay nhau.
Lâm Sơ Diệp không diễn một cách như đang phát tiết, ngược lại cô lại diễn một cách bình tĩnh, nhưng ánh mắt cùng với biểu cảm rất phù hợp, hoàn toàn diễn ra dáng vẻ một người con gái xoay người, cố nén nước mắt mà mỉm cười khi buộc phải chia tay với người mình yêu, sau khi xoay người, nụ cười liền biến mất, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
Đạo diễn lập tức đứng dậy, vỗ tay, chỉ vào Lâm Sơ Diệp, sau đó phủ định lời vừa nói với Chu Cẩn Thần: “Tôi chọn cô ấy.”
Sắc mặt Chu Cẩn Thần không đổi: “Tôi sẽ không dùng đồng thời hai người mới.”
Đạo diễn: “Dùng hai người bọn họ sẽ có hy vọng nổi tiếng.”
Chu Cẩn Thần trực tiếp đứng dậy: “Kịch bản này không xuất sắc như thế.
Hoặc là giữ nguyên đội hình diễn viên chính, hoặc là đổi đạo diễn.
Ông tự mình suy xét đi.”
Nói xong trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Sơ Diệp bất đắc dĩ nhìn Phùng San San, quả nhiên là kết cục nằm trong dự liệu của cô.
Lâm Sơ Diệp đi tới phía đạo diễn, chân thành nói lời cảm ơn: “Đạo diễn, cảm ơn ngài.
Nhưng mà tôi sẽ không nhận vai diễn này, gần đây tôi gặp phải chút chuyện, qua đây diễn giải sầu thôi, cảm ơn ngài đã công nhận năng lực của tôi.”
Nói xong thì cúi đầu xin lỗi, sau đó cùng Phùng San San rời đi.
Từ Tử Dương tiếc nuối: “Đạo diễn, hay là bỏ đi.”
Anh ta chỉ là một biên kịch nhỏ không có quyền lên tiếng, không thể quyết định dùng diễn viên nào, nhưng bây giờ tốt xấu gì đạo diễn cũng đã quyết định rồi, anh ta vừa cảm kích đạo diễn, vừa sợ chuyện này sẽ đem lại cho ông ta những phiền phức không đáng có, đang nghĩ tới phải trấn an như thế nào, đạo diễn đã dọn dẹp tài liệu trên bàn, xoay người bước đi.
“Tôi không quay nữa.”
Từ Tử Dương bị dọa cho hết hồn, vội vàng ngăn đạo diễn lại: “Ông anh à, đừng xúc động, đừng xúc động mà.
Tính tình của Chu tổng chính là như thế, hay nói nặng lời, chờ anh ta bình tĩnh lại là được rồi.”
Đạo diễn không phản ứng với những lời của anh ta, trực tiếp đi ra cửa.
Từ Tử Dương đau đầu, hối hận vì chính mình đã đề nghị để nam chính và Lâm Sơ Diệp diễn thử một cảnh, còn tưởng rằng làm như thế sẽ có thể thuyết phục được Chu Cẩn Thần, không nghĩ tới là lấy trứng chọi đá, không được gì cả.
Từ Tử Dương thở dài, dọn dẹp kịch bản trên bàn, đang định đi ra ngoài thì di động vang lên, là Ôn Tịch Viễn gọi tới.
“Thế nào? Chủ nhà nói sao?”
Từ Tử Dương nhớ tới chuyện Ôn Tịch Viễn muốn mua lại căn gác nhỏ kia, cùng ngày hôm đó anh ta cũng gọi cho Hứa Mạn, bà nói để suy nghĩ, sau đó lại gửi tin nhắn từ chối qua Wechat, nhưng lúc bà trả lời thì anh ta đang họp, xem xong thì quên mất, ngay cả trả lời lại Hứa Mạn chưa cũng không nhớ rõ, càng đừng nói tới việc báo cho Ôn Tịch Viễn biết.
“Chủ nhà kia nói, không bán, muốn giữ lại.” Từ Tử Dương vừa đi ra ngoài vừa nói.
Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Bao nhiêu tiền cũng không bán?”
Từ Tử Dương: “Ừ, người ta không thiếu tiền.”
Ôn Tịch Viễn hơi trầm mặc, từ từ dựa người vào lưng ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Quên đi.” Một hồi lâu sau, anh mở miệng nói.
Từ Tử Dương “ừ” một tiếng, nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại không nhịn được mà than thở với Ôn Tịch Viễn: “Hôm nay tôi phải lòng một nữ diễn viên.”
Ôn Tịch Viễn không có hứng thú nghe chuyện bát quái của anh ta: “Chúc mừng, chúc cậu ba năm ôm hai đứa.”
Từ Tử Dương: “Nói cái gì thế.
Cái mà tôi nói là diễn viên hợp với kịch bản, tôi gặp cô ấy thì ngay lập tức cảm thấy cô ấy giống như là bước ra từ trong kịch bản của tôi vậy, tôi và đạo diễn đều nhìn trúng cô ấy, cậu nói xem chuyện này có hiếm không.”
Ôn Tịch Viễn: “Ừ, đúng là không dễ dàng gì.”
Từ Tử Dương: “Cho nên, cậu nói thử xem nhà đầu tư đó có phải đầu có vấn đề rồi hay không? Một mầm non tốt như vậy mà anh ta không dám dùng, nói cái gì mà cả hai đều là người mới, nếu đầu tư thì quá mạo hiểm.”
Ôn Tịch Viễn: “Đây không phải là điều bình thường sao?”
“Là bình thường.
Nhưng con người thì lâu lâu cũng phải mạo hiểm một chút không phải sao? Đạo diễn Tạ kia là ai cơ chứ, ánh mắt nhìn người cực kỳ chuẩn, cậu xem mấy tiểu hoa lưu lượng bây giờ, đã có đến hai người là từ bộ phim của ông ta mà nổi tiếng rồi.
Nếu không…..” Từ Tử Dương ho nhẹ: “Nếu không Ôn tổng giúp tôi một chút đi? Kịch bản này thật sự có tiềm năng đại bạo, có thể kiếm về cho cậu rất nhiều tiền đó.”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải là tôi muốn đả kích cậu, nhưng chất lượng kịch bản của cậu như thế nào tôi còn không biết sao? Đầu tư cho cậu không khác nào là đầu tư vô ích, tôi không phải người coi tiền như rác.”
Từ Tử Dương: “Anh trai à, đừng nói thẳng ra như thế có được không hả.
Cậu nhìn đạo diễn Tạ đi, người ta toàn quay phim đầu tư cấp S, thế mà lại nhìn trúng một hạng mục nhỏ này của tôi, đây không phải là nhìn trúng tiềm lực của tôi hay sao? Còn có nhóm đầu tư cho dự án lần này, họ sẵn sàng bỏ tiền ra đầu tư dự án này của tôi, không phải là chứng minh dự án này có tiềm lực rất lớn sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy chúc dự án này của cậu thành công.”
Nói xong liền tính cúp điện thoại.
Từ Tử Dương nhanh chóng ngăn anh lại: “Này, đừng như thế chứ, cậu suy nghĩ thử một chút, thêm vốn đầu tư hay gì đó, giành lấy quyền quyết định, giúp tôi giữ lại nữ chính và đạo diễn đi mà, khó khăn lắm tôi mới gặp được người hợp như thế, không phải sao?”
“Công ty tạm thời không có kế hoạch đầu tư vào lĩnh vực này.” Ôn Tịch Viễn nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Vì một người mới, không đáng giá để đầu tư mạo hiểm như thế, hơn nữa đó cũng không phải là nghệ sĩ của công ty.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng sau khi biết được chân tướng: Vợ của tôi đáng giá~
Danh Sách Chương: