Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một ai: “Thật đúng là không ai có thể thay thế được.
Dù sao trên đời này cũng chẳng có ai quấy rầy một người nhiều năm như vậy, ngoại trừ anh ra chắc chắn không còn người thứ hai.
”
Chu Cẩn Thần: “………”
Ôn Tịch Viễn: “Tôi không phải là Lâm Sơ Diệp, cũng không tốt tính như cô ấy.
Nếu anh còn quấy rầy cô ấy một lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.
”
Chu Cẩn Thần cười lạnh: “Anh nói quấy rầy thì chính là quấy rầy sao? Anh đại diện cho luật pháp nước nào thế? Theo đuổi người khác cũng phạm pháp sao?”
“Theo đuổi người khác đúng là không phạm pháp, nhưng nếu như đối phương đã từ chối nhưng lại cứ cố chấp không ngừng mạo phạm thì chính là quấy rầy.
” Ôn Tịch Viễn nói xong, nhìn thẳng về phía anh ta: “Pháp luật chính là giới hạn, nhưng trước pháp luật còn có đạo đức và lương tri.
Nếu Chu tổng cảm thấy mình không vi phạm pháp luật mà còn tiếp tục làm càn, thế thì có khác gì những tên cặn bã đâu chứ.
”
“Anh….
”
“Thật lòng thích một người sẽ hy vọng người đó được vui vẻ, nhưng Chu tổng lại không phải.
Chu tổng đây không xứng với chữ thích đó.
”
Ôn Tịch Viễn nói xong thì không quan tâm đến anh ta nữa, đi đến phía của Từ Tử Dương, ngồi xuống, nhìn Lâm Sơ Diệp đang quay phim.
Từ lúc anh bước vào Từ Tử Dương đã chú ý đến anh, cũng thấy được cảnh giao chiến của anh với Chu Cẩn Thần, tuy rằng không biết hai người nói gì, nhưng nhìn sắc mặt Chu Cẩn Thần đen như đít nồi thế kia thì không gì là không chắc chắn nữa, không nhịn được huých khủy tay Ôn Tịch Viễn: “Chu Cẩn Thần lại giở trò à?”
Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái, không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm về phía sân khấu.
Từ Tử Dương cảm thấy hôm nay Ôn Tịch Viễn có gì đó không đúng lắm, toàn thân như đang tỏa ra khí lạnh vậy.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Anh ta tò mò hỏi.
“Không có gì.
” Vẫn giống như trước đây, những vấn đề anh không muốn nói thì sẽ chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Từ Tử Dương bĩu môi, cũng may đã sớm quen với thái độ này của Ôn Tịch Viễn, cũng không dò hỏi nữa, chỉ quay đầu, tò mò nhìn Chu Cẩn Thần.
Sắc mặt Chu Cẩn Thần vẫn rất lạnh, ánh mắt đã chuyển sang nhìn Lâm Sơ Diệp trên sân khấu, vừa thất thần vừa hoảng hốt nhìn cô.
Ánh mắt chuyên chú đến mức khiến Từ Tử Dương không thể không nhìn về phía Lâm Sơ Diệp đang ở trên sân khấu.
Không thể không nói, ngoại hình của Lâm Sơ Diệp rất bắt mắt.
Hơn nữa sau khi cô mặc đồ cổ trang, kết hợp với trang điểm, phong thái và khí chất đều cực kỳ nổi bật, mỗi cái cau mày hay mỗi nụ cười của cô đều thu hút ánh nhìn của người khác.
Cô không phải là người có tính cách quá cởi mở, đa số thời gian đều là mỉm cười nhẹ nhàng, là một cô gái trầm tĩnh nhưng lại không làm mất đi vẻ xinh đẹp, đặc biệt là khi cô thay đổi ánh mắt.
Khó trách Chu Cẩn Thần lại muốn giấu cô đi như vậy, hoàn toàn không cho cô có nhiều cơ hội xuất hiện.
Ôn Tịch Viễn cũng chú ý tới ánh mắt của Chu Cẩn Thần, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.
Sau khi Lâm Sơ Diệp diễn xong, Chu Cẩn Thần lập tức đi về phía sân khấu, lúc đi gần tới chỗ cô thì lấy một chai nước đưa cho cô.
Không biết là do cắn rứt lương tâm hay là nghe theo lời khuyên từ người khác mà từ sau lần xin lỗi kia, thái độ của Chu Cẩn Thần lúc đối mặt với Lâm Sơ Diệp đã dịu đi rất nhiều, không còn hở tí là tức đến giậm chân như trước nữa.
Lâm Sơ Diệp không nhận lấy chai nước, khách khí từ chối anh ta.
Thật ra đối với Chu Cẩn Thần, cho dù là lúc anh ta tức tối đến mức giậm chân, hay là tính tình dịu đi như hiện tại, Lâm Sơ Diệp cũng đều khách sáo lễ phép nhưng lại rất xa cách.
Có lẽ là do thái độ của Chu Cẩn Thần đối với Lâm Sơ Diệp không còn vênh váo hung hăng như trước nữa mà ngược lại càng giống như bạn bè bình thường nói chuyện phiếm, thậm chí còn giống như học sinh yếu đang cố tán tỉnh học sinh giỏi vậy, khiến Ôn Tịch Viễn có hơi ngứa mắt.
Anh không tiến lên, chỉ ngồi tại chỗ nhìn hai người.
Chu Cẩn Thần không bởi vì Lâm Sơ Diệp từ chối mà lạnh mặt như lúc trước, chỉ cười cười tỏ ý không sao, đuổi theo Lâm Sơ Diệp, cố gắng tìm chủ đề bắt chuyện với cô.
Lâm Sơ Diệp có thể đối phó với một Chu Cẩn Thần nóng nảy cáu kỉnh, nhưng khi đối mặt với một Chu Cẩn Thần đột nhiên trở nên khiêm tốn như thế này, cô lại có chút không biết phải làm thế nào.
Sự giáo dục khi từ nhỏ khiến cô không thể tức giận với một người đang thể hiện thái độ khiêm tốn, cho nên khi đối mặt với những vấn đề mà Chu Cẩn Thần đang nói, Lâm Sơ Diệp cũng chỉ có thể khách sáo duy trì khoảng cách với đối phương như trước đây, cũng may Ôn Tịch Viễn ngồi cách đó không xa, cô nhìn một cái là có thể thấy được anh, cũng không ngại che dấu sự vui vẻ khi Ôn Tịch Viễn tới đây, cầm vạt áo nhanh chóng đi đến phía anh.
“Anh vẫn chưa về sao?” Cô hỏi, trong mắt đều là Ôn Tịch Viễn, giống như cô gái nhỏ đang yêu.
Mấy ngày nay bọn họ đều bận rộn với công việc của mình, Ôn Tịch Viễn cũng ít đến thăm ban, tuy rằng lúc nãy thấy anh cô đã rất kinh ngạc, nhưng mấy lần trước anh tới, sau khi cô diễn xong đi xuống thì đã anh đã phải rời đi, có chút mất mát, bây giờ đột nhiên thấy anh vẫn còn ở đây, Lâm Sơ Diệp vẫn cảm thấy rất vui vẻ, sự vui vẻ đó còn hiện rõ lên trên khuôn mặt của cô.
Ngay cả Từ Tử Dương cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, sau đó lại nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Anh ta phát hiện ra rõ ràng áp suất thấp xung quanh mình đang lặng lẽ tiêu tán đi không ít.
“Ừm, hôm nay không bận.
” Anh ta nghe thấy Ôn Tịch Viễn trả lời.
Ôn Tịch Viễn cũng không vì ở đây có nhiều nhân viên mà dè dặt, vừa đứng dậy đã giơ tay chỉnh lại mái tóc cho cô, sau đó hỏi: “Quay xong rồi sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, hôm nay quay xong rồi.
”
Ôn Tịch Viễn: “Bây giờ về nhà sao?”
Lâm Sơ Diệp tiếp tục gật đầu: “Vâng.
”
Từ Tử Dương đối với hai chữ “về nhà” này cực kỳ khiếp sợ.
Tin tức hai người kết hôn, ngoại trừ thông báo với người nhà thì Lâm Sơ Diệp cũng chỉ nói cho Phùng San San biết mà thôi, cô không thân với Từ Tử Dương, đương nhiên sẽ không thông báo cho anh ta biết.
Mặc dù Ôn Tịch Viễn và Từ Tử Dương cũng khá thân, nhưng Từ Tử Dương không hỏi, anh cũng sẽ không thông báo rằng “Tôi đã kết hôn”, dù sao thì cũng chưa tới lúc phát thiệp mời rượu, cho nên anh cũng sẽ không nhắc tới.
Ngày đó lúc Lâm Sơ Diệp cầu hôn ở trường cưỡi ngựa, Từ Tử Dương không có nghe thấy.
Nhưng mà mặc dù là có hơi khiếp sợ, nhưng Từ Tử Dương cũng không tò mò nhiều chuyện, hơn nữa ở đây còn có nhiều người như vậy, ở trong giới này tốt nhất là phải nhìn hoàn cảnh để nói chuyện, lúc nào thích hợp thì hỏi, lúc nào thì nên im lặng.
Chu Cẩn Thần đứng cách khá xa nên không nghe hai người nói gì, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt hai người rất thân mật, sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi, nhưng vẻ khó coi đó đến khi Lâm Sơ Diệp xoay người và vô tình chạm vào ánh mắt của anh ta thì lại biến thành cười miễn cưỡng, sau đó nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Ôn Tịch Viễn thấy ánh mắt Chu Cẩn Thần rất chuyên chú, không thể không thừa nhận, sau khi hợp đồng của Lâm Sơ Diệp hết hiệu lực, thái độ của Chu Cẩn Thần đối với cô đã thay đổi khá nhiều.
Ôn Tịch Viễn cũng không thích loại thay đổi này của anh ta.
Một Chu Cẩn Thần hở tí là nổi trận lôi đình cùng với một Chu Cẩn Thần đột nhiên học được cách thu liễm lại tính cách của mình, cái sau càng có tính uy hiếp hơn.
Hơn nữa tên Chu Cẩn Thần này, trong tám năm anh và cô không liên lạc với nhau, anh ta có sáu năm ở bên cạnh cô, tuy rằng đó chỉ là một sự tồn tại không được hoan nghênh.
Sau khi trở lại trong xe, Lâm Sơ Diệp cảm nhận được rõ ràng Ôn Tịch Viễn có tâm sự.
“Lại gặp phải chuyện gì sao?” Cô lo lắng hỏi anh.
Ôn Tịch Viễn khẽ lắc đầu: “Không có gì.
”
Lâm Sơ Diệp nhớ tới lúc nãy có lén xem điện thoại của Chu Cẩn Thần: “Đúng rồi, lúc nãy em có nhìn qua điện thoại của Chu Cẩn Thần, quả thật anh ta có quen biết Mã Đào, hơn nữa bọn họ hình như rất thân thì phải.
”
Ôn Tịch Viễn vẫn gật đầu nhẹ: “Ừm.
”
Có vẻ như anh không mấy quan tâm tới vấn đề này.
Rất nhanh Lâm Sơ Diệp đã nhận ra vấn đề, nhìn về phía anh: “Anh có vẻ không được vui cho lắm?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nói chuyện.
Lâm Sơ Diệp chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, nhẹ giọng gọi anh một tiếng: “Ôn Tịch Viễn?”
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nghiêng người về phía cô, tay trái đặt sau ót cô, hôn thật sâu.
Lâm Sơ Diệp đột nhiên bị hôn có hơi đột ngột, cứng ngắc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn đang ở gần ngay trước mặt.
Ôn Tịch Viễn còn bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó bàn tay bỗng siết chặt, hôn mạnh xuống, đầu lưỡi tiến quân thần tốc.
Sức mạnh khiến Lâm Sơ Diệp nhớ đến đêm hôm đó ở nhà anh, cô hỏi anh có muốn kết hôn hay không, anh nói không muốn, cô cố gắng nở một nụ cười chào tạm biệt anh, sau đó anh đột nhiên kéo cô ngã xuống ghế sô pha, hung hăng đè lên cô.
Bây giờ cũng mạnh bạo như vậy.
Chỉ là khi đó trong lòng Lâm Sơ Diệp cũng uất ức, cho nên liền đáp lại anh như con thú hoang dã nhỏ.
Bây giờ cô có hơi mông lung, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, đầu lưỡi bị hôn đến mức tê rần, muốn đẩy anh ra theo bản năng, nhưng lại kích thích tới Ôn Tịch Viễn.
Lòng bàn tay anh siết chặt vào lưng cô hơn, hôn càng ngày càng sâu, đến nỗi phát ra tiếng thở dốc.
Lý trí Lâm Sơ Diệp nhanh chóng bay đi mất, người cũng theo bản năng ôm lấy Ôn Tịch Viễn, phản ứng theo bản năng, cô cũng mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của Ôn Tịch Viễn đang dần bình tĩnh trở lại, nụ hôn dần trở nên sâu và dài hơn, mãi lâu sau mới lưu luyến dừng lại.
Ôn Tịch Viễn không lập tức buông ra, vẫn là nhẹ nhàng áp vào trán của cô thở dốc, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói.
“Đúng là anh không vui.
” Giọng nói còn có chút khàn khàn nhưng đã ổn định lại, không hề có cảm giác không được tự nhiên sau khi phát tiết xong.
Lâm Sơ Diệp nhìn anh một cách kinh ngạc.
“Bởi vì Chu Cẩn Thần sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.
” Ôn Tịch Viễn thản nhiên đáp, đôi mắt nhìn về phía cô, ánh mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Trái tim Lâm Sơ Diệp bởi vì tiếng “ừm” này mà đập nhanh hơn.
“Vì sao thế?” Cô hỏi, giọng nói trầm thấp mang theo chút mong đợi dè dặt.
“Không muốn nhìn thấy cảnh hai người ở chung với nhau.
” Anh nói, bàn tay vuốt ve má cô: “Em là của anh.
”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Tim cô vì những lời này mà đập thình thịch, cô cảm thấy mình là người rất ít bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, Ôn Tịch Viễn cũng giống vậy.
Cô hiểu loại biểu đạt cảm xúc như thế này ngượng ngùng như thế nào.
Bởi thế cô chưa từng quá chờ mong Ôn Tịch Viễn sẽ nói ra mấy chữ linh tinh như là yêu cô hay là thích cô, càng đừng nói đến lời nói bá đạo như vậy, thế cho nên cô không biết phản ứng như thế nào, mở to đôi mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai Ôn Tịch Viễn.
“Anh….
.
” Cô chần chừ mở miệng: “Đây có được xem là anh đang ghen không?”
“Ừm, là anh đang ghen.
”
Ôn Tịch Viễn trả lời rất thản nhiên khiến Lâm Sơ Diệp lại không biết phản ứng như thế nào, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, sau đó tất cả năng lực ngôn ngữ cuối cùng hội tụ thành một chữ “Ồ.
”
Con ngươi đen láy của Ôn Tịch Viễn xẹt qua ý cười, rất nhạt.
Anh không nói gì, cứ như vậy áp vào trán cô.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy hơi ngại.
“Nhưng em không thích anh ta.
” Cô nói, gần như là thì thầm.
“Vậy anh thì sao?” Anh hỏi.
“Em….
.
” Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đừng có mà dụ dỗ em, thế anh thì sao?”
Cô lặp lại y chang lời của anh, hỏi xong lại không nhịn được nhìn thẳng vào mắt anh, rõ ràng thấy con ngươi đen láy của anh cũng xẹt qua cái gì đó, an ho nhẹ, không lên tiếng.
Lâm Sơ Diệp không muốn bỏ qua cho anh, nhẹ nhàng kéo tay áo nhắc nhở anh.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, sau đó trực tiếp nghiêng đầu hôn cô, nhẹ nhàng mà lưu luyến.
Một lúc lâu sau mới chậm rãi dừng lại, nhìn đôi mắt đen láy tràn đầy tình cảm dịu dàng của anh, không cần phải nói ra, chỉ cần một ánh mắt là đã biết được đáp án.
Danh Sách Chương: