Lâm Sơ Diệp không kìm được mà nhìn về phía Phó Viễn Hàng.
Phó Viễn Hàng đã xuống xe, đi đến phía cổng lớn đồn công an.
Đúng lúc Ôn Giản và Giang Thừa cũng từ bên trong đi ra.
Ôn Tịch Viễn nói cảm ơn với tài xế, sau đó cùng Lâm Sơ Diệp xuống xe, hai người đi về phía Ôn Giản và Giang Thừa.
Phó Viễn Hàng cũng đi về phía Ôn Giản và Giang Thừa.
Lúc Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đi đến chỗ ba người, cô còn nghe được Phó Viễn Hàng vừa nhíu mày vừa nói: “Cô ấy đã đi rồi sao? Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
Sau đó thấy Giang Thừa gật đầu: “Ngày hôm qua.”
Lâm Sơ Diệp thấy lông mày của Phó Viễn Hàng nhăn lại.
Anh ta nhìn về phía đại sảnh của đồn công an, sau đó nhìn về phía Ôn Giản và Giang Thừa: “Cảm ơn.”
Ôn Giản mỉm cười khách khí với anh ta: “Không có gì.”
Phó Viễn Hàng cũng không nói thêm gì nữa, xoay người định rời đi, nhìn thấy Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đứng đằng sau thì hơi dừng lại.
Anh ta dừng lại không phải vì nhận ra Lâm Sơ Diệp hay gì khác, chỉ là anh ta không muốn có người đứng đằng sau nghe mình nói chuyện thôi.
Lâm Sơ Diệp biết anh ta không biết cô, cô cũng không quen thân với anh ta.
Lúc Phó Viễn Hàng được sáu tuổi đã được mẹ anh ta đưa đi, từ đó cũng không liên lạc gì với nhà bọn họ nữa.
Một đứa trẻ sáu tuổi sẽ không có nhiều ấn tượng về gia đình của nó, huống chi lúc đó cô cũng còn nhỏ.
Nhưng Lâm Sơ Diệp biết mấy năm nay Phó Viễn Chinh vẫn luôn cố gắng đi tìm Phó Viễn Hàng.
Mẹ của bọn họ cũng không phải là một người mẹ làm tròn trách nhiệm, Phó Viễn Chinh muốn biết người em trai song sinh kia vì chuyện bố mẹ ly hôn mà phải tách ra sống có tốt hay không.
Nhưng Phó Viễn Chinh có tìm được hay không thì Lâm Sơ Diệp không biết, cô cũng không nghe anh nhắc qua lần nào.
Bây giờ trùng hợp gặp được Phó Viễn Hàng, Lâm Sơ Diệp do dự không biết có nên hỏi phương thức liên lạc của anh ta để đưa cho Phó Viễn Chinh hay không.
Do dự một hồi, cuối cùng cô lịch sử mỉm cười với anh ta, sau đó hỏi: “Anh là Phó Viễn Hàng sao?”
Anh ta tỏ vẻ khó hiểu, cô bèn giải thích: “Ngại quá, tôi tên là Lâm Sơ Diệp, là em họ của Phó Viễn Chinh.”
Sau đó lại hỏi anh ta: “Phó Viễn Chinh ấy, anh còn nhớ anh ấy không? Anh ấy là anh trai sinh đôi với anh.”
Đôi mắt của Phó Viễn Hàng cuối cùng cũng dao động, nhưng thay vì gật đầu thì anh ta lại lịch sự đáp lại cô: “Thật xin lỗi, tôi không biết.”
Nói xong, anh ta vòng qua cô và Ôn Tịch Viễn, rời đi.
Lâm Sơ Diệp không khỏi quay đầu lại, anh ta đã mở cửa xe, lái xe một cách dứt khoát, xem ra anh ta không muốn có chút liên hệ nào với gia đình của cô.
Bàn tay buông thõng được nhẹ nhàng nắm lấy.
Lâm Sơ Diệp quay đầu, Ôn Tịch Viễn đang lo lắng nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp cười cười với anh: “Em không sao.”
Ôn Giản chứng kiến toàn bộ đoạn đối thoại giữa Lâm Sơ Diệp và Phó Viễn Hàng.
Cô kéo Giang Thừa tiến lên phía trước.
“Hai người quen nhau sao?” Ôn Giản kinh ngạc hỏi.
Lâm Sơ Diệp ngượng ngùng lắc đầu: “Cũng không tính là quen.
Anh ta là một người anh họ của tôi, nhưng hơn hai mươi năm vẫn chưa gặp mặt lần nào.”
Ôn Giản gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Anh ta gặp phải chuyện gì sao?” Lâm Sơ Diệp lo lắng hỏi cô.
Ôn Giản: “Cũng không phải chuyện gì lớn.
Vợ của anh ta dạo này gặp chút phiền phức, anh ta là người nhà nên tới xử lý một chút thôi.”
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc: “Vợ anh ta?” Lục Tri Ngôn sao?
Thế tại sao tài xế lại nói là kim chủ? Hơn nữa cô ta còn bỏ đi mà không nói cho anh ta biết?
Ôn Giản nhìn ra được thắc mắc trong mắt Lâm Sơ Diệp nhưng cũng không thể giải thích cho cô hiểu nên chỉ gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy.”
Nói xong ánh mắt của cô dừng trên tay Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp, thấy hai người nắm tay một cách tự nhiên, sau đó lại chuyển về phía mặt bọn họ.
Hai người đã không còn khách khí xa lạ như lần gặp mặt trước, ngược lại càng giống như một đôi tình nhân hơn.
Ôn Tịch Viễn lườm cô một cái: “Lại nghĩ linh tinh gì đấy?”
“À thì…..” Ôn Giản cẩn thận nhìn anh: “Anh, quan hệ giữa anh và chị dâu phát triển vượt bậc rồi nha.”
Lâm Sơ Diệp có hơi ngượng.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên gặp người nhà, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên biểu hiện thân mật trước mặt người nhà, cô có hơi không được tự nhiên, tay bị Ôn Tịch Viễn nắm cũng không nhịn được mà co lại, muốn rụt tay về nhưng không được, lại khiến Ôn Tịch Viễn nắm tay cô chặt hơn một chút.
Anh nhìn về phía Ôn Giản: “Em có ý kiến gì à?”
Ôn Giản nhanh chóng lắc đầu: “Không có.
Em còn vui thay hai người đây.”
Không biết khi nào thì có thể uống rượu mừng của hai người.
Nhưng những lời này không thể nói ra được.
Giang Thừa liếc nhìn đồng hồ: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.”
Địa điểm ăn uống do Giang Thừa và Ôn Giản sắp xếp.
Giang Thừa sinh ra và lớn lên ở Tùng Thành, tuy rằng ở nước ngoài hơn mười năm nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự quen thuộc của anh với Tùng Thành.
“Đúng rồi, hai người đến Tùng Thành lúc nào thế? Định ở đây bao lâu?” Vừa mới ngồi xuống, Ôn Giản đã hỏi: “Mai là cuối tuần, nếu tiện chúng ta có thể cùng nhau đi mua sắm.”
“Ngày mai phải trở về rồi.” Lâm Sơ Diệp có chút tiếc nuối: “Vẫn còn công việc nữa.”
Ôn Tịch Viễn cũng mở lời: “Sau này đi, còn nhiều cơ hội mà.”
Ôn Giản cũng có chút tiếc nuối, nhưng thế giới của người trưởng thành đều như vậy, mỗi người đều có công việc của chính mình.
“Hai người khi nào rảnh cũng có thể tới Bắc Thị.” Lâm Sơ Diệp cười: “Bây giờ chúng tôi đều ở Bắc Thị, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi mua sắm.”
Ôn Giản cũng cười: “Được.”
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, mọi người đã lâu không gặp, hơn nữa tuổi cũng ngang nhau, không cần phải lo lắng sẽ có khoảng cách.
Sau khi ăn xong Ôn Giản và Giang Thừa dẫn Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp đi dạo chợ đêm ở Tùng Thành, tới khuya muộn mới trở về.
Ôn Giản và Giang Thừa còn đưa Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp tới tận khách sạn, lúc vừa xuống xe thì Lâm Sơ Diệp có điện thoại.
Ôn Giản thừa dịp Lâm Sơ Diệp đi nghe điện thoại lén hỏi Ôn Tịch Viễn: “Anh, hai người định khi nào thì kết hôn thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Kết rồi.”
Ôn Giản: “……”
“Vậy khi nào thì tổ chức hôn lễ?” Ôn Giản nhìn Lâm Sơ Diệp đứng nghe điện thoại cách đó không xa, hỏi.
Vấn đề này Ôn Tịch Viễn vẫn chưa bàn bạc với Lâm Sơ Diệp, kết hôn chỉ là nhất thời xúc động, ngay cả quá trình yêu đương còn bị bỏ qua chứ đừng nói là những chuyện khác.
Gần đây Lâm Sơ Diệp cũng không có thời gian rảnh, sau khi đóng máy bộ phim này còn phải quay về tiếp tục bộ phim còn đang dang dở, phải mấy tháng nữa mới có thể đóng máy, căn bản là không có thời gian để làm chuyện khác.
“Để sau đi.” Ôn Tịch Viễn nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ Diệp đang nghe điện thoại, cả hai đều quen với lối sống đơn giản, làm mọi việc theo ý mình chứ không cố ý lên kế hoạch, giống như chuyện kết hôn, nghĩ kỹ rồi thì cùng nhau đi lĩnh chứng, anh đoán Lâm Sơ Diệp cũng chưa nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ.
Ôn Giản gật đầu, mỗi người đều có cách sống và yêu cầu sống khác nhau, tiết tấu cũng không giống nhau.
“Dù sao đi chăng nữa cũng chúc mừng anh và chị dâu.” Ôn Giản nói, thật lòng mừng cho anh, cô còn tưởng Ôn Tịch Viễn sẽ độc thân cả đời, không ngờ lại kết hôn chớp nhoáng như vậy.
“Cảm ơn.” Ôn Tịch Viễn nói, liếc nhìn Giang Thừa vẫn đang ôm vai cô: “Cũng chúc mừng em và em rể.”
Tuy lời chúc phúc đã nói lúc ở hôn lễ, nhưng anh nhìn ra được bây giờ hai người rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi anh phải dặn dò Giang Thừa phải chăm sóc tốt cho Ôn Giản hay gì đó.
Giang Thừa cũng khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Lâm Sơ Diệp nói chuyện điện thoại xong đã quay về: “Ngại quá, công việc có chút vấn đề, để mọi người phải đợi rồi.”
Ôn Giản cười: “Không sao.”
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp mười hai giờ, ngày mai Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp còn phải lên máy bay, cũng không làm phiền hai người nữa, cùng Giang Thừa nói tạm biệt với hai người, sau đó ra về.
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn trở lại khách sạn, cũng không có thời gian làm những việc khác, hai người nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thu dọn hành lý rồi lên giường đi ngủ sớm.
Họ đặt chuyến bay lúc tám giờ sáng mai, cả hai đều đặt vé ở khoang hạng nhất.
Hôm qua Phùng San San đã quay về trước, cho nên chỉ còn Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn cùng nhau trở về.
Vẫn là Lâm Sơ Diệp đi cùng Ôn Tịch Viễn, mặc dù chỉ là trở về nhưng đối với Lâm Sơ Diệp mà nói, đây vẫn là một trải nghiệm mới mẻ, sáng sớm có người gọi rời giường, ra cửa có người kéo hành lý giúp, công việc đăng ký thủ tục cũng có người xử lý giúp, cô không cần làm gì cả, chỉ cần theo sát bên cạnh Ôn Tịch Viễn là được, còn những chuyện còn lại cứ giao cho anh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Diệp ra ngoài mà không cần phải dựa vào chính mình, chẳng lẽ đây chính là cái tốt của việc có chồng hoặc bạn trai sao?
Sau khi lên máy bay, thấy Ôn Tịch Viễn giúp cô cất vali gọn gàng, Lâm Sơ Diệp có hơi đăm chiêu: “Đột nhiên em cảm thấy, lúc trước không yêu đương thật là thiệt thòi mà.”
Ôn Tịch Viễn nhướng mày nhìn cô: “Sao lại nói thế?”
“Nếu yêu đương thì mỗi khi đi đâu sẽ có người giúp em kéo hành lý đó.” Lâm Sơ Diệp nói, nhìn anh ngồi xuống: “Lúc trước mỗi lần đi xa đều là em tự kéo hành lý của mình, ngồi máy bay hay là tàu hỏa cũng vậy, lúc nào cũng phải tự mình bưng một cái vali to như thế đặt lên giá để hành lý, bây giờ nghĩ lại thì thấy hơi vất vả, dù sao nếu có bạn trai thì sẽ khác.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Vậy em có từng nghĩ rằng, nếu em có bạn trai, em sẽ không chỉ phải xách hành lý của mình, mà còn phải xách thêm hành lý của anh ta nữa không?”
Lâm Sơ Diệp nhìn anh một cái, cũng phải, không phải người đàn ông nào cũng có thể tận tình chu đáo như Ôn Tịch Viễn, cho dù không phải vấn đề ai xách hành lý thì cô cũng phải xử lý những vấn đề khác.
“Cho nên….” Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Không phải là yêu đương khiến em thoải mái hơn, mà là người.”
Lâm Sơ Diệp cũng nhìn anh: “Vậy tại sao anh biết em sẽ không tìm được người như anh chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Nếu thật sự có người như thế, em còn không nhanh chóng ra tay sao? Còn đợi đến lượt của anh?”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Đương nhiên là không phải rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy thì là cái gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Có thể là, bọn họ đều không phải anh.”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười nhìn cô, da mặt Lâm Sơ Diệp mỏng, nói xong hai má lập tức đỏ bừng, ánh mắt cô khẽ dời đi chỗ khác, nhìn những hành khách đi qua đi lại, lại nhìn thấy Phó Viễn Hàng đi với một cô gái trẻ tuổi khí chất.
Phó Viễn Hàng cũng nhìn thấy cô, nhưng cũng không lên tiếng chào hỏi.
Lâm Sơ Diệp cũng không phải không biết xấu hổ mà chạy đi chào hỏi người ta, chỉ nhìn bọn họ ngồi cùng hàng với cô và Ôn Tịch Viễn, suốt cả hành trình Phó Viễn Hàng và cô gái kia cũng không có bất kỳ trao đổi nào.
Máy bay tới Bắc Thị, hai người vẫn chưa nói với nhau một câu nào, trao đổi ánh mắt cũng không có, sau khi máy bay đáp xuống thì tự đứng dậy rời đi, nhưng vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với đối phương.
Lúc lấy hành lý, Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn lại gặp lại hai người họ.
Hành lý của cô gái là Phó Viễn Hàng lấy ra giúp, sau đó đưa cho cô ta, một câu cũng không nói, cô gái cũng không nói câu nào, nhận lấy hành lý, sau đó mỗi người đi một hướng.
Cô gái lên một chiếc taxi, Phó Viễn Hàng cũng lên một chiếc xe khác.
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn kỳ quái nhìn nhau, hai người đó đừng nói là vợ chồng, ngay cả người quen cũng không giống.
Lúc Phó Viễn Hàng chuẩn bị mở cửa xe taxi thì thấy Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đứng cách anh ta không xa.
Lâm Sơ Diệp thấy động tác của anh ta hơi dừng một chút, sau đó hỏi: “Phó Viễn Chinh và bố anh ấy có khỏe không?”
Lâm Sơ Diệp có chút kinh ngạc, gật đầu theo bản năng: “Ừ, bọn họ đều rất khỏe.”
Phó Viễn Hàng gật đầu, không nói thêm gì nữa, khom người lên xe, Lâm Sơ Diệp lại gọi anh ta: “Đợi đã.
À thì, tôi có thể add Wechat với anh không?”
Phó Viễn Hàng nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại mở mã QR của Wechat ra, đưa điện thoại về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng lấy điện thoại ra quét: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Trả lời ngắn gọn xong, Phó Viễn Hàng lên xe rời đi.
Danh Sách Chương: