Nhân viên tiệm thuốc lễ phép nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Được, xin hỏi anh muốn mua loại nào?”
Ôn Tịch Viễn không biết trả lời như thế nào, đành quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
“……” Lâm Sơ Diệp cũng sửng sốt: “Em, em không có kinh nghiệm về cái này.”
Ôn Tịch Viễn hơi trầm ngâm, sau đó nhìn về phía nhân viên bán hàng: “Mỗi nhãn hiệu lấy một hộp.”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Cô lén giật giật tay áo Ôn Tịch Viễn, hạ giọng nói: “Anh mua nhiều như thế làm gì? Cái này cũng không phải nhu yếu phẩm, không cần thiết phải mua nhiều để dự trữ đâu.”
Ôn Tịch Viễn cũng hơi nghiêng đầu về phía cô: “Lo trước khỏi họa*, lỡ đâu mua một cái lại không chính xác thì sao?”
*Lo trước khỏi họa: Nguyên văn là 有备无患(cẩn tắc vô ưu) có nghĩa là cẩn thận thì về sau không phải lo lắng, vốn được trích trong câu nói cổ xưa có nguyên văn là “谨则无忧,忍则无辱,静则常安,俭则常足”tạm dịch là cẩn thận thì không phải lo lắng, nhẫn nãi thì không phải nhục nhã, bình tĩnh thì thường yên ổn, tiết kiệm thì thường xung túc.
Tuy nhiên ngày nay người Trung Quốc ít sử dụng câu này và thay vào đó họ dùng câu thành ngữ 有备无患 (cẩn tắc vô ưu) nhiều hơn.
(nguồn: tiengtrunganhduong.com)
Lâm Sơ Diệp: “….”
Chẳng lẽ thử một que không có kết quả lại bắt cô thử hết toàn bộ sao?
Ôn Tịch Viễn nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, ho nhẹ: “Để chắc chắn, vẫn là nên thử hết một lượt.”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra được cách nào để phản bác lại, đành phải trơ mắt nhìn nhân viên của tiệm thuốc vui vẻ đem tất cả các loại que thử thai ra, bỏ vào bịch rồi đưa cho Ôn Tịch Viễn.
“Cảm ơn.” Ôn Tịch Viễn nhận lấy túi đồ, sau đó quét mã thanh toán, tay trái đặt lên vai Lâm Sơ Diệp, cả hai người cùng đi ra ngoài.
Lâm Sơ Diệp trộm liếc một túi đầy que thử thai bên tay phải của anh, số lượng không ít, lại còn là túi bóng trong suốt khiến cô cực kỳ xấu hổ.
Không phải là sợ bị người ta nhìn thấy sẽ nói này nói kia hay gì đó mà là cô cảm thấy cầm một túi nhiều que thử thai như thế mà đi trên đường, giống như là đang khoe khoang thì đúng hơn.
Khuỷu tay cô hơi chạm vào thắt lưng của Ôn Tịch Viễn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh che nó đi một chút”
Ôn Tịch Viễn cười nhìn cô: “Hóa ra em còn sợ cái này à?”
Lâm Sơ Diệp: “Tốt xấu gì cũng phải để ý tới người qua đường một chút chứ.”
Ôn Tịch Viễn cười, cũng không làm cô khó xử nữa, dùng ô che đi một chút.
Cũng may chỗ quay phim hôm nay cách chỗ trọ của Lâm Sơ Diệp không xa lắm, qua một ngã rẽ là đã tới nơi.
Trở lại phòng, Ôn Tịch Viễn vừa đặt túi đồ xuống đã cầm một cái lên nghiên cứu, thái độ giống như anh mới là người mang thai vậy.
“Cái kia….” Tuy rằng vẫn có hơi xấu hổ nhưng Lâm Sơ Diệp vẫn không nhịn được mà nhắc nhở anh: “Sẽ không có nhanh như vậy đâu.”
“Không sao, anh chỉ sợ em quên nên chuẩn bị trước thôi.” Ôn Tịch Viễn nói, tầm mắt vẫn dừng trên hướng dẫn sử dụng của que thử thai, thần sắc còn cực kỳ nghiêm túc chăm chú.
Vẻ mặt quá mức nghiêm túc của anh khiến Lâm Sơ Diệp tò mò, không nhịn được hơi rướn người qua nhìn về phía túi bóng, đúng lúc này Ôn Tịch Viễn nhìn qua, hai người vô tình chạm mắt nhau, Lâm Sơ Diệp liền hoàn hồn, cảm giác xấu hổ lại xuất hiện.
Cô hơi vuốt tóc để che đi sự xấu hổ của mình, ho nhẹ.
“Anh không cần phải nghiên cứu cái này đâu, dù sao cũng không phải là anh dùng.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Anh chỉ đang so sánh độ chính xác thôi.”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Cuối cùng Ôn Tịch Viễn cũng chịu buông hộp que thử thai xuống, nhìn về phía cô: “Em có chụp lại lịch quay phim mấy ngày tới không?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Có chụp.”
Ôn Tịch Viễn: “Gửi anh xem xem.”
“Anh cần cái này để làm gì?” Lâm Sơ Diệp không hiểu, mở Wechat ra, lúc lướt danh bạ tìm tên của anh mới chợt nhớ ra: “Hình như em không có Wechat của anh.”
Nói xong hai người đều nhìn nhau, sau đó ho nhẹ rồi quay mặt đi.
Đều đã như vậy rồi mà còn chưa thêm Wechat.
Ôn Tịch Viễn nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, lấy điện thoại ra mở Wechat: “Anh quét của em.”
“Ừm.” Lâm Sơ Diệp đáp nhẹ, mở mã QR của mình ra để anh quét mã.
Ôn Tịch Viễn quét mã của cô xong, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn qua, tên Wechat của Ôn Tịch Viễn cũng không dài dòng văn tự, chỉ có một chữ “Ôn”, ngắn gọn lưu loát, còn ảnh đại diện là một chiếc lá non của cây bạch quả được ánh nắng mặt trời chiếu qua.
Lâm Sơ Diệp nhìn một chút, sau đó nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn bình tĩnh nói: “Mấy năm trước đi du học tiện tay chụp lại, thấy không tồi nên chọn đại.”
Lâm Sơ Diệp “Ồ” một tiếng, sau đó nhấn chấp nhận, tên của cô cũng rất đơn giản, chỉ có một chữ “Sơ”, ảnh đại diện phong phú hơn Ôn Tịch Viễn một chút, là ảnh chibi của một cô gái.
Ôn Tịch Viễn thấy ảnh đại diện của cô liền ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Diệp, ánh mắt rõ ràng là đang cảm thấy bức ảnh chibi đáng yêu này so với bản thân Lâm Sơ Diệp không giống nhau lắm.
“Em chỉ tìm đại ở trên mạng thôi.” Lâm Sơ Diệp tự động giải thích: “Thấy đẹp nên chọn.”
“Ừ, nhìn rất đẹp.” Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu, mở vòng bạn bè của cô ra, lướt không quá hai phút đã hết, không có nhiều bài đăng cho lắm, thậm chí là không đăng bài nào lên mà chỉ có một vài bài viết chia sẻ, hơn nữa còn không ghi thêm chữ nào.
“Vòng bạn bè của em rất sạch sẽ.” Ôn Tịch Viễn uyển chuyển nói.
“Quá bận thôi.” Lâm Sơ Diệp nói, sau đó cũng mở vòng bạn bè của Ôn Tịch Viễn ra, kết quả một bài đăng cũng không có.
“Vòng bạn bè của anh ngày đầu tiên đã bị cho nhập thổ vi an* rồi sao.” Lâm Sơ Diệp nhìn anh: “Ít ra của em lâu lâu còn chia sẻ vài bài.”
*nhập thổ vi an: hiểu theo nghĩa ở đây thì là bị cho vào quên lãng rồi á -.-
“Bận.” Anh nói.
“Nhìn ra rồi.” Lâm Sơ Diệp không nhịn được mà nói thầm, bấm vào giao diện chat, sau đó gửi lịch trình quay phim gần đây qua cho anh, “Anh muốn xem cái này làm gì? “
Ôn Tịch Viễn mở ra: “Anh xem gần đây em có bị xếp mấy cảnh vận động kịch liệt hay là cảm xúc lên xuống thất thường hay không.”
Lâm Sơ Diệp không phản ứng kịp: “Biết mấy cái này để làm gì cơ?”
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn về phía bụng của cô nói: “Đề phòng bất trắc.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Ôn Tịch Viễn nhanh chóng xem xong lịch trình gần đây của cô, cũng được, đều là quay nội cảnh, không có cảnh cưỡi ngựa hay đánh nhau gì, cũng không có thay đổi cảm xúc thất thường.
Lâm Sơ Diệp nhìn thấy bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của anh, không nhịn được mà nhắc nhở: “Thật ra không cần phải để ý quá như vậy đâu.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Anh thấy trên mạng nói, trong thời kỳ thụ tinh trứng nếu như vận động kịch liệt sẽ khiến tử cung bị co lại, khiến việc thụ tinh trở nên khó khăn, cho nên trong lúc này tốt nhất là không nên vận động kịch liệt hay là khuân vác đồ nặng.”
Nói xong anh lại nhìn căn phòng của cô một lượt: “Chỗ này của em, hay là mấy ngày nữa anh tìm cho em một dì giúp việc nhé, được không?”
“Mời người cũng được, dù sao em cũng không có thời gian dọn dẹp, chỉ là:” Lâm Sơ Diệp cẩn thận quan sát sắc mặt của anh: “Không phải anh quên gì rồi đó chứ.
Em vẫn chưa phải là phụ nữ có thai đâu, anh cứ như thế là đang tự khiến bản thân mình trở nên khẩn trương đó.”
Ôn Tịch Viễn: “Lỡ như có thì sao?”
Lâm Sơ Diệp không có cách nào phản bác.
Thật đúng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*.
*không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất ( 不怕一万, 就怕万一) có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
(nguồn: chiase.org)
“Vậy cho nên….
anh có thể giảm sự mong chờ xuống một chút có được không?” Lâm Sơ Diệp không nhịn được mà thương lượng với anh: “Em sợ là cuối cùng anh sẽ thất vọng.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Em cảm thấy thứ mà anh để ý là đứa nhỏ sao?”
Lâm Sơ Diệp sửng sốt nhìn về phía anh.
Ôn Tịch Viễn cũng chuyển chủ đề: “Chút nữa muốn ăn gì? Muốn ăn ở ngoài hay là mua đồ về tự nấu?”
“Anh muốn nấu không?” Lâm Sơ Diệp nhìn anh có chút mong chờ: “Nếu anh muốn nấu thì chúng ta đi mua nguyên liệu về tự nấu và em làm trợ thủ cho anh, thế nào?”
Ôn Tịch Viễn cười đáp: “Được.”
Rồi hai người cùng nhau đi tới siêu thị ở gần đó mua nguyên liệu để nấu.
Ôn Tịch Viễn khi rảnh rỗi rất thích nấu ăn, cũng có nghiên cứu qua rất nhiều món ăn ngon.
Vào siêu thị giống như là vào đi vào hoa viên nhà mình vậy, muốn mua hay cần mua thứ gì đều không chút do dự lựa chọn.
Lâm Sơ Diệp so với Ôn Tịch Viễn thì rối rắm hơn nhiều, cô không biết chính mình muốn ăn cái gì vì cô không quá chú ý tới đồ ăn, vì thế nên suốt hành trình đều đi theo sau Ôn Tịch Viễn.
Từ siêu thị đi ra, hai người gặp phải Chu Cẩn Thần đúng lúc đi ra từ đoàn làm phim.
Chu Cẩn Thần lái xe suýt chút nữa đụng trúng Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp vừa mới từ siêu thị đi ra.
Ôn Tịch Viễn một tay vừa xách nguyên liệu nấu ăn một tay vừa đỡ bên người cô, che chắn cô khỏi đám đông và dòng xe tấp nập.
Nhìn thấy chiếc xe đang đi tới, anh theo bản năng ôm Lâm Sơ Diệp tránh sang một bên, nửa người che phía trước người cô.
Chu Cẩn Thần nhìn dáng vẻ người bảo vệ và người được bảo vệ của hai người, lập tức phanh gấp.
Ngày hôm đó Ôn Tịch Viễn ở đoàn làm phim nói mình là trợ lý của Lâm Sơ Diệp, lúc đó anh ta cũng có mặt ở đó và thấy Ôn Tịch Viễn đúng là đang làm công việc như của trợ lý, ngay cả bây giờ anh đang cầm hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn ở cùng một chỗ với Lâm Sơ Diệp cũng giống như một người trợ lý, nhưng buổi chiều lúc Lâm Sơ Diệp nhìn thấy Ôn Tịch Viễn, trong mắt toàn là dáng vẻ vui sướng ỷ lại, hoàn toàn không giống như là một trợ lý đơn thuần, nhưng nếu nói là người yêu cũng không giống lắm, anh ta vẫn chưa gặp qua cảnh hai người ôm nhau thắm thiết như một cặp tình nhân, động tác che chở cho Lâm Sơ Diệp như bây giờ hơi có khuynh hướng là động tác bảo vệ theo bản năng, chứ không phải gọi là thân mật.
Hơn nữa mối quan hệ giữa Phùng San San và Lâm Sơ Diệp rất tốt, nếu cô đã nói không phải thì là chính không phải.
Sau khi Lâm Sơ Diệp đứng lại mới nhìn rõ Chu Cẩn Thần trong xe, mặt không cảm xúc nhìn cô và Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp khách khí chào hỏi: “Chu tổng.”
Chu Cẩn Thần không vội đáp lại, tầm mắt đảo quanh trên người cô và Ôn Tịch Viễn, đáy mắt trở lạnh nhạt.
Ôn Tịch Viễn bất động thanh sắc nhìn ánh mắt u ám của Chu Cẩn Thần, nhưng lại nhớ ra hôm nay anh tới tìm Lâm Sơ Diệp vì một chuyện quan trọng.
Anh cũng khách khí chào hỏi Chu Cẩn Thần: “Chu tổng.”
Chu Cẩn Thần dời tầm mắt xuống tới túi nguyên liệu nấu ăn anh đang xách trên tay, sau đó lại chậm rãi dời tầm mắt nhìn về phía khuôn mặt của anh, khinh thường để lại một câu “Đi đường chú ý một chút”, sau đó kéo cửa kính xe lên rời đi.
Lâm Sơ Diệp không bỏ qua sự khinh thường của anh ta, cho rằng đó là nhằm vào Ôn Tịch Viễn, trong lòng cô hơi không thoải mái, không nhịn được mà an ủi Ôn Tịch Viễn: “Anh ta lúc nào cũng thế, anh đừng để ý.”
Ôn Tịch Viễn cười, không nói chuyện, chỉ tiếp tục ôm vai cô đi về phía nhà trọ, tình cờ hỏi cô: “Lúc ấy sao em lại ký hợp đồng với Tinh Nhất?”
Lâm Sơ Diệp: “Thì do tuổi trẻ bồng bột chưa hiểu chuyện, đúng lúc trong nhà đang cần tiền gấp, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều mà ký ngay lập tức.”
Ôn Tịch Viễn: “Ký lúc nào?”
Lâm Sơ Diệp: “Hình như là lúc mới lên đại học được hai ba tháng gì đó.”
Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Lúc đó em còn nhỏ như vậy, sao có thể thiếu tiền được?”
“Thì….
Trong nhà gặp chút chuyện, cần tiền gấp.” Lâm Sơ Diệp không muốn nói nhiều về chuyện này, hoang mang quay đầu hỏi anh:”Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Ôn Tịch Viễn: “Vừa nhìn thấy Chu Cẩn Thần nên nhớ tới.”
Lại hỏi cô: “Em có muốn rời khỏi Tinh Nhất không?”
Anh cảm giác được bước chân của Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại.
Anh quay đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt bình tĩnh của cô hiện lên nụ cười: “Muốn chứ.”
Ngữ khí bình tĩnh, giọng điệu cũng bình tĩnh, nhưng cảm giác được dường như trong sự bình tĩnh đó còn có thêm chút gì đó, nhưng không rõ đó là gì.
Nhưng Ôn Tịch Viễn vẫn cảm giác được lúc nói tới vấn đề này, nụ cười của cô có chút chua xót.
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi cô: “Hợp đồng của em và Tinh Nhất còn bao lâu nữa?”
“Còn hai năm.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói.
Ôn Tịch Viễn: “Có thể đưa hợp đồng cho anh xem không?”
Lâm Sơ Diệp ngạc nhiên nhìn anh: “Anh xem cái này làm gì?”
Ôn Tịch Viễn: “Thì muốn xem một chút thôi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.
Nhưng bây giờ em không mang theo hợp đồng, đợi lúc nào em lấy cho anh xem.”
Ôn Tịch Viễn: “Em để ở đâu?”
Lâm Sơ Diệp: “Ở nhà của em.
Cũng là ở Bắc Thị, nhưng mà từ đây qua đó có hơi xa.”
Ôn Tịch Viễn: “Không sao, chút nữa ăn cơm xong chúng ta qua đó lấy?”
Lâm Sơ Diệp chần chờ, sau đó gật đầu: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng: Thật ra anh không muốn đứa nhỏ, anh chỉ muốn vợ thôi~
Danh Sách Chương: