Lâm Sơ Diệp cảm nhận rõ ràng tay của mình đang bị nắm chặt, nhịp tim càng lúc càng gia tăng tốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực., có hơi căng thẳng cũng có hơi hoảng hốt.
Cô thử giật tay lại.
Bàn tay được buông ra.
Ôn Tịch Viễn buông tay cô ra nhận lấy cà rốt và dao trong tay cô.
“Để tôi đi.” Anh nhẹ giọng nói, đẩy cái thớt sang phía mình, tay trái cầm cà rốt tay phải cầm dao, thái một cách lưu loát.
Kỹ thuật thái rau của Ôn Tịch Viễn rất tốt, “cộp cộp” vài cái cà rốt đã được thái thành từng lát mỏng, độ dày bằng nhau.
Sau khi thái cà rốt xong, anh xếp cà rốt vừa cắt thành hàng, hạ dao xuống, những lát cà rốt gọn gàng giờ đây đã trở thành những sợi cà rốt đều tăm tắp..
Lâm Sơ Diệp không khỏi bất ngờ nhìn về phía về phía Ôn Tịch Viễn.
Lông mi hơi cụp xuống, vẻ mặt bình tĩnh chăm chú.
Lâm Sơ Diệp không hiểu, người ngay cả thái đồ ăn cũng chuyên tâm như thế, sao có thể gặp chút chuyện lại không gượng dậy nổi chứ?
Động tác thái của Ôn Tịch Viễn chậm lại, sau đó dừng hẳn, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
“Sao thế?”
Lâm Sơ Diệp bị phát hiện đang nhìn lén liền xấu hổ.
“Không sao, chỉ là thấy bộ dạng thái rau của anh thật là chăm chú.”
Nói xong, Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cách kỳ lạ: “Có ai thái rau mà dám không chăm chú sao?”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Hình như không có.
Ôn Tịch Viễn thái cà rốt xong, thấy Lâm Sơ Diệp vẫn đứng yên ở đó cũng không đuổi ra ngoài, một bên bỏ cà rốt vừa thái xong vào đĩa, một bên hỏi cô: “Em trở về đây khi nào thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn: “Em trở về thành phố Ninh khi nào?”
Lâm Sơ Diệp: “Về hồi tuần trước.”
Ôn Tịch Viễn: “Sao đột nhiên lại trở về?”
Lâm Sơ Diệp: “Bà ngoại tôi sống ở đây, muốn trở về thăm bà một chút nhân tiện giúp Diệp Hân vài việc.”
Nói xong không nhịn được hỏi anh: “Anh thì sao? Sao cũng ở thành phố Ninh thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Có chút việc.”
“Ồ.”
Lâm Sơ Diệp tự hiểu anh không muốn nói nhiều về vấn đề này, cũng không hỏi gì thêm nữa nhưng ngược lại Ôn Tịch Viễn dường như rất có hứng nói chuyện.
“Sao lại muốn đi xem mắt?” Anh hỏi, quay đầu lại nhìn cô một cái: “Em cũng không già lắm.”
Lâm Sơ Diệp cảm thấy thảo luận vấn đề này với Ôn Tịch Viễn có hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành thật khai báo.
“Tôi muốn kết hôn.”
Ôn Tịch Viễn ngoài ý muốn liếc cô một cái: “Vì sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Hoàn thành sớm nhiệm vụ, chuyên tâm vào sự nghiệp.”
Ôn Tịch Viễn: “Em xem kết hôn là nhiệm vụ à?”
Lâm Sơ Diệp khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải sao? Tôi không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn, cho nên kết hôn sinh con chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Đối với phụ nữ mà nói, hai việc này trì hoãn rất nhiều thời gian hơn nữa sinh con ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi.
Nếu sự nghiệp đang ở đỉnh cao, thì tôi cảm thấy nên tập trung vào sự nghiệp trước rồi mới tính tới chuyện kết hôn sinh con nhưng bây giờ tôi đang rảnh, tôi cảm thấy nếu sau này lúc sự nghiệp đang lên mà phải lựa chọn giữa sự nghiệp và kết hôn sinh con, chi bằng nhân lúc rảnh rỗi này hoàn thành nhiệm vụ đó trước.”
Ôn Tịch Viễn quay lại nhìn cô: “Không ngờ em lại là người sống có kế hoạch như thế đấy.”
Lâm Sơ Diệp cảm thấy lời này giống như đang châm chọc cô nên không nói tiếp.
Ôn Tịch Viễn: “Không phải ngay cả KPI em cũng xây dựng xong rồi đấy chứ? Tìm được đàn ông phù hợp với chỉ tiêu KPI thì là hoàn thành nhiệm vụ?”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Cô chưa nghĩ qua điều này, nhưng cũng không phải là không thể tham khảo.
Ôn Tịch Viễn đọc được suy nghĩ trong mắt cô, hơi đẩy vai cô: “Phòng bếp nhỏ lắm, em ra phòng khách ngồi đợi đi.”
Lâm Sơ Diệp bị anh đẩy ra khỏi phòng bếp, lúc cô muốn quay đầu lại nhìn anh, Ôn Tịch Viễn đã kéo tấm thủy tinh ngăn cách phòng bếp, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ của anh.
Lâm Sơ Diệp vò đầu, cố gắng suy nghĩ xem mình đã nói câu nào khiến vị này không vui, là câu xem kết hôn là nhiệm vụ sao?
Lâm Sơ Diệp biết người bình thường sẽ không chấp nhận quan niệm kiểu này, ai mà chả muốn từ tình yêu tiến tới hôn nhân, nhưng tình yêu là gì?
Ngoại trừ buổi tối tốt nghiệp năm đó, cô cảm thấy đường tình duyên của cô hẳn là không tốt lắm, nhiều năm như thế rồi vẫn chưa có mối tình nào.
Cô không muốn đợi nữa, cảm tình vốn là lâu ngày ở chung sẽ nảy sinh cho nên đối phương chỉ cần phù hợp với những yêu cầu của cô, kết hôn với ai thì cũng như nhau cả thôi.
———–
Nửa tiếng sau Ôn Tịch Viễn đã làm xong một bàn cơm ba mặn một canh, vừa đi ra khỏi bếp liền nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, đang thất thần.
Mặt trời đang dần xuống núi, ánh chiều tà cuối cùng bị tiết trời mùa thu nhuộm thành màu vàng ấm áp, chiếu lên trên người cô.
Trên người cô mặc một chiếc áo bành tô màu nâu nhạt, tông màu gần như là sự hòa quyện của hai mùa thu đông.
Người cứ lẳng lặng ngồi dưới ánh hoàng hôn, có một loại dịu dàng yên tĩnh không nói nên lời.
Ôn Tịch Viễn vẫn biết tính Lâm Sơ Diệp trầm lặng, khí chất trên người cũng thế, cho dù là khi còn nhỏ cũng rất ít khi kiêu ngạo.
Nhưng sự trầm lặng này của cô cũng không khiến cô bị hòa lẫn trong đám đông, ngược lại còn rất thu hút người khác, khí chất trầm lặng ít nói so với lứa bạn đồng trang lứa này lại rất nổi bật.
Buổi tối thứ nhất sau khi Ôn Tịch Viễn chuyển trường liền chú ý tới Lâm Sơ Diệp.
Anh đi theo giáo viên lên bục giảng, lúc giáo viên giới thiệu hoàn cảnh chuyển trường của anh, tất cả mọi người hoặc là khâm phục hoặc là vỗ tay hoan nghênh anh gia nhập, Lâm Sơ Diệp đang làm bài tập mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, vỗ tay tượng trưng theo số đông rồi lại tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Ôn Tịch Viễn chú ý tới cô không phải là vì biểu cảm của cô không giống với mọi người biểu lộ lúc anh xuất hiện mà là trên người cô có một loại khí chất trầm tĩnh, đặt mình bên ngoài mọi náo nhiệt.
Không thích, sẽ không giả vờ thích.
Lâm Sơ Diệp mơ hồ cảm giác có người đang nhìn mình, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn bưng đồ ăn ra, theo bản năng liền lập tức đứng dậy.
“Anh nấu cơm xong rồi sao?” Cô đi đến phía anh, rất tự nhiên nhận lấy đĩa đồ ăn trên tay Ôn Tịch Viễn: “Để tôi giúp anh.”
Ôn Tịch Viễn tùy ý để cô bưng đồ ăn, quay về phòng bếp dọn cơm ra.
Lâm Sơ Diệp rất tự giác lấy bát cho anh xới cơm.
Ôn Tịch Viễn cũng không khách sáo với cô, không bởi vì cô là khách mà xới cơm cho cô.
Sau khi Lâm Sơ Diệp xới cơm xong ngồi xuống, lúc này mới nhìn xem Ôn Tịch Viễn nấu cái gì.
Ba mặn một canh, từ màu sắc tới hương vị đều không thể chê.
Lâm Sơ Diệp gắp thử một đũa, hương vị thật sự rất ngon.
“Anh đối xử với bản thân cũng tốt quá đi, mùi vị rất ngon.” Lâm Sơ Diệp không nhịn được mà khen.
Ôn Tịch Viễn: “Cũng tạm.” Lại nhìn về phía cô: “Hình như em không biết nấu cơm?”
Lâm Sơ Diệp thành thật gật đầu: “Ừm, mấy năm nay đi học tôi toàn ăn cơm ở căn tin, không có cơ hội luyện tập.”
Ôn Tịch Viễn: “Sau này thì sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không nấu, tôi không thích nấu cơm cho lắm.”
Ôn Tịch Viễn: “Ăn ở ngoài sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Có thể mời người tới nấu nha, tôi kiếm nhiều tiền hơn là được rồi.”
Nói xong lại cảm thấy trước mặt người nghèo hơn mình nói thế thì không hay lắm, Ôn Tịch Viễn tự xuống bếp nấu cơm có thể là do sở thích, cũng có thể là do cuộc sống bức bách, lại không nhịn được nói bù: “Nhưng mà tôi cũng chỉ nói thế thôi, tôi làm sao mời được chứ.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Bây giờ em đang làm gì?”
Lâm Sơ Diệp xấu hổ sợ nói mình là một diễn viên, Ôn Tịch Viễn sẽ tò mò tìm những phim trước kia cô đóng, cô cảm thấy như thế sẽ rất ngượng, cũng không thật sự muốn Ôn Tịch Viễn xem, đành uyển chuyển trả lời: “Nghề tự do.”
Ôn Tịch Viễn cũng không bỏ qua cho cô: “Cụ thể là làm cái gì?”
“Thì….
Viết này nọ trên mạng thôi.” Lâm Sơ Diệp thoáng đề cập tới một nghề khác, quả thật lúc cô nhàn rỗi cũng làm việc ấy.
Ôn Tịch Viễn: “Tiểu thuyết mạng?”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, sợ nói thêm gì nữa sẽ bị Ôn Tịch Viễn phát hiện ra sơ hở: “Không nói chuyện này nữa.
Anh thì sao? Bây giờ anh làm gì?”
Dường như Ôn Tịch Viễn không muốn nói nhiều: “Không làm gì cả.”
Lâm Sơ Diệp tự hiểu, chắc là đang trong giai đoạn điều chỉnh lại, vẫn chưa điều chỉnh lại hoàn toàn nên không muốn nói với người khác.
Cô cũng từng có thời gian như thế này.
Khi cô quyết định tham gia thi lên nghiên cứu sinh, người đại diện Phùng San San và vài đồng nghiệp thân thiết trong công ty cũng cho là cô bởi vì bị Chu Cẩn Thần gây áp lực nên chưa gượng dậy nổi, hơn nữa thấy cô mỗi ngày đều không có lịch trình gì, đến quay video cũng lề mề liền nghĩ cô bị ép đến mức suy sụp.
Nhưng thật ra lúc đó cô muốn thi nghiên cứu sinh tiếp tục đào tạo sâu hơn mà trước đó bởi vì chuyện hợp đồng nên không đàm phán với Chu Cẩn Thần, cũng không dám tùy tiện quyết định, quá trình ôn tập cũng muộn hơn so với mọi người.
Thời gian không nhiều lắm, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian ôn tập, làm gì còn thời gian ra ngoài chơi bời.
Hơn nữa cô cũng sợ mình không đậu, nên không nói với mọi người mà đợi có kết quả rồi mới thông báo sau.
Lâm Sơ Diệp nghĩ Ôn Tịch Viễn cũng ở trong trạng thái như thế, chỉ là người ngoài không biết, cho nên mới lời ra tiếng vào bàn luận không tốt về anh.
Nhưng cô tự nhận đối với Ôn Tịch Viễn, cô ít nhiều vẫn có chút hiểu biết.
Hồi trung học anh không thích xã giao, khi đó là bạn học sớm tối ở chung nhưng những người đó đối với anh chỉ là người xa lạ, anh cũng lười giao tiếp với bọn họ huống chi bây giờ còn ở trong lúc khó khăn.
Đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn giống như anh.
Ôn Tịch Viễn thấy Lâm Sơ Diệp đột nhiên im lặng, không khỏi nhìn cô một cái, thấy cô đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt….
hình như là có hơi đồng tình?
“Sao thế?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp: “Không sao.
Tôi chỉ nghĩ đến hồi tôi thi nghiên cứu sinh, đóng cửa nhốt mình trong phòng.
Bạn tôi còn tưởng tôi chịu phải đả kích gì, ai cũng rất lo lắng cho tôi, nói tôi cái gì mà mới như vậy mà đã suy sụp như thế rồi sau này phải làm thế nào, đời người còn dài như thế cơ mà.
Nhưng thật ra lúc đó chỉ có tôi biết bản thân đang nghĩ gì, muốn làm cái gì, cũng đang cố gắng đạt được nó, họ chỉ là quá lo lắng cho tôi mà thôi.”
Ôn Tịch Viễn: “Cũng tốt.”
“Nhưng mà.” Ôn Tịch Viễn ngẩng đầu nhìn cô, “Khi đó em còn nói là phải cố gắng thật nhiều, sao bây giờ lại chỉ nghĩ đến hoàn thành KPI kết hôn?”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Di động vừa lúc vang lên.
Lâm Sơ Diệp lấy ra nhìn, là Phó Viễn Chinh gọi tới.
Cô bắt máy.
“Chạy đi đâu rồi?” Điện thoại vừa mới được kết nối, giọng nói bình tĩnh của Phó Viễn Chinh ở đầu kia truyền tới: “Không phải là em nói tới quán phụ sao? Sao nửa ngày cũng không thấy người đâu thế?”
Động tác ăn cơm của Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe được giọng nam từ trong phát ra.
Lâm Sơ Diệp lấy tay che micro, xoay người: “Em đi ngang qua căn gác nhỏ, vào ngồi một chút.”
Phó Viễn Chinh: “Em vào nhà người ta ngồi chỉ sau một lần đưa cơm, có ý thức được an toàn không hả?”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Phó Viễn Chinh: “Anh đến đón em.”
Danh Sách Chương: