“Thì chính là vị đạo diễn kia đó.
Anh ta là người của Chu Cẩn Thần sắp xếp.” Lâm Sơ Diệp nhìn về phía Phùng San San, nói: “Chu Cẩn Thần muốn em và anh ta tham gia một show về tình yêu, mà cần phải phỏng vấn.
Anh ta biết em sẽ không đồng ý, cũng sẽ không tin anh ta sẽ sắp xếp cho em buổi thử vai, cho nên tìm một người lừa em tới cao ốc Hoa Ngôn.
Phòng nghỉ kia cũng không phải phòng nghỉ bình thường gì mà là một phòng dùng để phỏng vấn, có người quan sát camera, xem thử xem tụi em có thích hợp với tiết mục đó hay không, kết quả là em và anh ta đều được tổ tiết mục chọn.”
“Hả?” Phùng San San trợn tròn mắt: “Còn có chuyện này cơ à? Chu Cẩn Thần này chắc thành tinh luôn rồi quá, chuyện này mà cũng nghĩ ra được.”
Lâm Sơ Diệp dừng một chút rồi nói tiếp: “Tin tức kia là ai báo cho chị thế?”
Phùng San San: “Trợ lý của Chu Cẩn Thần gửi cho chị.
Buổi tối hôm trước gửi qua, nói là Hoa Ngôn có một kịch bản đang cần tìm nữ chính, chị xem qua thấy kịch bản không tồi cho nên đã báo danh cho em, sau đó sáng ngày hôm sau đã nhận được thông báo tới thử vai của bọn họ, trả lời tin nhắn bên email lẫn Wechat của chị, còn tự mình gọi điện thoại cho chị nữa.”
Lâm Sơ Diệp: “Em có thể xem email không?”
“Có thể chứ.”
Phùng San San vừa nói vừa mở email ra, đưa cho Lâm Sơ Diệp xem, quả thật đối phương có trả lời email.
Lâm Sơ Diệp: “Lúc đó trợ lý của Chu Cẩn Thần nói như thế nào với chị, em có thể xem qua đoạn chat không?”
“Đương nhiên.” Phùng San San nói xong lại mở tin nhắn trên điện thoại ra, sau đó ngừng lại, nghi ngờ nhìn về phía cô: “Lâm Sơ Diệp, không phải là em nghi ngờ chị với Chu Cẩn Thần là cùng một phe đó chứ?”
Lâm Sơ Diệp muốn nói không phải, nhưng cô không có thói quen nói dối, cũng không muốn nói dối.
“Thật xin lỗi, chị San San.” Lâm Sơ Diệp thấp giọng nói: “Em chỉ muốn biết nguyên nhân rõ ràng, muốn biết Chu Cẩn Thần bắt đầu gài bẫy em từ chỗ nào thôi.”
“Chị còn đang suy nghĩ hôm nay sao em lại vô duyên vô cớ bỏ đi như thế, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho chị, chị còn đang buồn bực không biết mình đã làm sai cái gì rồi.” Phùng San San vừa nói vừa cười, hốc mắt hơi ướt: “Hóa ra là em nghĩ chị và Chu Cẩn Thần chung một phe, cho rằng chị liên thủ với anh ta lừa em tới Hoa Ngôn.”
“Không phải thế đâu chị San San.” Lâm Sơ Diệp bình tĩnh giải thích với cô: “Thật sự là lúc ấy em quá tức giận, không khống chế được cảm xúc nên không suy nghĩ được đến những chuyện khác, chỉ nghĩ muốn rời khỏi đó thôi.”
Hiển nhiên là Phùng San San không tin, nhìn thẳng vào mắt cô, không nhúc nhích.
“Em thừa nhận lúc đó em quá tức giận, quả thật có nghi ngờ chị.
Chị rất tích cực với chuyện này, em không có cách nào không hoài nghi chị.” Lâm Sơ Diệp vẫn bình tĩnh giải thích: “Hơn nữa chị biết em ghét Chu Cẩn Thần nhiều đến mức nào, từ lúc anh ta bắt đầu thích em, anh ta chọc tức em như thế nào, chèn ép đến giới hạn của em ra sao chị đều thấy rất rõ ràng, chị cũng biết em ghét những điều đó, nhưng cũng chính chị là người khuyên em nên bỏ qua cho anh ta, không chỉ là một hai lần, cho nên em không thể không nghi ngờ.”
Hốc mắt Phùng San San đỏ lên: “Lâm Sơ Diệp, em còn có lương tâm không hả? Nếu chị là người của Chu Cẩn Thần, mấy năm qua em bị Chu Cẩn Thần đóng băng hoạt động, chị còn để ý đến sống chết của em sao? Toàn bộ công ty ai cũng nói, trừ phi Chu Cẩn Thần buông tay, nếu không Lâm Sơ Diệp em chính là rơi vào đường cùng rồi, một nửa cơ hội cũng không có, nhưng chị có từ bỏ em không? Chị tốn thời gian trên người em để làm gì ? Một nữ diễn viên thì có được mấy năm hoàng kim, em nghĩ em còn có khả năng nổi tiếng không?”
Lâm Sơ Diệp thấy hốc mắt của Phùng San San đỏ lên, trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Chị San San, chị biết là em không có ý này.
Em tin tưởng chị, em ỷ lại vào chị, cũng cảm kích chị, chỉ là em không muốn tiếp tục dây dưa không dứt với Chu Cẩn Thần nữa, cho nên em muốn trước khi rời đi muốn biết chị có phải là hoàn toàn nghiêng về phía em hay không, có đồng ý rời đi cùng em hay không.
Em biết chị lo lắng cho em, nhưng dù sao đi chăng nữa thì Chu Cẩn Thần cũng mới là ông chủ của chị, anh ta mới là người phát tiền lương cho chị.
Chị và em, xét cho cùng thì vẫn tồn tại lợi ích ở giữa.
Đương nhiên đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, em chỉ muốn giữa chúng ta không có bất kỳ nghi ngờ gì cả, chị hiểu không? Nếu là trước đây, em sẽ cứ để chuyện hôm nay lắng xuống, cũng không quan tâm chị đứng ở phía bên nào.
Nhưng hôm nay Chu Cẩn Thần đã chạm tới giới hạn của em, em không thể ân ái với anh ta trước ống kính, cho dù đây là do kịch bản yêu cầu diễn đi chăng nữa, em cũng không muốn làm tổn thương người mà em thích.”
Phùng San San nhìn cô một cái, không lên tiếng, nhưng cảm xúc đã ổn định hơn một chút.
“Chị San San.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, “Nếu có chỗ nào em không phải với chị, em xin lỗi.
Thật sự em rất cảm kích vì năm đó chị nhìn trúng em, cũng như đã chi cho em một số tiền lớn như thế, để em có cơ hội cứu ba em.
Ở trong lòng em, chị giống như mẹ em vậy.
Nhiều năm qua em vẫn rất cảm kích chị không rời bỏ em mà vẫn ở bên em đến bây giờ, cho nên em cũng không hy vọng giữa chúng ta có ác cảm hay là nghi ngờ gì.”
Phùng San San quay đầu sang một bên: “Chị không có già như em nói.”
“Chỉ là so sánh thôi.” Lâm Sơ Diệp nhỏ giọng nói, lén quan sát sắc mặt của cô, chần chờ một lát rồi kéo kéo tay cô: “Chúng ta đừng giận nhau nữa, có được không?”
Phùng San San vẫn quay đầu sang chỗ khác, nói: “Đáng giận.”
Lâm Sơ Diệp lại kéo kéo tay cô: “Chị San San?”
Phùng San San “ừm” một tiếng, sau đó lấy điện thoại mở đoạn tin nhắn với trợ lý của Chu Cẩn Thần ra, đưa cho Lâm Sơ Diệp xem: “Em tự xem đi, đừng có làm phiền chị!”
Ngoài miệng thì giống như vẫn còn rất tức giận, nhưng cảm xúc như lúc nãy đã dần biến mất.
Lâm Sơ Diệp giả vờ tủi thân “Ồ” một tiếng, sau đó nhận lấy điện thoại.
Cái bẫy này quả thực là được giăng sẵn chờ Phùng San San nhảy vào.
Sau đó là chờ để cả hai người cùng nhảy vào.
Phùng San San tính tình nhanh nhẹn, nhanh mồm nhanh miệng, sẽ không có nhiều thắc mắc giống như cô.
Trợ lý của Chu Cẩn Thần đem cơ hội tới, cô liên vui mừng tiếp nhận.
Nhưng trong lòng Chu Cẩn Thần biết chắc chắn Lâm Sơ Diệp sẽ không dễ dàng mắc mưu như thế, nhưng địa điểm thử vai là ở cao ốc Hoa Ngôn, cô lại có khuynh hướng tin tưởng một số người, cho nên nếu như Phùng San San vẫn không thể thuyết phục cô thì vẫn còn “đương sự” liên hệ với cô.
Có đương sự và thử vai ở cao ốc Hoa Ngôn đảm bảo, cô rất khó để nghi ngờ, dù sao cũng chỉ là một buổi thử vai, cô lại không biết thông tin nào về chương trình tống nghệ kia, cô sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
Thậm chí là để cô không nghi ngờ, đoán chừng ngay cả Hoa Ngôn muốn tìm vai nữ chính cho bộ phim 《Bán thành phong vũ》cũng đều là sự thật, Chu Cẩn Thần chỉ là lợi dụng chuyện này mà thôi.
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn nhóm chat của Phùng San San, sau đó mở Weibo ra tìm kiếm, quả thật là có thông tin bộ phim 《Bán thành phong vũ》 của Hoa Ngôn sắp bấm máy, hiện giờ đang tuyển nhân viên cho đoàn làm phim.
Thời gian đăng bài cũng chỉ mới hai ba ngày gần đây.
Phùng San San thấy trang Weibo mà Lâm Sơ Diệp mở.
“Chị chỉ sống hơi cẩu thả một chút, nhưng không phải đứa ngốc, biết không hả? Nếu như trên mạng không xác nhận như thế, sao chị có thể tích cực khuyên em đi như thế chứ, còn tưởng là cửa sau mà ông trời đã mở ra cho em, ai mà ngờ được….” Phùng San San nói đến đây, trong lòng lại tức giận: “Lại là cái bẫy của Chu Cẩn Thần cơ chứ.
Em nói xem anh ta đầu tư nhiều năm như thế, sao lần này lại đầu tư vào em cơ chứ.”
Lâm Sơ Diệp buông di động, nhìn về phía cô: “Không tức giận nữa sao?”
Phùng San San lại kiêu ngạo quay đầu: “Vẫn tức giận, không muốn nói chuyện với em.”
“Chị San San.” Lâm Sơ Diệp mềm mại gọi cô một tiếng, tuy cô không có thói quen làm nũng, nhưng vẫn kéo kéo tay áo cô: “Em xin lỗi mà.”
Phùng San San giựt tay áo lại: “Lâm Sơ Diệp, em có thấy phiền không hả.
Nếu em cứ như thế này, chị sẽ đá em ra ngoài đấy.”
Lâm Sơ Diệp: “Ồ.”
Cuối cùng Phùng San San cũng quay đầu nhìn cô, không kìm được mà véo má cô một cái: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Lúc trước khuyên em theo Chu Cẩn Thần chỉ là chị nói đại thôi, không có ý gì khác, em đừng để bụng.
Nếu em mà đồng ý chị sẽ không vui đâu.”
Cuối cùng Lâm Sơ Diệp cũng lộ ra nụ cười: “Em biết rồi.”
Phùng San San cũng cười, thu tay lại , đang tính hỏi cô tiếp theo tính thế nào thì chuông cửa vang lên.
Lâm Sơ Diệp và cô nhìn nhau, Phùng San San đi ra mở cửa, hỏi: “Ai thế?”
Cửa phòng mở ra, thấy Chu Cẩn Thần đang đứng ngoài đó, muốn đóng cửa lại cũng không kịp nữa.
Chu Cẩn Thần thấy Lâm Sơ Diệp đang ở trong phòng.
“Em cũng ở đây thì không cần để Phùng San San thông báo cho em nữa.” Chu Cẩn Thần nói xong, giơ văn kiện trong tay về phía cô: “Đây là hợp đồng của chương trình 《Thích người》, chín giờ sáng thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu ghi hình tập đầu tiên tại cao ốc bên cạnh cao ốc Hoa Ngôn, không ai được vắng mặt, nếu không sẽ xử lý giống như vi phạm hợp đồng.”
“Không được, Chu tổng, Lâm Sơ Diệp còn phải quay phim nữa.” Phùng San San cố ý lấy lý do phải quay phim đỡ cho Lâm Sơ Diệp.
Chu Cẩn Thần: “Xin nghỉ.”
Lâm Sơ Diệp nhìn về phía Chu Cẩn Thần, sau khi ổn định lại cảm xúc, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với Chu Cẩn Thần.
“Chu tổng vào đi đã.” Cô nói.
Phùng San San kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Diệp.
Ngay cả Chu Cẩn Thần cũng ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Chu Cẩn Thần đẩy cửa tiến vào.
Phùng San San đóng cửa lại, lo lắng nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp nhìn thẳng vào Chu Cẩn Thần: “Chu Cẩn Thần, tôi và anh làm một giao dịch đi.
Tôi đồng ý tham gia chương trình, cũng đồng ý không tuân theo kịch bản của chương trình, trong lúc ghi hình sẽ đối xử với anh như bình thường, nhưng anh phải đồng ý với tôi, rằng sau khi ghi hình xong chương trình này sẽ hủy hợp đồng với tôi.”
Chu Cẩn Thần nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, em biết rõ chuyện này là không thể nào.”
Lâm Sơ Diệp: “Anh nghĩ trăm phương ngàn kế để tôi tham gia chương trình này, không phải là muốn có cơ hội ở chung với tôi cả ngày, cho tôi cơ hội quen biết anh lần nữa không phải sao? Tôi đồng ý cho hai người chúng ta cơ hội này, nói không chừng sau khi chương trình kết thúc, tôi sẽ thật lòng yêu anh thì sao, đến lúc đó hợp đồng còn có quan hệ gì sao?”
Chu Cẩn Thần: “Lâm Sơ Diệp, em sẽ như thế sao?”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu: “Tôi không biết.
Nhưng giống như anh nói ở Hoa Ngôn lúc chiều, chúng ta làm hòa, tôi nghĩ chúng ta cần cho nhau cơ hội này để thử xem sao.”
Nói xong cô lại không nhịn được cười cười: “Thật ra tôi cũng rất hiếu kỳ bộ mặt thực sự của người đàn ông cố chấp với tôi năm năm sẽ như thế nào.
Nhiều năm như vậy chúng ta vẫn luôn đối kháng lẫn nhau, thật sự tôi cũng không có nhiều cơ hội hiểu con người anh.”
Chu Cẩn Thầm im lặng nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp bình tĩnh nhìn anh ta: “Chu Cẩn Thần, năm năm, thật ra trong lòng anh rất rõ ràng, dùng sức mạnh đối với tôi là vô dụng.
Đây là cơ hội duy nhất tôi cho anh, tôi đồng ý thử, hy vọng anh cũng buông tha cho tôi.”
Chu Cẩn Thần nghiêng đầu, không biết là không muốn bị ánh mắt của cô thuyết phục hay là không muốn tạo áp lực cho cô.
Lâm Sơ Diệp rất ít khi thành thật, bình tĩnh nói chuyện với anh ta như thế.
Không phải là chưa từng, thời điểm lúc anh ta mới bắt đầu theo đuổi cô, thật ra cô cũng rất thành thật, chẳng qua là thành thật từ chối, thành thật hy vọng anh ta đừng lãng phí thời gian với cô.
Chỉ là cô càng thành thật lại càng làm anh ta muốn ngừng mà không được.
Thật ra anh ta có chút hoài niệm một Lâm Sơ Diệp thành thật như thế.
Lâm Sơ Diệp không thúc giục anh ta: “Còn vài ngày nữa, anh có thể từ từ suy nghĩ, thỏa thuận tôi sẽ gửi cho anh, muốn ký hay không là do anh quyết định.”
“Thật ra hôm nay ở Hoa Ngôn, lúc anh nói với tôi là chúng ta làm hòa đi, tôi thực sự xúc động, đáng tiếc đó chỉ là diễn kịch.” Lâm Sơ Diệp dời mắt đi chỗ khác.
Chu Cẩn Thần nhìn sườn mặt của cô: “Tôi không diễn kịch.”
Lâm Sơ Diệp dường như hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía anh ta, mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Cô liếc mắt nhìn hợp đồng trong tay anh ta, giơ tay nhận lấy, đọc qua một lượt, sau đó đóng lại, nhưng không trả lại cho anh ta.
“Tôi sẽ cầm hợp đồng trước.” Cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi hy vọng chúng ta có thể đối mặt một lần, cam tâm tình nguyện mà làm quen với nhau lại một lần nữa, chứ không phải là giương cung bạt kiếm giống như mấy năm nay, nếu không tham gia chương trình này cũng không có ý nghĩa gì, cũng giống như cuộc sống mà mấy năm nay chúng ta trải qua thôi, tôi nghĩ anh cũng không muốn như thế.
Cho nên tôi đồng ý thử một lần, hy vọng anh cũng thế.”
Cô khẽ gật đầu với anh ta, quay đầu nhìn về phía Phùng San San đang không hiểu chuyện gì.
“Chị San San, em về trước đây.”
“Hả? Ồ, chị tiễn em.”
Phùng San San phản ứng lại, cùng cô đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại.
“Em đang muốn làm gì thế?” Phùng San San nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm của Lâm Sơ Diệp, đè thấp giọng hỏi cô: “Chẳng lẽ em thật sự muốn tham gia chương trình yêu đương kia với anh ta sao?”
Lâm Sơ Diệp không gật cũng không lắc, chỉ nhìn về phía cô: “Em và anh ta, nếu không phá thì không xây được.”
Hơn nữa thật ra trong lòng Chu Cẩn Thần biết rõ điều này, cho nên mới tốn nhiều công sức lừa cô tham gia chương trình yêu đương này.
Điều anh ta muốn không phải là phanh phui, mà chỉ muốn cô có cơ hội tìm hiểu anh ta.
Phùng San San không hiểu: “Là sao cơ?”
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Bây giờ em chưa giải thích được.
Chị yên tâm đi, em sẽ có chừng mực mà.”
Sau đó lại đẩy cô: “Chị về trước đi, để anh ta ở lại đó không tốt cho lắm.”
Phùng San San gật đầu: “Được, em chú ý an toàn nhé.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
——
Ôn Tịch Viễn so sánh số điện thoại của đạo diễn mà Lâm Sơ Diệp và Lê Duệ gửi tới, cùng tên, cùng số điện thoại.
Ôn Tịch Viễn tức đến bật cười.
Anh không biết ở công ty của anh vẫn còn người nhận tiền lương của anh mà lại làm việc cho Chu Cẩn Thần như thế này.
Hôm sau vừa đến công ty, Ôn Tịch Viễn đã gọi số nội bộ của trợ lý: “Bảo Viên Cương đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Lê Duệ: “Vâng.”
Mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ôn Tịch Viễn: “Vào đi.”
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Lê Duệ dẫn một người đàn ông cao gầy, đeo kính đi tới.
“Ôn tổng, đạo diễn Viên tới rồi.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Anh cúi đầu liếc nhìn bản kế hoạch của bộ phim 《Bán thành phong vũ》, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh chính là đạo diễn Viên?”
Người đàn ông cao gầy đeo mắt kính khúm núm gật đầu, ánh mắt lo sợ đánh giá Ôn Tịch Viễn, chỉ biết người này là Ôn tổng, nhưng không biết rõ là vị tổng tài nào.
Phòng làm việc ở tầng cao nhất, người bình thường không có cơ hội đi lên đây, văn phòng của Ôn Tịch Viễn cũng không có bảng hiệu trước cửa, trong danh sách của công ty cũng không có tên này.
Nhưng vừa không có tên vừa ở tầng cao nhất, chỉ có thể là một người.
Chính là người nắm cổ phần phía sau công ty, cũng là tổng giám đốc không được tiết lộ ra bên ngoài.
Viên Cương không biết vì sao công ty lại gọi anh là “Người nắm cổ phần”, lúc anh ta vào công ty thì cái tên này đã có từ trước rồi.
Anh ta càng không biết anh ta có tài đức gì mà lại kinh động đến vị chưa bao giờ lộ mặt trong truyền thuyết này.
Ôn Tịch Viễn chờ anh ta đánh giá xong, khép bản kế hoạch lại: “Hôm qua ông thông báo cho Lâm Sơ Diệp tới thử vai, sau đó dẫn cô ấy đi đâu thế?”
Viên Cương sửng sốt, nhất thời không nhớ được Lâm Sơ Diệp là ai.
Ôn Tịch Viễn nhắc nhở anh ta: “Là nghệ sĩ của Chu Cẩn Thần, là cô gái được thông báo tới thử vai nữ chính.”
Viên Cương không biết tại sao Ôn Tịch Viễn lại hỏi chuyện này, cũng không biết tại sao Ôn Tịch Viễn lại biết anh ta có tìm Lâm Sơ Diệp.
Công ty có nhiều hạng mục như thế, lại có nhiều đạo diễn và nhà sản xuất như thế, các diễn viên đến thử vai rất nhiều.
Diễn viên thử vai nhiều như vậy, nên anh ta mới đồng ý với Chu Cẩn Thần lừa Lâm Sơ Diệp qua đây, anh ta hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề sẽ bị phát hiện, chỉ cần một câu diễn không tốt, diễn viên tới muộn bỏ lỡ buổi thử vai là có thể giải quyết xong, chỉ là anh ta không nghĩ tới cô gái tên Lâm Sơ Diệp này lại kinh động đến công ty, hơn nữa lại còn kinh động tới cả vị ở tầng cao nhất kia.
Viên Cương không xác định được mục đích của Ôn Tịch Viễn khi hỏi tới Lâm Sơ Diệp, nhưng lại phát hiện người mà anh ta hợp tác với Chu Cẩn Thần để lừa tới thử vai với người mà Ôn Tịch Viễn nhắc tới lại trùng tên, Viên Cương mạo hiểm trả lời: “Ồ, chắc là tự về rồi.
Vốn là gọi cô ấy đến thử vai nữ chính, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cũng không thấy xuất hiện, tất cả mọi người đều vội vàng muốn tan làm, đợi nửa ngày mà không thấy người nên ngầm thừa nhận là cô ấy bỏ cuộc.”
Danh Sách Chương: