“Không cần đâu, em về liền.” Lâm Sơ Diệp theo bản năng ngăn cản lại nhưng Phó Viễn Chinh đã cúp máy.
Lâm Sơ Diệp đành phải cất điện thoại, nhìn Ôn Tịch Viễn có chút áy náy: “Tôi phải về rồi, cảm ơn bữa tối của anh.”
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó gật gật đầu: “Ăn cơm xong rồi đi.”
Đa số người ngoài đều bàn tán thái độ sống không tốt của Ôn Tịch Viễn, hơn nữa vài người trong quán còn nói những lời rất khó nghe.
Cô sợ khi Phó Viễn Chinh tới đây cũng mặt nặng mày nhẹ giống những những người kia.
Tuy rằng bình thường Phó Viễn Chinh và cô trao đổi không nhiều nhưng Lâm Sơ Diệp biết anh có tính hơi cuồng em gái.
Đến lúc đó nếu mà bị anh nhìn thấy cô đang ở cùng một chỗ với người đàn ông xa lạ thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi sự hiểu lầm, cho rằng cô đơn thuần thiện lương bị Ôn Tịch Viễn lừa gạt, sợ là sẽ nổi giận một trận linh đình cho mà xem.
Lâm Sơ Diệp cũng không hi vọng người thân bên cạnh mình nhìn Ôn Tịch Viễn với ánh mắt khinh thường cho nên muốn tốc chiến tốc thắng, để lúc Phó Viễn Chinh tới thì mình cũng đã ăn xong.
Nhưng lúc cô vất vả đút miếng cuối cùng vô miệng thì lại bị sặc.
Ôn Tịch Viễn đưa chén canh cho cô: “Em sợ bị nhìn thấy như vậy sao?”
Lâm Sơ Diệp bị sặc đến đến nỗi không nói thành lời, vừa lắc đầu vừa đưa tay ra nhận canh.
Uống một ngụm to mới cảm thấy tốt hơn một chút còn chưa kịp nói cảm ơn thì giọng của Phó Viễn Chinh từ ngoài sân đã truyền tới: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng đặt chén canh xuống, vội vàng đứng lên.
“Tôi đi trước, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nhúc nhích.
Lâm Sơ Diệp không để ý, đứng dậy lấy túi ở sô pha rồi đi ra ngoài.
Ôn Tịch Viễn dời mắt về phía cô đang chạy tới, thấy Phó Viễn Chinh đang đứng ở ngoài.
Cổng lớn không cao lắm, Phó Viễn Chinh lộ nửa cái đầu đứng ở bên ngoài.
Phó Viễn Chinh cũng đang nhìn vào trong sân, thấy Ôn Tịch Viễn ngồi trong phòng không nhúc nhích.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ôn Tịch Viễn nhìn thấy đôi mắt kia nghi hoặc nhìn mình nhưng chỉ trong chớp mắt, tầm mắt của anh lại chuyển đến Lâm Sơ Diệp đang đi về hướng cổng lớn.
“Em tới đây làm gì?” Ôn Tịch Viễn nghe thấy được Phó Viễn Chinh hỏi.
“Không làm gì cả.
Chỉ là đi ngang qua nên vào xem thôi.” Lâm Sơ Diệp giả vờ bình tĩnh trả lời, có hơi chột dạ.
Phó Viễn Chinh: “Chỉ vào xem thì em chột dạ cái gì?”
“…….” Lâm Sơ Diệp không nhận đáp: “Sao em lại chột dạ chứ.”
Lâm Sơ Diệp đi trước..
Phó Viễn Chinh cũng xoay người, rời khỏi đây.
Hàng rào trong sân phủ kín cây dây leo, có nhiều cây còn vươn ra khỏi hàng rào.
Lâm Sơ Diệp đi sát hàng rào.
Phó Viễn Chinh thấy tóc cô bị dây leo quấn, liền nâng tay giúp cô gỡ ra.
Ôn Tịch Viễn chuyển tầm mắt đi chỗ khác, im lặng một lát, lại nhìn đồ ăn trên bàn đã nguội cũng không muốn ăn nữa, buông đôi đũa xuống rồi đứng dậy thu dọn chén bát.
——-
Lâm Sơ Diệp không để ý chuyện Phó Viễn Chinh gỡ tóc khỏi dây leo giúp cô, nghi hoặc quay đầu nhìn anh: “Sao hôm nay anh lại tới quán?”
Phó Viễn Chinh: “Bàn chuyện làm ăn ở cạnh đó nên qua đó ăn cơm.”
“Ồ.” Lâm Sơ Diệp không hỏi nữa.
Phó Viễn Chinh: “Người trong kia là ai?”
Lâm Sơ Diệp: “Khách thuê nhà đó.”
Phó Viễn Chinh chỉ biết căn nhà mà ông ngoại để lại này đã cho người khác thuê, nhưng anh không biết ai thuê, cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Cái anh để ý chính là: “Anh từng gặp qua người đàn ông đó.”
Lâm Sơ Diệp có chút bất ngờ: “Lúc nào thế?”
Phó Viễn Chinh: “Lần em trở về tốt nghiệp cấp ba, lúc anh đưa em tới nhà ga thì anh gặp người kia ở đó.”
Khi đó hai người bất ngờ chạm mắt nhau, anh thấy người kia mặt không thay đổi, xoay người rời đi.
Phó Viễn Chinh còn buồn bực có phải là mình làm chuyện gì đắc tội người ta hay không, hơn nữa dung mạo Ôn Tịch Viễn vốn đã rất xuất chúng, Phó Viễn Chinh lại là người chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ nhớ được mặt người khác, bởi vậy lúc nãy nhìn thấy Ôn Tịch Viễn anh đã nhớ ra.
“Anh ấy…..” Lâm Sơ Diệp cũng không biết mình muốn hỏi cái gì, đầu óc có hơi loạn.
Vì sao ngày đó Ôn Tịch Viễn cũng ở nhà ga, anh cũng lên chuyến tàu đó để tới thành phố Ninh sao? Hay là, anh muốn đi tìm cô?
Nếu là đi tìm cô thì tại sao không gọi cô?
Chẳng lẽ lúc ấy cô ở cùng với Phó Viễn Chinh nên khiến anh hiểu lầm?
Lâm Sơ Diệp cố gắng nhớ lại cảnh tượng buổi sáng hôm Phó Viễn Chinh tiễn cô nhưng cũng đã khá lâu rồi, cô cũng không nhớ rõ.
Cô chỉ nhớ lúc đó bởi vì phải vội vàng rời đi nên cực kỳ chán nản nhưng nếu lúc đó không đi thì cô sẽ áy náy với ba mình, cả người ỉu xìu, Phó Viễn Chinh lại là người tinh tế, khẳng định lúc đó sẽ an ủi cô vài câu.
Nhưng có ôm cô hay không thì cô không không nhớ.
Nhưng mà cô và Phó Viễn Chinh là anh em nên Phó Viễn Chinh giúp cô kéo hành lý, thỉnh thoảng đưa tay đỡ cô lên bậc thang hoặc là sẽ sờ đầu động viên cô.
Tóm lại là chắc chắn có tiếp xúc thân mật, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ thấy rất thân mật.
Cho nên, đúng là bị hiểu lầm sao?
Lâm Sơ Diêp suy nghĩ đến xuất thần, lúc đi ngang qua chỗ rẽ không để ý suýt nữa tông vào tường, Phó Viễn Chinh đúng lúc giơ tay đỡ cô.
“Nghĩ cái gì thế, đi đường cũng không nhìn đường.” Phó Viễn Chinh nói, nhìn cô: “Em và anh ta, có chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng lắc đầu: “Không có.
Chỉ là em hơi kinh ngạc thôi.”
Phó Viễn Chinh nhìn thẳng vào mắt cô, rõ ràng là không tin lời này.
Lâm Sơ Diệp hơi chột dạ, tránh ánh mắt của anh.
Cũng may Phó Viễn Chinh cũng không phải là người thích tìm hiểu mọi chuyện kỹ càng, anh không hỏi nữa, chỉ nhắc nhở cô: “Mặc kệ giữa hai người có quá khứ gì, hai người cô nam quả nữ ở chung một chỗ, phải chú ý an toàn.”
Lâm Sơ Diệp hiểu được ý trong lời nói này.
Cô ho nhẹ: “Em biết mà.”
Trở lại quán, Hứa Mạn lo lắng đi tới: “Sao cháu lại chạy tới căn nhà kia thế? Cậu ta là một người đàn ông còn cháu lại là phụ nữ chân yếu tay mềm, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Đúng đấy!” Quản lý cũng góp lời: “Người sa sút tinh thần rất dễ nổi điên, nếu người ta nhìn thấy bộ dạng cô xinh đẹp mà nảy sinh ác ý, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ mà khóc, phụ nữ là phải chú ý an toàn một chút.”
Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười cười: “Cháu sẽ chú ý, mọi người không cần lo lắng quá.”
Nói thì là như thế, nhưng từ nãy đến giờ toàn bộ tâm tư đều dừng lại ở chuyện năm đó Ôn Tịch Viễn cũng đến nhà ga.
Ngày hôm sau ở trung tâm dạy thêm, Lâm Sơ Diệp không nhịn được, lại kéo Diệp Hân lại.
“Lần tụ tập tốt nghiệp năm đó, buổi sáng hôm sau mọi người rời đi lúc nào thế?”
Vấn đề này là hỏi Diệp Hân.
Cô nhíu mày suy nghĩ cả nửa ngày: “Chắc là sau khi cơm nước xong thì rời đi.
Đã là chuyện của tám trăm năm trước rồi, sao tớ còn nhớ rõ được chứ.
Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Không có gì, chỉ là tối qua nằm mơ buổi tụ tập năm đó, buổi sáng ngày hôm sau cũng chưa kịp nói lời tạm biệt với mọi người đã rời đi nên có chút tiếc nuối.”
Diệp Hân cũng nhớ lại chuyện này: “Buổi sáng hôm đó lúc mọi người nghe nói cậu đã rời đi rồi thì cũng hơi hụt hẫng, đặc biệt là mấy người yêu thầm cậu thì càng chán nản hơn, đáng lẽ buổi chiều còn có hoạt động nhưng có vài người không đi.”
“Hả?” Lâm Sơ Diệp nhíu mày, cô không biết việc này, “Thiếu ai thế?”
“Thì….” Diệp Hân nhíu mày nhớ lại vài cái tên, nhưng không nhắc đến Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra tên của anh: “Vậy Ôn Tịch Viễn đâu?”
“Anh ta cũng rời đi từ sáng sớm.” Diệp Hân nhạy cảm, nhìn Lâm Sơ Diệp, ánh mắt giảo hoạt: “Sao cậu lại nhắc tới anh ta? Cậu và anh ta có chuyện gì sao?”
“Không có.” Lâm Sơ Diệp không thừa nhận, dù sao cũng không ở cùng một chỗ:”Chỉ hơi tò mò thôi, anh ấy trước giờ vẫn không tham gia mấy hoạt động tập thể như thế này mà hôm đó lại đến, tớ còn tưởng anh ấy ở cùng với mọi người đến cuối cơ.”
Diệp Hân: “Sao có thể chứ.
Anh ta vốn không thích tham gia mấy buổi liên hoan nên ngay từ đầu đã từ chối, sau đó không biết tại sao lại thay đổi.
Buổi tối ngày hôm đó anh ta tới, mọi người còn rất ngạc nhiên.”
Ôn Tịch Viễn tuy rằng ít tham gia hoạt động tập thể nhưng thành tích lại tốt, bộ dạng cũng rất đẹp trai, đối nhân xử thế cũng khách sáo, chơi bóng rổ tốt, mang về cho lớp bọn họ không ít danh hiệu quán quân, chạy tiếp sức lúc đại hội thể thao của trường cũng biểu hiện không tồi, hơn nữa lúc thi đấu tiếp sức, mỗi lần bọn họ sắp thua đều dựa vào anh để xoay chuyển tình hình.
Trong trường có rất nhiều người thích anh, huống chi là bạn cùng lớp.
Lâm Sơ Diệp ngạc nhiên: “Anh ấy sau này mới đổi ý sao? Chuyện khi nào thế?”
Diệp Hân: “Tớ cũng không nhớ rõ nữa.
Dù sao lúc lớp trưởng tới hỏi để thống kê nhân số thì anh ta nói không có thời gian nên không đi.
Người cuối cùng trong danh sách thống kê là cậu, không phải lớp trưởng có gọi điện hỏi cậu có đến hay không sao, khi đó anh ta cũng không nói sẽ tham gia, cho đến lúc đó anh ta xuất hiện mới khiến mọi người kinh ngạc.”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy buổi sáng ngày hôm sau thì sao? Anh ấy đi lúc nào thế?”
Diệp Hân lại nghĩ nửa ngày mới ra: “Hình như…..
Sau khi gặp cậu.
Lúc đó không còn nhiều người, không phải lớp trưởng tiễn cậu ra sao, người khác thấy cậu ấy từ bên ngoài thì hỏi cậu ấy đi đâu, cậu ấy nói đi tiễn cậu, trong nhà cậu có việc nên đi trước, sau đó….
Vừa hay lúc đó Ôn Tịch Viễn từ phòng đi ra…..”
Diệp Hân cẩn thận nghĩ, lúc đó Ôn Tịch Viễn đi khá nhanh, sau đó trực tiếp xuống lầu, đón một chiếc xe ngoài cửa, rời đi mà không thèm nói lời nào.
Diệp Hân nghi hoặc nhìn Lâm Sơ Diệp: “Không đúng nha, lúc đó giống như là Ôn Tịch Viễn đuổi theo cậu ra ngoài.
Tớ nhớ rồi, lúc anh ta nghe được cậu đi rồi thì lập tức xuống lầu đón xe, tớ chưa từng thấy anh ta gấp gáp như thế bao giờ, lúc ấy mọi người còn đang không hiểu xảy ra chuyện gì, là lớp trưởng đầu heo kia, cậu ấy nói Ôn Tịch Viễn đuổi theo Tiết Ninh.
Tiết Ninh cũng rời đi lúc đó.”
Tiết Ninh cũng là một người trong lớp, nhưng hình như tới học kỳ sau của lớp 11 mới chuyển tới, Lâm Sơ Diệp không có ấn tượng gì với người này.
Cô chỉ là bất ngờ, hóa ra buổi sáng ngày hôm đó Ôn Tịch Viễn quả thật có đi tìm cô.
Vậy…..
Vì sao anh lại đi tìm cô?
Danh Sách Chương: