Được người đời gọi với cái tên ‘đại tỷ’. Còn em lại không hề được ai xưng với bất cứ cái tên gợi nhớ nào.
Ngoại trừ việc em đã từng có dính líu tới cô cháu gái độc nhất của nhà họ Đô ra, thì mọi người không hề biết em là ai. ‘Cháu gái độc nhất nhà họ Cẩm’? Chỉ có người nhà coi em như báu vật bảo quản, mà gọi em như thế. Chứ em làm gì nổi tiếng ở ngoài kia.
Ngoại trừ việc cho em đi làm nhiệm vụ ở thành phố với với thân phận bị che dấu. Thì mới đây ông em đã cho em rời khỏi nhà, đến dinh thự nhà họ Phó dự tiệc với thân phận thực sự.
Nhà có hai cậu em họ tên Cẩm Nghiêm Túc, và Cẩm Túc Tả. Tài năng nhiều mảng, được nhiều người người ưu ái, nổi tiếng khắp vùng, còn có người muốn gã con gái mình cho cậu. Và bà Phó là người tác hợp hoàn hảo nhất trong số những kẻ nghèo nàn muốn hưởng lợi từ nhà họ Cẩm kia.
Bà Phó mưu mô, tính kế dụ ‘con mồi’ vào bẫy.
Một ngày nọ, vụ việc xảy ra trước khi em nhận nhiệm vụ tới nhà họ Đô tiếp cận Đô Uyên. Bà Phó đã tổ chức tiệc hè, người may mắn được mời chính là Cẩm Nghiêm Túc. Trực tiếp nhìn nhận, chấm điểm cháu rể. Bà cho người tổ chức một cuộc hẹn hò ngẫu nghiên trên truyền hình. Có quy mô lớn.
Lý do bà Phó phải kì công chuẩn bị mọi thứ. Nhằm cho cả hai sẽ phải chọn nhau như ‘định mệnh sắp đặt’, hẹn hò và công khai trên báo đài. Cứ theo tiến trình như vậy chỉ cần thêm tám năm nữa là bà Phó chính thức sẽ trở thành thông gia với ông nội em.
..
Sau vài ngày hì hục thuyết phục đặt bẫy, bà Phó đã lén lút sau lưng lão gia họ Cẩm mời cậu Nghiêm Túc đến. Nhưng khi vừa gặp Phó Đoan Lê chưa ăn uống được gì thì cậu đã bị ông nội đến lôi đầu túm cổ đuổi thẳng về nhà.
Không quên cảnh báo bà Phó: “Việc làm thông gia, tôi không có ý kiến gì. Nhưng nếu thêm một lần làm việc gì sau lưng tôi nữa thì bà đừng hòng sau này người nhà họ Cẩm không tới tiệc hè nữa”
Đây là lời cảnh báo nhẹ nhàng. Chất chứa bên trong lại là một lời cảnh báo cực kì nghiêm túc.
Lão gia họ Cẩm nghiêm túc trong việc bị chiến hữu gắn bó bấy lâu làm điều mờ ám sau lưng. Hù dọa nếu còn làm như vậy lần nữa, sẽ chính thức trở thành kẻ thù.
Lời hù dọa nhanh chóng đã khiến bà Phó dẹp bỏ ý định tác hợp cho hai đứa cháu. Lão gia họ Cẩm cũng không khác bà Phó là bao.
Nhưng hậu họa về sau lại khó lường..
Phó Đoan Lê vừa gặp Cẩm Nghiêm Túc ở tiệc hè đã có cảm tình. Lần gặp thứ hai ở trường quay đã hoàn toàn rơi vào lưới tình của hắn. Biết tin hắn học chung trường, cô đã bắt đầu lộ rõ máu chiếm hữu trong người.
Công khai mối quan hệ trong trường. Tuyên bố nếu ai dám tán tỉnh người yêu cô, đều sẽ có kết cục thê thảm. Sau vài tuần làm người yêu Phó Đoan Lê, Cẩm Nghiêm Túc được lệnh phải chuyển về nhà ông nội, với nhiệm vụ canh chừng em khi ở trường học.
Phó Đoan Lê khi đó chỉ nghĩ đơn giản rằng hai nhà có mâu thuẫn nên Cẩm Nghiêm Túc mới phải chuyển trường. Nhưng khi biết tin Cẩm Hương Lộc và Cẩm Nghiêm Túc đã đậu vào trường cấp ba Hương Xuyên, cô liền nảy ra một ý tưởng.
Và rồi khi chưa bắt đầu cô đã bị Cẩm Hương Lộc nắm trọn điểm yếu trong tay. Dễ dàng tiêu khiển theo ý mình.
Tại quán bar nọ. Đây là nơi Phó Đoan Lê đến để giải sầu dạo gần đây. Cô nghe người yêu cũ chuẩn bị quay lại, tinh thần chưa chuẩn bị kĩ lưỡng đã thấy nao nao trong lòng.
“Cẩm Hương Lộc. Chị cảnh báo bé nên cẩn thận chút. Có gây chuyện, thì đừng liên lụy tới-”
Phó Đoan Lê chưa nói hết câu, đã thấy em chạy ra quầy bar cười cười nói nói với anh phục vụ. Ống tay xăn lên tận khủy tay, hình xăm lộ rõ, cổ gã cũng lộ không ít hình xăm. Vừa nhìn đã biết không phải dạng đàng hoàng gì. Đoan Lê dù hay lui tới nhưng vẫn biết cảnh giác. Nhìn em càng thoải mái vui chơi, cô càng lo.
Bởi bà ngoại Đoan Lê kiểu gì cũng sẽ nổi điên lên khi nghe tin đại tiểu thư nhà họ Phó lại dẫn đại tiểu thư nhà họ Cẩm đi bar. Gây chuyện càng lớn, tính mạng cô càng khó giữ nổi.
Bà Phó được người đời lẫn người trong nhà gọi là ‘bà hoàng’, vì không ai dám cãi lại lời bà, ngoại trừ ông Cẩm.
Đến cả con rể bà, nào dám cãi lại khi bà ra điều kiện phải để cháu gái mang họ mẹ đâu.
Lần này Cẩm Hương Lộc mà có mệnh hệ gì, dù là lão gia họ Cẩm hay bà ngoại Phó Đoan Lê cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.
“Phó Đoan Lê! Qua đây!”
Đứng cách nhau ba bước chân, Phó Đoan Lê chợt giật mình thoát khỏi nổi sợ tự mình bày ra. Cô khẽ liếc sang phục vụ, rồi lại nhìn em, cuối cùng là nhìn chiếc ghế, chậm rãi đặt mông ngồi lên.
Cẩm Hương Lộc chồm người lại gần Phó Đoan Lê thì thầm. Hai tay khoanh trên bàn, vai hơi nhích qua: “Làm ly rồi về”- Phó Đoan Lê mở to mắt ngạc nhiên, đây có phải là cô cháu gái được cưng chiều không?
Trông Cẩm Hương Lộc cứ như đi bar quen, thành ra tự nhiên hơn hẳn Phó Đoan Lê đang thấp thỏm đứng ngồi không yên với sự lựa chọn đưa em tới đây vui chơi.