“Giờ không còn gì để che giấu nữa. Có điều.. Ta không biết nên gọi Đinh Lạc Lạc là Cẩm Hương Lộc. Hay đại tiểu thư Cẩm Hương Lộc là con gái thứ nhà họ Đinh đây.. Nhỉ, vị khách quý của tôi?”
Bà Phó cùng với bộ âu phục đen trắng từ từ chậm rãi bước xuống cầu thang lớn, hướng thẳng xuống trung tâm đại sảnh. Lời đầu vừa gặp đã không thể nói lời chào hỏi khách sáo xa lạ. Mà là cách cư xử hợp lý để thẳng tiến tới cuộc đối thoại tiếp theo. Và không có ý định nhân nhượng như trước đây.
Khi em còn mang danh là đại tiểu thư nhà họ Cẩm, được người người kính nể. Với cái lịch sử một chọi hơn năm mươi người hầu, vệ sĩ. Nói thì hay thế, chứ nếu tất cả đều tập trung tại một chỗ.
Cùng lúc tấn công, không biết em có đỡ nổi hay không nữa..
“Cứ gọi tôi là Đinh Lạc Lạc”- Không chờ đợi thêm một giây phút nào, bà Phó vội vàng chạy sang phũ nhận câu trả lời của em: “Cũng phải nhỉ, ai thích cả đời dùng danh nghĩa đại tiểu thư để sống đâu. Hôm nay xuất hiện ở đây cũng đâu phải cái danh đại tiểu thư. Chả trách cho cô em song sinh, khi nào cũng khoe khoang đủ thứ-”
Người đứng ngoài chỉ có thể nghe thấy một tiếng vụt nhanh chóng lướt qua trước mắt. Vệ sĩ hay người hầu cũng không thể nhanh chân hơn em, ngăn cản khoảng cách giữa khách mời và chủ nhà thế này được.
Khi đã định hình được rồi, đám người làm công ăn bám ở nhà họ Phó mới định tiến tới thì bị bà Phó đưa tay ngăn lại.
Em đứng cách bà Phó khoảng mười xen tính từ đầu mũi chân. Chiều cao cả hai không cách quá nhiều, phần do guốc cao, phần do đôi giày da thấp. Trừng mắt cảnh báo bà Phó, chả buồn mở miệng cãi lại chỉ để đòi lại sự coi trọng từ ai kia.
“Dù gì cũng từng là học trò ta nuôi dạy. Bỏ nghề lâu quá thành ra trình độ tụt dốc rồi sao?”
Bàn tay em đang cầm khẩu súng lục dí thẳng ngay phần bụng bà Phó. Ngón cái nhẹ nhàng kéo cò súng xuống khiến nó phát ra thứ âm thanh lách cách, rồi lại đưa các ngón trở về vị trí cũ. Trạng tháiẵn sàng nổ súng bất kì lúc nào.
Không may cho em. Một người từng học cách nhắm súng từ bà Phó, giờ không những muốn tạo phản. Đã thế còn thua ngay khi vừa mới bắt đầu.
Bà Phó vừa xong câu, đã thẳng tay cướp lấy khẩu súng từ tay em. Chuyển đầu nhắm từ bụng, tới vùng đầu. Khẽ nhướng mày, âm điệu vừa phải. Cố gắng không để lộ vẻ cao ngạo, nhưng lời nói thì quá dễ để đoán ra được: “Vĩnh viễn cô không thể đánh thắng tôi đâu, đại tiểu thư ạ”
Không cho đối phương có cơ hội trả lời, bà Phó nhanh chóng ra hiệu cho vệ sĩ ghim chặt em lại. Khi mà thực lực, bỏ nghề hai năm cộng với năm năm ở nhà anh ruột chăm cháu. Mọi thứ công sức tới tay nghề đều bị thời gian làm cho lu mờ dần.
Hai tay giữ chặt lại, chân có muốn đá muốn chạy cũng chả còn kịp nữa rồi.
“Yên tâm. Sau khi tỉnh dậy cô sẽ thấy tốt hơn thôi”
Bà Phó tiến tới cùng một ống tiêm nhỏ, đẩy nhẹ thử xem đầu kim có bị tắc hay không. Thứ chất lỏng không màu không mùi không vị, cứ thế mà được bơm vào trong người em. Cố giãy mọi thứ đều trở về con số không.
..
Hai tiếng sau tỉnh lại. Em phát hiện bản thân đang bị nhốt ở căn tầng hầm sâu dưới lòng đất. Nơi trú ngụ an toàn nhất, cũng là nơi hành hình ác nhất. Được coi là địa ngục trần gian. Ở trên đời đương nhiên phải có thứ này, mà người ở đây còn là bà Phó.
Thì hà tất gì bà ta không làm một căn hầm để tra tấn những kẻ tạo phản như em chứ.
Đinh Lạc Lạc, tức đại tiểu thư nhà họ Cẩm. Hai tay bị trói ra sau, cổ tay in hằn dấu tím đen đau đớn. Đầu gối quỳ trên những mảnh thủy tinh sắc nhọn, dính dưới sàn là máu bị ứa ra thành một vũng.
Một vũng là hơi nhiều. Vì ở đó còn có thêm lượng máu trào ngược từ miệng em ra ngoài, đau đớn đến cùng cực. Nước miếng, trộn lẫn với máu đỏ cứ thế mà hòa quyện lại. Chảy dài xuống sàn nhà lạnh buốt. Mặt mũi xưng tấy lên hết, bất giác không nhận ra được người trước mặt và em của trước kia là cùng một người.
“Đến giờ ăn rồi”- Bà Phó bước ra khỏi thang máy, tay cầm khai đồ ăn. Mỉm cười đi tới đối diện em.
Thấy em không có vẻ muốn khai ra thứ gì. Nét kì thị hiện rõ trên mặt. Bà ta lấy đầu mũi chân, đẩy nhẹ cằm em lên. Bên này cơ thể em đã thấm mệt, đầu gục xuống như thể nếu không có sợi dây thừng níu em ở sau lưng. Thì em đã bổ đầu xuống đống mảnh sành kia rồi vậy..
“Cứ giả câm giả điếc tiếp cũng chả có lợi ích cho cô đâu Cẩm Hương Lộc. Mau nói đứa trẻ mà Cẩm Nghiêm Túc không dám công khai kia đang ở đâu?!”
Nói đoạn bà Phó gắt lên, tức giận gân xanh gân cổ hiện rõ. Khay đồ ăn đang cầm trên tay cũng ném thẳng xuống đất. Em đến hít thở cũng thấy khó khăn, huống hồ gì em phải trả lời bà ta. Đến nước này bà Phó không thèm tức giận nữa. Đá vào mặt em một cái, hù thành tiếng lớn mới bồi thêm một câu.
“Đành phải dùng chiêu cuối rồi..”
Đinh Lạc Lạc: “??”
..
Đúng thế. Bà Phó vẫn còn chiêu cuối. Chiêu này đảm bảo chưa từng có ai ở nhà họ Phó, lẫn họ Cẩm dùng tới bao giờ. Đó chính là bệnh viện tâm thần..
Đinh Lạc Lạc được hai tên vệ sĩ ‘ân cần hộ tống’ tới cửa bệnh viện. Liền có phản ứng, khóc lóc cầu xin bà Phó dừng lại việc này. Nhưng bà ta không những không nghe, còn nói với vị phụ trách ở đó rằng đây là phản ứng bình thường của cháu bà. Mong sẽ được giúp đỡ.
Và đương nhiên. Bà ta cũng có đút lót một số tiền nho nhỏ.
Cứ thế mà, em, một người bình thường lại bị người khác cho vào bệnh viện tâm thần ở tuổi hai bảy. Ở đây, em bị những người bị bệnh khác trêu chọc, nào là cho gián vào cơm, lấy kéo cắt hết quần áo, quá đáng hơn là những người được bà Phó đút tiền cho.
Họ cũng thông đồng theo vài người bị bệnh khác tấn công hãm hại em.
Nửa tháng trôi qua. Đinh Lạc Lạc như không chịu nổi nữa. Chỉ biết ngồi trong góc tường sơn cũ, khóc thút thít ở đó. Hy vọng Cẩm Phong Đông có thể tới tìm em, nhưng cậu còn nửa tháng nữa mới xong việc.
Đã thế. Em ở bệnh viện tâm thần, làm sao cậu ấm có thể tìm cho được đây. Đang là bình thường ở chung với người bất bình thường. Đầu óc em cũng bị ảnh hưởng không kém.
Cứ ngỡ mọi chuyện đang đi theo con đường tối tăm nhất. Không ngờ cậu ấm vẫn tới tìm được em. Cậu cho người bắt cóc em từ bệnh viện tâm thần về nhà, tắm rửa hầu hạ cẩn thận. Cơ thể em nửa tháng nay chưa bao giờ là nhẹ nhỏm như bây giờ.
Nguyên ngày hôm đó em chỉ biết ở nhà đợi Cẩm Phong Đông trở về. Nhưng có vẻ cậu vẫn còn hơi bận, nên tối muộn mới về được. Khứu giác bật công tắc, em ngửi thấy mùi tanh từ người cậu tỏa ra. Cơ mà trái với né tránh, em lại chạy tới ôm nhào tới chỗ cậu. Khóc lớn.
“Đông của chị. Hic- Đông Đông của chị là nhất”
Biết là em bị người khác hãm hại thành ra như này, nhưng sâu bên trong cậu lại sinh ra một cảm giác thỏa mãn.
..
Trở về nửa tháng trước.
Cậu ấm dù bận rộn với công việc nhưng tâm trí vẫn treo lắc trên chiếc cam được gắn trong góc nhà. Thấy em đang chán nản vì không được ra ngoài.
Cẩm Phong Đông mưu mô bắt đầu bày ra một trò. Đó là lợi dụng bà Phó để thực hiện kế hoạch.
Bà Phó được tin cậu ấm đang ở nước ngoài công tác, bèn cho người lợi dụng bỏ thuốc với cậu. Bên này an tâm, âm thầm bày trò hành hạ Đinh Lạc Lạc. Nhưng mọi thứ đều được Cẩm Phong Đông dự tính tất cả. Cậu định sẽ để bà Phó đưa em vào viện, khi đã tích đủ căm hận, phẫn nộ trong em.
(Cũng nhân cơ hội này cậu ấm cũng thay em trả thù cho gia đình em, từng bị bà Phó gián tiếp gây ra.)
Khi này cậu ta mới xuất hiện, với vai trò là vị cứu tinh của cuộc đời em. Và sau hôm đó, cậu có muốn em rời đi, hay thả em đi thì em vẫn không chạy trốn như trước kia nữa.
Và lần này Cẩm Phong Đông đã đúng. Kể từ vụ việc đó diễn ra, em không còn đề cập tới vấn đề về nhà, cũng như về thăm cháu nữa. Mặc dù ở đây vẫn còn một đứa trẻ, là cháu ruột em ở đây..
..
..
“Lạc Lạc đâu rồi?”- “Dạ phu nhân ra sau vườn ngắm hoa rồi ạ”
Bước chân gấp gáp chạy thẳng từ đại sảnh ra sau vườn. Tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng người cần tìm ở đâu. Chợt nhớ ra ở gần đây có một cái cây to, nghĩ gì làm đó, cậu ấm ngay lập tức tới địa điểm đáng nghi nhất.
“Người hầu bảo chị ra ngoài ngắm hoa”- Người ngồi trên cành cây to cứng cáp. Đôi chân khẽ lắc qua lắc lại lệch nhịp, mái tóc thả dài phần đuôi có uốn quoăn lại. Rũ rượi, phũ nửa mặt người con gái kia. Lọn tóc còm nhuộm thêm vài sợi tóc trắng xen kẻ.
Nhận ra có người ở dưới. Biết được người đó là ai. Đinh Lạc Lạc quay đầu, tay đưa lên vén phần tóc đang rũ rượi trước mắt qua tai, khẽ cười nhẹ, rời mắt khỏi bầu trời xanh ngắt. Trả lời: “Ngắm xong rồi”- Cẩm Phong Đông ở dưới giơ hai tay ra, em ở trên nhận được tín hiệu. Không chần chừ thêm một giây phút nào, cứ thế mà nhảy xuống.
“Bắt tốt!”
“Ít nhất chị cũng phải nghĩ ngợi cái gì rồi rồi hẳn nhảy chứ. Vừa nói cái nhảy luôn, nhỡ em không bắt kịp thì phải làm sao?”
“Không có đâu. Đông Đông khi nào chả bắt được, mà nếu không bắt được. Cùng lắm thì chị bị vài vết thương đỏ tấy lên thôi”
“Không. Em tuyệt đối sẽ không để chị bị thương đâu”
“Hì~ Đông Đông ngoan. Chị biết mà”