Phó Đình Tôn đi về phủ của mình, biết được Lạc Anh đang ở trong thư phòng làm việc, tay cầm theo rất nhiều kẹo đá quý vui vẻ tiến thẳng đến thư phòng.
Vừa mở cửa ra đã thấy Lạc Anh gục trên bàn rồi, chắc có lẽ mệt quá nên đã ngủ thiếp đi mất, Phó Đình Tôn mỉm cười rồi lấy áo choàng của mình ra đắp lên người Lạc Anh.
Sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra sổ sách hộ Lạc Anh, công nhận Lạc Anh tính cũng chuẩn, không sai gì nhiều mấy, kiểm tra xong thì quay lại ngắm nhìn Lạc Anh đang say giấc nồng, không nhịn nổi mà bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Lâu lắm rồi Phó Đình Tôn mới có cảm giác bình yên đến lạ thường như vậy.
Lạc Anh vẫn đẹp như vậy, một vẻ đẹp không tỳ vết với làn da trắng mịn, đôi mắt phượng hiếm có, mũi cao, môi hình trái tim đang chúm chím trước mặt Phó Đình Tôn, nhìn muốn hôn một cái ghê nhưng bây giờ lại không được.
Đang mải ngắm bỗng Lạc Anh có dấu hiệu tỉnh dậy nên Phó Đình Tôn giả vờ mình đang làm việc và không biết gì cả, Lạc Anh ngủ quên mất, tỉnh dậy đã thấy người đó bên cạnh mình rồi, trước mặt còn có kẹo đá quý nữa chứ.
Nhìn là biết cái này là dành cho mình rồi, Lạc Anh quay lại nhìn người đó, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào, điều này khiến Phó Đình Tôn vô cùng căng thẳng.
Trên chiến trường, ánh mắt hung dữ của kẻ thù cũng không khiến Phó Đình Tôn run sợ hay cảm thấy căng thẳng hay là những lời chất vấn của Diêm Vương, nhưng chuyện này thì Phó Đình Tôn lại căng thẳng vô cùng, cố giữ sao cho tự nhiên nhất, giả vờ quay sang chỗ Lạc Anh nhìn và bất ngờ
- “Phu nhân dậy rồi sao? Phu nhân làm việc mệt quá nên ngủ quên sao?”
- “Không đâu, ta hoàn toàn ổn, chắc là ta chán quá nên ngủ quên mất thôi”
- “Ta có mang về ít kẹo phu nhân thích đó. Phu nhân ăn đi”
- “Woa, cảm ơn ão gia nhé. Lão gia tốt quá~”_Như lẽ thường, Lạc Anh khi thấy kẹo thì sáng mắt ra và chỉ tập trung vào mấy viên kẹo sặc sỡ sắc màu
- “Không có gì đâu”_
Phó Đình Tôn mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì đã qua được cửa ải này, cứ tưởng là đã thoát nạn nhưng câu sau của Lạc Anh khiến Phó Đình Tôn điếng người.
Lạc Anh vừa nhìn những viên kẹo quý trên tay, vừa nhắc đến người mình thương trong lúc ở trên trần thế nhưng nói vô cùng ẩn ý, không cần giải thích rõ Phó Đình Tôn cũng hiểu ý nghĩa đó là gì.
- “Hmm, nhìn những viên kẹo này, ta lại nhớ đến người ta thương trên trần thế. Người đó mỗi khi gặp ta là sẽ cho ta một ít kẹo ngọt lấy từ hoàng cung, nhưng ta chỉ đúng một lần ăn loại kẹo này và đã nghiện nó. Người đó đã hứa với ta rằng nếu có dịp thì sẽ lấy thêm cho ta…Nhưng rất tiếc, cả ta và người đó không gặp nhau nữa…”
- “Ta không biết có phải trùng hợp hay không nữa, ta cảm thấy lão gia rất giống với người ta thương. Từ tính cách, hành động cho đến ngoại hình, cách đối xử với ta đều giống hệt. Tướng quân có cảm thấy như vậy không? Hay là do ta quá nhớ nhung người đó nên sinh ảo giác nhỉ?”_Lạc Anh nghiêng đầu nhìn thẳng mặt Phó Đình Tôn hỏi
- “Cái này…Ta cũng không biết nữa. Chắc là do trùng hợp thôi. Ta cũng đối xử với mọi người như vậy mà”
- “Nhưng mà ta thấy giống lắm luôn ý”
- “Chắc phu nhân quá nhớ người thương rồi. Mà tại sao phu nhân lại kể chuyện này với ta?”
- “À, tại ta thấy giống nên mới hỏi thôi. Với lại đại tướng quân cũng giúp ta nhiều mà, vả lại ở dưới này chả có ai để ta tâm sự, mỗi tướng quân là quan tâm đặc biệt đến ta. Ta quý thì ta mới tâm sự đó”
- “Ồ, hóa ra là vậy. Phu nhân quá khen rồi, ta không muốn để phu nhân thiệt thòi, sợ phu nhân buồn nên muốn phu nhân vui một chút, dù gì chúng ta cũng sống với nhau cũng lâu dài phết mà”
- “Ừm, cũng đúng ha…”
- “Haiz, chắc là do ta quá nhớ người thương ấy rồi”
Bị hỏi dò như vậy, đại tướng quân giờ đây lại đổ mồ hôi lạnh, không ngờ được có ngày mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh này.
Chả nhẽ nào Lạc Anh biết tất cả rồi sao?
Nhưng chỉ là hỏi bình thường thôi mà, tại sao Phó Đình Tôn lại cảm thấy sợ hãi đến như thế?
Bên ngoài thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, ôn nhu nhưng bên trong cực kì rối loạn, hàng loạt suy nghĩ, câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Phó Đình Tôn không ngừng.
Sợ rằng Lạc Anh sẽ biết ra sự thật, sợ rằng Lạc Anh biết mình lừa dối Lạc Anh bấy lâu nay sẽ nổi giận, sợ rằng Lạc Anh sẽ cảm thấy thất vọng đến nỗi không nhìn mặt mình luôn,…
Nhưng Lạc Anh lại không nói gì nữa, chỉ tập trung vào ăn những viên kẹo với một khuôn mặt thỏa mãn mà thôi.
Phó Đình Tôn nhẹ nhõm, nhìn trông rất bình thường nhưng thực sự nếu muốn biết phải nhìn vào ánh mắt, trong lúc trả lời, ánh mắt Phó Đình Tôn có chuyển động nhẹ nhưng điều này không quá đáng kể, chỉ người thân cận nhất mới nhận ra điều này mà thôi, không ai khác đó chính là Lạc Anh đang ngồi kế bên…