• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay Phó Đình Tôn mỗi đêm cứ lén lút đi đâu đấy, cứ đợi Lạc Anh ngủ say là rời đi mà quên một một điều là Lạc Anh đã quen hơi Phó Đình Tôn, một khi rời đi một lúc là Lạc Anh sẽ tỉnh dậy ngay lâp tức.

Hay là lén lén lút lút làm gì đó, mỗi khi Lạc Anh vào là sẽ giấu đi ngay lập tức.

Tối hôm nay cũng vậy, Phó Đình Tôn đợi Lạc Anh ngủ say rồi lẳng lặng rời đi, Phó Đình Tôn vừa qua khỏi cửa thì đúng lúc ấy Lạc Anh đã tỉnh dậy rồi.

Lạc Anh không biết Phó Đình Tôn định làm gì nhưng đang giữa đêm mà đi ra bên ngoài như vậy chắc chắn là có vấn đề.

Lạc Anh ngay lập tức xuống giường, lén lút theo sau Phó Đình Tôn, đang đi theo thì bỗng Phó Đình Tôn nhảy lên chỗ mái nhà và rời đi không dấu vết.

Lạc Anh vẫn là con người nên không thể nhảy cao đến như thế được, đành ngậm ngùi đi về phòng ngủ, vẫn ấm ức vì rõ ràng là thề non hẹn biển rồi mà bây giờ lại không nói gì cho Lạc Anh biết.

Đúng là tức chết mất mà! Lạc Anh giận thật rồi, cuộn tròn chăn lại, không cho Phó Đình Tôn đắp nữa, một mình nằm trong góc giường ngủ.

- *Nếu chàng mà không chịu nói thì em cũng sẽ không nói chuyện với chàng đâu*

…Sáng hôm sau …

Lúc này Phó Đình Tôn đã về, thấy Lạc Anh vẫn đang ngủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Hôm qua hành động không biết có phải nhìn nhầm hay không mà Phó Đình Tôn lại thấy bóng dáng Lạc Anh đi theo mình nhưng quay lại thì chẳng thấy đâu nữa.

Tự nhủ chắc là nhìn nhầm thôi chứ giờ này Lạc Anh đang say giấc nồng rồi. Đã đến giờ phải dậy ăn sáng, Phó Đình Tôn sai người mang đồ ăn lên còn mình thì gọi Lạc Anh dậy.

Bình thường gọi dậy Lạc Anh sẽ nhõng nhẽo với Phó Đình Tôn nhưng hôm nay thì không, Lạc Anh không nói gì cả, cứ nhìn chằm chằm vào Phó Đình Tôn rồi lại cuộn mình trong chăn.

Phó Đình Tôn không hiểu mình đã làm gì sai, miệng thì cười nhưng trong lòng đang vỡ vụn ra, vẫn cố chấp nằm xuống, ôm lấy bọc chăn kia

- “Bảo bối~ Em sao vậy? Hửm? Sao lại giận ta rồi?”

- “Bảo bối, phu nhân, Lạc Anh à…Sao thế? Bảo bối sao lại giận ta rồi?”

Dù Phó Đình Tôn có nói gì đi nữa thì Lạc Anh vẫn nhất quyết không hé lời, lúc này Phó Đình Tôn mới chắc chắn người theo dõi mình đó chính là Lạc Anh.

Chắc hẳn là Phó Đình Tôn không nói cho Lạc Anh biết mình làm gì nên bị giận rồi nhưng Phó Đình Tôn muốn tạo bất ngờ cho Lạc Anh nên không thể nói được.

Phó Đình Tôn thấy tâm tình Lạc Anh dạo này cũng hơi bất thường, ở đây cũng lâu rồi, Phó Đình Tôn nghĩ Lạc Anh đang dần dần biến đổi thành một loại yêu nào đó.

Ở dưới địa ngục này, một khi con người dần dần biến đổi thì tính tính của họ sẽ dần dần giống tương tự như loài yêu, ma, quỷ đó: như Phó Đình Tôn trong khi biến đổi thì cực kì cực kì nóng tính, không ai dám đến gần cả, nóng tính đến nổi ai ai ở gần cũng cảm thấy Phó Đình Tôn sắp bốc hỏa tới nơi rồi.

Nhưng loại yêu nào lại hay giận hờn như thế ta?

- “Nếu em không nói gì thì ta giận đó nhé. Một khi ta mà đã giận thì không ai có thể dỗ ta được đâu”

- “Ha…”

Lạc Anh đang định nói nhưng nghĩ lại chuyện hôm qua thì lại không nói nữa, nhất quyết không hé miệng ra nửa lời.

Phó Đình Tôn thấy vậy cũng đã xác định được mình sẽ phải làm gì, vẫn dịu dàng bế Lạc Anh ra chỗ bàn ăn rồi đút cho ăn, Lạc Anh vẫn nhất quyết không rời khỏi cái chăn, ăn thì vẫn ăn nhưng nhất quyết không nói một lời, Phó Đình Tôn cũng không kém.

Sau khi ăn xong, Phó Đình Tôn cởi bỏ cái chăn ra, mặc y phục cho Lạc Anh rồi không nói gì, liền rời khỏi căn phòng luôn.

Lần đầu tiên Lạc Anh bị Phó Đình Tôn giận nên khá bất ngờ, nhưng với tính cách bướng bỉnh của mình thì Lạc Anh không thèm làm hòa luôn.

Để xem xem ai chịu đựng được lâu nhất, đám nô bộc trong phủ lần đầu tiên thấu chủ nhân và phu nhân mình chiến tranh lạnh thì vô cùng căng thẳng, bọn chúng cũng không biết tại sao nữa nhưng nhìn là biết đó không phải là điềm gì tốt rồi.

- “Làm sao bây giờ? Bình thường chủ nhân cưng phu nhân lắm mà…Sao bây giờ lại thành như thế này rồi”

- “Làm sao ta biết được. Chủ nhân làm gì mà phu nhân giận vậy? Hình như là từ phía chủ nhân ra trước thì phải”

- “Ta không biết được nữa. Chúng ta ra chỗ phu nhân chơi cho phu nhân đỡ buồn đi”

- “Ừm, thả cả Tiểu Mỹ ra nữa.”

Đám ma lai sợ Lạc Anh buồn nên đã chủ động đến chơi với Lạc Anh, còn dẫn thêm Tiểu Mỹ nữa.

Thấy mọi người, Lạc Anh cũng vui vẻ ra chơi cùng, ngoài mặt thì vẫn vui như vậy thôi chứ trong lòng nhiều suy nghĩ lắm.

Không biết Phó Đình Tôn có thể giận được bao lâu nhưng Lạc Anh chắc chắn không thể để mình mở lời ra trước, như vậy thật mất giá!

Xem xem khả năng chịu đựng của ai lâu hơn, chắc chắn không phải Lạc Anh rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK