Lạc Anh mới chơi có một tý mà Phó Đình Tôn đã ngăn cản lại, không cho chơi nữa khiến Lạc Anh buồn thiu, không hiểu sao Phó Đình Tôn làm như vậy, rõ ràng là đang chơi rất vui mà.
Có hỏi thì Phó Đình Tôn cũng không trả lời, tâm tình của thai phụ thì dễ nóng giận nên Phó Đình Tôn không trả lời, đồng nghĩa với việc Phó Đình Tôn đã chọc giận Lạc Anh.
Phụng phịu quay đi chỗ khác, Phó Đình Tôn muốn tạo cho Lạc Anh bất ngờ nên chỉ cười trong bất lực, ra sức dỗ dành, chuyện này chắc phải để tối Lạc Anh mới biết được.
Thấy Lạc Anh vẫn không nghe, Phó Đình Tôn đành tung ra giải pháp cuối cùng đó chính là cho kẹo đá quý – chỉ có cách này mới khiến Lạc Anh nguôi giận mà thôi.
Lạc Anh nhận được kẹo thì hớn hở nhận lấy rồi ngồi ăn nhưng vẫn quay lại lườm nguýt Phó Đình Tôn
- “Chàng đừng nghĩ chỉ vì mấy cái kẹo này mà em sẽ tha cho chàng đâu đấy. Hứ! Nghĩ gì em dễ bỏ qua như thế”
- “Ta xin lỗi mà. Nhỡ em ngã thì sao đây. Em ngã thì ta đau lắm đấy. Ta không chịu nổi đâu”
- “Em đâu phải trẻ con đâu mà không làm được mấy chuyện này cơ chứ. Này…Hay là…Chàng đang giấu em chuyện gì đúng không?”
- “Tất nhiên là không rồi, làm sao ta có thể giấu em được chứ. Chúng ta đã là phu thê rồi, còn có thể giấu cái gì sao?”_Phó Đình Tôn nói dối không chớp mắt
- “Thế thì được. Nếu chàng giấu em cái gì thì đừng trách em triệt nòi giống của ngài”
- “Haha…”
Nghe thấy vậy thì Phó Đình Tôn liền lạnh gáy, không ngờ Lạc Anh sẽ nói ra câu này, không ngờ luôn đấy.
Triệt giống nòi thì còn cái gì nữa đâu, của ăn của để cũng bị lấy mất thì còn gì là đời trai nữa. Nói chung là không thể đùa được với một người đang mang thai mà, chết như chơi đấy.
Lạc Anh thấy chán chán nên bảo Phó Đình Tôn kể chuyện trên chiến trường cho mình nghe, Lạc Anh muốn biết thêm về sự khó khăn và vất vả của Phó Đình Tôn hơn.
Phó Đình Tôn cũng kể hết ra những khó khăn mà mình phải trải qua, nào là không được ngủ trong nhiều ngày, phải đi qua những đầm lầy sâu mà chưa kể còn có cả cá sấu đang rình rập quanh đấy rồi qua những khu rừng với hàng ngàn động vật ăn thịt, động vật có độc như nhện, rắn,…ngoài ra còn có những con đỉa, vắt hút máu người, chỉ cần hở ra một chút thôi mà bọn nó nhảy lên hút máu ngay lập tức.
Ngoài chiến đấu với quân địch ra, các binh lính còn trải qua nắng, mưa vì vậy nguy cơ sốt rét rừng rất là cao mà ở trong chiến trường thiếu vật tư nên có người đã chết trước khi ra chiến trường.
Còn có rất nhiều khó khăn khác nhưng Phó Đình Tôn không kể đến.
Lạc Anh nghe xong thì im lặng, không nói gì cả, Phó Đình Tôn thấy vậy thì hoàng hốt xem xem có chuyện gì.
Hóa ra Lạc Anh đã khóc rồi, khóc vì thấy Phó Đình Tôn phải trải qua rất nhiều khó khăn
- “Ấy dô, sao em lại khóc rồi. Trời ạ, từng này đối với ta là bình thường thôi mà. Em không cần phải khóc như vậy”
- “Hức Hức…Chàng…Chàng phải chịu khổ nhiều rồi…Từ giờ…Từ giờ em sẽ yêu chàng nhiều hơn, thương chàng nhiều hơn để bù đắp cho chàng…Hức Hức…Em thương chàng nhiều lắm”_Lạc Anh ôm chầm lấy Phó Đình Tôn an ủi
- “Rồi rồi, đừng khóc nữa nào. Ngoan, đừng khóc nữa”
- *Đúng là người mang thai có khác, nhạy cảm hơn mình nghĩ*
- “Hức Hức…Phó Đình Tôn…Em…Em…Em…”
- “Sao vậy? Em muốn nói gì?”_Phó Đình Tôn đang mong chờ Lạc Anh sẽ nói điều gì đó an ủi hay là sẽ nói những lời yêu thương nhiều hơn nhưng câu nói của Lạc Anh làm Phó Đình Tôn cứng đờ người ra
- “Em đói…”
- “H-Hả? Em đói ư?”
- “Em đói”
- “Để ta lấy đồ ăn cho em nhé. Em muốn ăn gì nè?”
- “Em muốn ăn cơm chiên trứng”
- “Được. Ta đi nấu cho em nhé”
- “Em muốn đi cùng chàng cơ”
- “N-Nhưng mà…”
- “Em muốn đi cùng chàng cơ.”
- “Được thôi. Nào, lên đây ta bế em”
Phó Đình Tôn bế Lạc Anh đi, đến ngự thiện phòng thì lấy cho Lạc Anh một cái ghế để ngồi chờ mình nấu ăn.
Lạc Anh ngắm nhìn phu quân của mình với khuôn mặt tràn đầy sự hạnh phúc.
Có ai được như Lạc Anh đâu, được đại tướng quân - hình mẫu lý tưởng của biết bao nhiêu mỹ nữ dưới địa ngục này nấu ăn cho~
Quá là sung sướng rồi.
Phó Đình Toin vừa nấu ăn xong, bỗng Lạc Anh ngửi thấy mùi tanh tanh tử đâu đó, không nhịn nổi mà chạy đi nôn mửa, Phó Đình Tôn thấy vậy thì lo lắng, đi ra vuốt lưng Lạc Anh cho xuôi xuống.
Nhìn là biết Lạc Anh đang ốm nghén rồi và đương nhiên chuyện này là do bảo bảo trong bụng gây ra.
Lạc Anh mệt mỏi đứng dậy, bây giờ lại không muốn ăn nữa nhưng Phó Đình Tôn vẫn khuyên Lạc Anh nên ăn cho có sức.
Lạc Anh cũng cố gắng để ăn cho qua bữa trưa chứ thực ra bây giờ Lạc Anh vẫn mệt mệt, căn bản không muốn ăn gì cả.
Cố hết sức thì mới có thể ăn xong bát cháo ấy, đưa Lạc Anh về phòng nghỉ ngơi, lúc này Phó Đình Tôn mới nói ra điều mình giấu
- “Lạc Anh à, vừa nãy em hỏi ta có giấu gì thì ta bảo không đúng không?”
- “Dạ vâng ạ. Có chuyện gì vậy ạ?”
- “Thật ra em đang mang thai”
- “H-Hả!!! Em…Em đang mang thai ư?!!”