• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tranh thủ thời gian hai huynh muội bước vào thử thách ảo cảnh, Từ Phàm bắt đầu cảm nhận cơ thể của mình.

 

“Mặc dù cuối cùng đã nuốt chửng Tử Hồn Trùng, nhưng sức mạnh linh hồn vẫn bị hao tổn quá nửa.”

 

“Gánh nặng của linh lực và tinh lực cũng tăng lên, ít nhất trong vòng nửa năm là không khôi phục được.”

 

Từ Phàm ngược lại không quá để ý đến thương tích của mình, cũng không phải là vĩnh viễn, chỉ cần có thể hồi phục là được.

 

“Đặt một mục tiêu nhỏ trước, trong vòng mười năm không bước ra khỏi tông môn.”

 

“Còn nữa, tránh xa nhân vật chính.”

 

Từ Phàm phất tay biến ra một bộ trà, lấy ra một hũ trà tiên có công dụng bình tâm tinh thần.

 

Bình trà được đổ đầy nước tiên, dưới đáy bình xuất hiện một ánh lửa nhỏ.

 

“Sau khi trở về, ta nhất định phải luyện chế thêm một số con rối chiến thú, nếu không bắt buộc phải xuất môn thì thật quá không an toàn.”

 

Vừa nhâm nhi trà, hắn vừa suy ngẫm chuyện của sau này.

 

Lúc này, một ông lão trong tay cầm nửa túi gạo, sắc mặt ưu sầu bước vào nhà của bé trai.

 

Vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Từ Phàm đang nhâm nhi trà, bị dọa đến mức vội vàng quỳ xuống.

 

Một luồng sức mạnh dịu dàng nhẹ nhàng tóm chặt lấy ông lão.

 

“Lão nhân gia không cần quỳ xuống, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.” Từ Phàm ôn hòa nói, hắn đã hiểu hết tiền căn hậu quả của sự việc.

 

“Có thể cứu được tiên nhân là phúc phận của ta.” Ông lão vội vàng nói, trong lòng ắt đã bắt đầu vui vẻ trở lại.

 

Thái độ của tiên nhân đã quyết định rằng lão cược đúng rồi.

 

“Ngươi đã cứu ta, ta phải báo đáp ngươi, đây là nhân quả.”

 

“Ngươi muốn điều gì.” Từ Phàm chậm rãi nói, đối với người thế tục, hắn không hề có cảm giác cao cao tại thượng, đều là con tốt của chúng sinh mà thôi, cho dù là người tu tiên cũng không thể tồn tại vĩnh viễn.

 

“Ta không con không cái, chỉ muốn ở bên người vợ già của ta, vô bệnh vô tai, bình an sống phần đời còn lại.”

 

Ông lão không có quá nhiều sự do dự, trực tiếp nói thẳng thứ mà mình muốn nhất.

 

Từ Phàm nhìn ông lão với ánh mắt tán thưởng, một yêu cầu rất thực dụng, rất hợp lý.

 

Một lọ Trường Thọ đan xuất hiện trong tay của Từ Phàm, người phàm có thể kéo dài tuổi thọ mười năm mà không gặp thiên tai bệnh tật, cái bản lĩnh này khi Từ Phàm nhận nhiệm vụ luyện chế đan dược đã luyện thêm một lọ, không ngờ hiện giờ nó lại có ích.

 

“Trong lọ có mười viên Trường Thọ đan, ngươi và bạn đời của ngươi cứ cách hai năm thì uống một viên.”

 

“Bây giờ ngươi về nhà sắp xếp một chút, đợi đến khi hai đứa trẻ tỉnh rồi, các ngươi liền đi Thiên Khuyết môn với ta, đến lúc đó ta sẽ cho người chăm sóc các ngươi.” Từ Phàm nói, bây giờ đã trôi qua nửa tháng rồi, vẫn không biết tình huống bên phía tông môn thế nào.

 

“Tiên nhân, hai đứa trẻ này là...” Ông lão nhìn hai huynh muội đang hôn mê bất tỉnh hỏi.

 

“Bọn nó đang nhận truyền thừa trở thành tiên nhân.” Từ Phàm thuận miệng nói.

 

“Ồ, vậy ta về nhà thu dọn trước.”

 

Không lâu sau khi ông lão rời khỏi nhà của bé trai, thì bé trai tỉnh dậy trước.

 

Từ Phàm hài lòng nhìn bé trai, mặc dù tư chất kém một chút, nhưng Từ Phàm rất hài lòng với phẩm chất thật thà, gắn bó keo sơn, chăm sóc bằng hữu, bảo vệ người thân đó.

 

Trong ảo cảnh, tiểu tử đã trải qua muôn ngàn loại khảo nghiệm có liên quan đến nhân tính, Từ Phàm cũng cảm động vì tấm lòng son đó.

 

Ánh mắt của tiểu tử lóe qua tia phức tạp, đây là, một bàn tay chứa đựng bạch quang xoa đầu của bé trai.

 

“Ngươi là một đứa trẻ tốt.”

 

Một lúc sau, bé trai chìm dần vào giấc ngủ.

 

“Sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ khác đi.”

 

Sau khi Từ Phàm sắp xếp ổn thỏa cho bé trai, hắn lại dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn về phía bé gái.

 

“Thật đúng là một hạt giống tốt để tu tiên.” Từ Phàm thán phục nói, biểu hiện của bé gái trong ảo cảnh đúng là có chút làm chói lòa mắt hắn.

 

Nếu dùng lời của Từ Phàm để đánh giá thì đây chính là Hàn Thiên Tôn bản nữ, biết bản thân muốn cái gì, biết bản thân có thể làm được gì, tâm tính lương thiện, nhưng không phải là thánh mẫu, thân hoài phú quý nhưng không phô trương, gan to tày trời nhưng lại tính toán cẩn trọng.

 

Cách nhân vật chính thì cũng chỉ thiếu một bàn tay vàng.

 

Bé gái ung dung tỉnh dậy, chưa kịp nói chuyện thì đã đi gặp bé trai trong mơ.

 

“Thật đúng là một cặp huynh muội tốt, sau này sư phụ phải nhờ các ngươi nâng đỡ rồi.”

 

Từ Phàm mỗi tay ôm một đứa, đi ra khỏi căn phòng nhỏ.

 

Một chiếc Linh Phong chu nhỏ hiện ra từ trên người của Từ Phàm rồi đáp xuống mặt đất cách đó không xa, hóa thành một chiếc linh chu dài mười mét.

 

Ông lão và bà lão nhanh chóng bước đến.

 

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho tất cả mọi người, Từ Phàm phất tay một cái, Linh Phong chu bay về hướng của Thiên Khuyết môn.

 

Thiên Khuyết môn, ở bên ngoài đỉnh đồi cấm địa của Từ Phàm, Vương Vũ Luân ngồi ở bên ngoài cấm địa với vẻ mặt hiu quạnh.

 

Sau khi biết được tin Từ Phàm gặp nạn từ Diệp Tiêu Dao, sau khi Vương Vũ Luân về đến tông môn liền ngồi đây canh giữ.

 

“Từ đại ca, đệ có lỗi với huynh.”

 

“Tính cách huynh cẩn trọng đến như vậy, hiếm khi đệ kết hôn huynh mới bằng lòng ra mặt một lần, không ngờ chưa đến nơi huynh đã...” Vương Vũ Luân sắc mặt đau khổ nói, mặc dù Diệp Tiêu Dao nói Từ Phàm chưa chết, nhưng hắn vẫn tự trách bản thân mình, trong lòng lại có chút oán hận vì sao Diệp Tiêu Dao lại nhất quyết kéo Từ Phàm đi theo cùng.

 

Lúc này, một bóng người đẹp bay đến bên cạnh Vương Vũ Luân.

 

Một chén cháo trắng, vài đĩa đồ ăn kèm được bày ở trước mặt Vương Vũ Luân.

 

“Phu quân, Từ đại ca là bậc tài kinh thiên động địa, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

 

“Có thể lúc này hắn đang trị thương ở một chỗ nào đó, sau khi thương tích khỏi rồi nói không chừng sẽ quay về thôi.” Mộ Dung Thiến Nhi nhìn Vương Vũ Luân gầy gò mà đau lòng nói.

 

“Không cần an ủi ta, chỉ là ta có chút áy náy.”

 

“Từ khi quen biết Từ đại ca đến nay ta chưa từng thấy hắn rời khỏi tông môn, không ngờ lần này lại vì ta...”

 

“Thiến Nhi, ta đã đợi nửa tháng rồi, ta vẫn còn nợ Từ đại ca một cái hồng bao, ta phải đích thân đưa cho huynh ấy.” Vương Vũ Luân nói, ở trong lòng hắn, Từ Phàm sớm đã là ân sư tái tạo hắn, nếu như không có Từ Phàm, bản thân hắn chắc vẫn còn là một đệ tử ngoại môn bình thường.

 

“Được, ta đợi cùng phu quân.”

 

Cũng đúng vào lúc này, ở trong một ngọn núi bên ngoài Thiên Khuyết môn, Từ Phàm sắp xếp hắn vào một nhà trọ dưới trướng của thương hội Bàng gia, để hai vị lão nhân nghỉ ngơi ở nhà trọ, khi đến lúc tất nhiên sẽ có người sắp xếp cho bọn họ.

 

Ở bên ngoài Thiên Khuyết môn, ngoại môn Chính Sự đường.

 

Từ Phàm dắt hai huynh muội hiếu kỳ đến một đại sảnh lớn.

 

Từ Phàm đưa lệnh bài thân phận của mình cho vị chấp sự trước mặt.

 

“Đã hiểu rõ tiêu chuẩn thu đồ đệ chưa?” Chấp sự nhìn lệnh bài thân phận của Từ Phàm một cái rồi nói.

 

“Đã hiểu, yêu cầu thấp nhất là bốn linh căn.” Từ Phàm đáp lời.

 

“Vậy được, tài nguyên của đồ đệ ngươi thì ngươi phải tự mình lấy, ủy thác tông môn bồi dưỡng thì một người hai nghìn linh thạch.”

 

“Ngoài ra, nếu đồ đệ của ngươi muốn chính thức bước vào Thiên Khuyết môn thì bắt buộc phải đi vào Trúc Cơ kỳ trước bốn mươi tuổi.”

 

“Nếu đồ đệ xuất sắc, tông môn còn có phần thưởng.” Chấp sự nhìn tia quái lạ trong mắt của Từ Phàm và nói, thu đồ đệ thông thường đều là kiểu tu sĩ thăng tiến trong vô vọng, không thân không thích, đại hạn sắp tới.

 

Không muốn người kế thừa của mình bị chặt đứt, thế nên tìm một đồ đệ có duyên với mình ở bên ngoài để kế thừa mọi thứ của mình, tông môn cũng khuyến khích việc làm như thế.

 

“Nếu đã hiểu rõ những điều này rồi thì đưa hai đồ đệ của ngươi đi kiểm tra linh căn, rồi mới đi hỏi tâm điện.”

 

“Sau khi mọi thứ xong xuôi, hãy quay lại chỗ ta nhận lệnh bài thân phận.”

 

“Cảm ơn chấp sự.”

 

Từ Phàm đưa hai đứa trẻ đi về phía kiểm tra linh căn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK