• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay vào lúc này, một vệt sáng xanh thẫm đã hấp dẫn sự chú ý của hai người.

 

Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi ngây ra nhìn trung tâm hố lớn.

 

“Bề mặt cơ thể hiện ra màu xanh thẫm, ánh mắt tập trung có ý hoảng hốt, đây là Hồn Thiết!!” Vương Vũ Luân lớn tiếng nói, hắn biết hiện tại linh khoáng luyện khí Từ Phàm thiếu nhất chính là Hồn Thiết.

 

Có lần khi nói chuyện, Từ Phàm đã cảm thán, nếu như có đủ Hồn Thiết, hắn sẽ có thể luyện chế ra Pháp khí lấy Luyện Khí kỳ chống lại Kim Đan kỳ.

 

“Đừng quan tâm đến những thứ khác, nếu như thật sự là mạch khoáng chúng ta cũng phải đào một nhóm tặng cho Từ đại ca trước.”

 

“Thiến Nhi, ngươi canh giữ trước nhé, ta đi đào khoáng.”

 

“Gặp phải hai con yêu thú Trúc Cơ kỳ trở lên, ngươi cứ dùng cái này.”

 

Vương Vũ Luân nói xong lại lấy ra hai quả cầu lớn như vò rượu.

 

Mộ Dung Thiến Nhi gật đầu, nhìn theo Vương Vũ Luân bay về phía hố sâu.

 

Lúc này, nơi xa lại đã có thêm một nhóm yêu thú Luyện Khí kỳ.

 

“Không có Trúc Cơ kỳ, có thể đánh.”

 

Hai thanh Ấn Tâm phi kiếm sau lưng Mộ Dung Thiến Nhi lấp lánh linh quang đánh về phía yêu thú.

 

“Ấn Tâm: Khiên Ti Kiếm Kỹ.”

 

Phần đuôi của hai thanh phi kiếm trong cấp tốc xuất hiện một sợi tơ nhỏ không thể thấy được liên kết hai thanh phi kiếm lại với nhau.

 

Hai thanh phi kiếm trực tiếp rạch qua hai bên đám yêu thú kia.

 

Chỉ là trong nháy mắt, tất cả yêu thú vẫn chưa nhận ra, thân thể đã bị chia ra thành hai nửa trên dưới.

 

Sau khi nhìn thấy tất cả yêu thú bị cắt thành hai nửa, trong mắt Mộ Dung Thiến Nhi loé qua môt tia kinh hãi, khi biết được thanh Pháp khí Ấn Tâm phi kiếm, Từ Phàm đã từng nói với nàng, thanh Pháp khí này có hai kĩ năng quần sát, găp phải kẻ địch cùng cấp bậc có tác dụng vô cùng tốt.

 

“Hoá ra uy lực của kỹ năng quần sát của Ấn Tâm phi kiếm lớn như vậy.” Mộ Dung Thiến Nhi nhìn thi thể yêu thú đã hình thành một hồ máu nhỏ nói.

 

“Thiến Nhi, ngươi xem ta đã lấy được cái gì này.”

 

Vương Vũ Luân dùng linh lực nâng một miếng Hồn Thiết to cỡ cối xay bay đến hưng phấn nói, sau khi hắn thăm dò một phen ở dưới mặt đất, chỉ tìm được một khối Hồn Thiết lớn này.

 

“Một khối Hồn Thiết lớn Đó đoán chừng có thể bán được năm mươi vạn linh thạch, phu quân chúng ta coi như là đã phát tài rồi sao.” Mộ Dung Thiến Nhi vui mừng híp mắt nói.

 

“Phát tài cái gì, đều tặng hết cho Từ đại ca.” Vương Vũ Luân nói.

 

“Phu quân, chúng ta giữ lại một nửa được không, sau khi ngươi Trúc Cơ chỗ ngươi phải cần linh thạch rất nhiều.” Mộ Dung Thiến Nhi nhìn Vương Vũ Luân nói.

 

Đối với ơn cứu mạng của Từ Phàm, nàng rất cảm kích, nhưng so với sự phát triển sau này của phu quân mình, vẫn là cái sau quan trọng hơn.

 

“Tin tưởng ta, Từ đại ca sẽ không để chúng ta thiệt thòi đâu.” Vương Vũ Luân cười nói.

 

“Được rồi.”

 

Nhìn vẻ mặt của phu quân nhà mình, nàng đã biết phu quân ngốc nghếch nhà mình này đã hạ quyết tâm.

 

Bỏ đi, so với ơn cứu mạng, năm mươi vạn linh thạch này không tính là gì cả.

 

Thiên Khuyết môn, Từ Phàm khoan thai nhìn bầu trời, cảm thấy rất thoải mái.

 

“Cuối cùng cũng đã có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi thật tốt một chút.”

 

Từ Phàm nằm phịch ở trên ghế nằm, khoan thai nhìn bầu trời, một con rối thuộc tính Thổ bên cạnh đang bưng trà rót nước cho Từ Phàm.

 

“Hình như ngày mai nên đi đón hai đồ nhi bảo bối kia của ta rồi, lại là một hạng đầu tư lâu dài.”

 

“Vì để an toàn, đợi đến sau khi đại đồ nhi thành tài, ta sẽ lại thu thêm mấy đồ đệ nữa, gánh vác một phần nguy hiểm.” Từ Phàm uống trà nói.

 

“Về phần Nguyệt Tiên, dạy chút gì đó trực tiếp thả rông là được, nói không chừng còn có thể có điều bất ngờ.”

 

Nhấp một ngụm trà, Từ Phàm híp mắt. Uể oải nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy cuộc sống không phân tranh vô cùng đẹp đẽ.

 

Lúc này, tiếng chuông của cấm chế vang lên.

 

Bàng Phúc nâng bụng to béo đi vào.

 

“Bàng sư huynh, chỗ ta có bộ công pháp luyện tinh giảm thịt, ngươi có muốn thử một chút không.”

 

“Tỳ Hưu Thôn Thiên quyết muốn có thành tựu thì phải ăn một mạch giới này, độ khó chẳng phải là có hơi lớn à.”

 

Giọng nói thản nhiên của Từ Phàm truyền đến trong tai Bàng Phúc, nhất thời khiến hắn chợt sửng sốt.

 

“Từ sư đệ đã nhìn ra rồi.” Bàng Phúc hì hì nói.

 

“Hiện tại ngươi đi đường phải nâng lấy bụng, ta còn có thể không nhìn ra sao, con đường Bàng sư huynh chọn có hơi khó, sư đệ ở đây chỉ có thể chúc ngươi thành công.” Từ Phàm đứng dậy nhìn Bàng Phúc nói.

 

“Ha ha, lại không phải là muốn thành Tiên, chỉ là cảm thấy công pháp này thích hợp với ta.”

 

Bàng Phúc nói xong đặt bốn túi trữ vật lên trên bàn.

 

“Từ đại sư, đây là thứ ngươi muốn, Hồn Thiết của Diệp Tiêu Dao cũng ở bên trong.”

 

“Ở trong thương hội, vẫn còn hai vạn linh thạch của Từ đại sư.” Bàng Phúc nói, hiển nhiên hắn không muốn nói nhiều về chuyện công pháp của mình.

 

“Vậy mà còn dư, Bàng sư huynh có lòng rồi.” Từ Phàm liếc nhìn Bàng Phúc một cái, bèn kêu con rối hình người bên cạnh pha trà cho Bàng Phúc.

 

“Từ đại sư là trụ cột của thương hội, đương nhiên nên bận tâm.” Giọng điệu của Bàng Phúc hơi mang theo tôn kính.

 

Trong mắt Từ Phàm chợt loé qua dị sắc, thật ra sự đóng góp của hắn cho thương hội không hề nhiều, chẳng qua là lấy giá phải chăng ở trong thương hội, bán ra một vài đan dược và Pháp khí chất lượng tốt, tuy nói là giá phải chăng, nhưng cũng không hề thiệt thòi.

 

Ở trong mắt hắn, chỗ tốt có được từ thương hội đã hoàn toàn có thể bù đắp chênh lệch giá rồi.

 

Dù sao mặc kệ thế nào, lời Bàng Phúc nói khiến trong lòng Từ Phàm rất thoải mái.

 

“Ha ha, Bàng sư huynh nói chuyện, luôn biết nói đánh trúng chỗ ngứa.”

 

“Cảm ơn Từ đại sư khen ngợi.”

 

Lúc này Bàng Phúc lại lấy ra một ngọc giản đưa cho Từ Phàm.

 

“Hiện nay người định chế Pháp khí đã có hai mươi ba người, trong ngọc giản là yêu cầu đối với Pháp khí của bọn họ.”

 

Từ Phàm nhận lấy ngọc giản chỉ là lướt nhìn sơ qua một cái.

 

“Những mối làm ăn này ta đều nhận, ngày mai ta sẽ thông báo cho ngươi mua vật liệu gì.”

 

“Sau này Pháp khí đan dược của ta giao cho ngươi bán, chia chín một, ngươi thấy thế nào.” Từ Phàm cười nhìn Bàng Phúc nói, hắn biết, đây là Bàng Phúc vẫn luôn muốn có.

 

Lúc này trong mắt Bàng Phúc loé qua một tia tinh quang, nhìn Từ Phàm kiên định nói: “Ta không cần chia, Từ đại sư chỉ cần giao đồ cho ta bán là được.”

 

“Ngoài ra, mỗi năm thương hội còn chia cho Từ đại sư một khoản.”

 

Mẹ nó đúng là có quyết đoán, nếu như ở kiếp trước, lão tử nhất định phải lập nghiệp với ngươi, trong lòng Từ Phàm thầm nghĩ.

 

“Được.” Từ Phàm gật đầu nói.

 

Sau khi Bàng Phúc rời đi, vẻ mặt Từ Phàm hơi ngưng trọng nói: “Lẽ nào nhân vật chính là hắn.”

 

“Bỏ đi, ai là nhân vật chính không liên quan đến ta, chỉ cầu an ổn là được.”

 

Từ Phàm cầm lấy ngọc giản cuối cùng Bàng Phúc đưa cho hắn cẩn thận nhìn xem, trong không trung xuất hiện một màn hình do Quang Ảnh thuật tạo thành, trên ấy bắt đầu xuất hiện danh sách hình thái và phù văn của Pháp khí, cuối cùng tài liệu linh khoáng sử dùng cũng dần dần xuất hiện ở trong màn hình.

 

Trong Tiên thành ngoại môn, hai huynh muội coi như là đã tốt nghiệp đang đi dạo trên đường phố.

 

“Tiểu Tiên, ngươi nói sư phụ biết chúng ta học xong chương trình nhập môn trước nửa tháng, liệu có tức giận không.”

 

“Hay là chúng ta trở về tiếp tục nghe giảng đi.” Từ Cương có hơi lo lắng nói, hắn sợ phạm sai sư phụ sẽ không cần mình.

 

“Ca ca, yên tâm sư phụ sẽ không trách tội chúng ta đâu.”

 

“Vả lại, sau khi trở về, ngươi không sợ tên mập đen dẫn người đánh ngươi sao.”

 

“Khi sức của chúng ta không mạnh, tốt nhất nên tránh đi, đợi tới lúc thực lực mạnh mẽ rồi lại báo thù.” Tiểu cô nương Từ Nguyệt Tiên liếc nhìn bờ vai của Từ Cương một cái, rất đau lòng.

 

Ca ca mình tự dưng bị người ta đánh một chưởng vào vai, sau này nhất định phải báo mối thù một chưởng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK