• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Từ Phàm nghiên cứu làm sao để luyện chế đống pháp bảo này, một phi kiếm do linh lực tạo thành xuất hiện ở bên ngoài cấm chế của Từ Phàm.

 

Từ Phàm phất tay triệt tiêu Quang Ảnh thuật, mở ra cấm chế để phi kiếm tiến vào.

 

“Mẹ nó, cái nhân vật chính này nhìn trúng ta rồi phải không.”

 

“Không được, ngày mai đón đồ nhi xong phải chuyển nhà luôn.” Từ Phàm cắn răng nói: “Còn đến hỏi thăm ta, không rảnh, hố ta còn chưa đủ thảm sao.”

 

Ngày hôm sau, Từ Phàm nhìn thấy hai đồ nhi của mình ở ngoài học đường, chỉ là không giống như trong tưởng tượng lắm.

 

Từ Cương nhếch nhác đứng ở phía trước Từ Nguyệt Tiên, mặt đã sưng lên đến biến dạng, đối diện là một tên mập đen hơn mười tuổi mang theo năm sáu người cùng tuổi đang đối đầu với Từ Cương.

 

Từ Phàm híp mắt nhìn một màn này ở bên cạnh, giống như nhìn trẻ con đánh nhau.

 

“Tiểu tử này cũng không phải là người chịu thua thiệt nha.” Từ Phàm nhìn hai mắt đen thui của tên mập đen nói, trên mặt mấy người bạn nhỏ bên cạnh tên mập đen cũng đều mang theo vết thương.

 

“Từ Cương, Từ Nguyệt Tiên, ta nói cho hai huynh muội các ngươi biết.”

 

“Nếu như các ngươi không thần phục Đổng Hắc ta, sau này gặp các ngươi lần nào ta sẽ đánh các ngươi lần đó.”

 

“Sư phụ ta đã nói với ta rồi, ta là Hồn Viên chiến thể, sau này tu tiên nhất định sẽ càng thêm lợi hại.”

 

“Đến lúc đó, ta muốn đánh các ngươi thế nào, thì đánh các ngươi thế ấy.”

 

Từ Cương nhìn Đổng Hắc chỉ nói một câu.

 

“Ngươi dám đánh một mình với ta không.”

 

“Một đám người có thể đánh được ngươi, dựa vào đâu ta phải đánh một mình.” Đổng Hắc khinh thường nhìn Từ Cương, nhưng trong mắt loé qua một tia sợ hãi, tiểu tử này ra tay quá đau, đánh một mình chắc chắn không vớt được chỗ tốt.

 

“Đây chính là Hồn Viên chiến thể à.” Trong mắt Từ Cương toàn là khinh thường.

 

Từ Phàm ở bên cạnh suýt nữa cười ra tiếng, đây còn là đại đồ đệ ngốc nghếch kia của mình sao.

 

Lúc này Từ Phàm đi về phía bọn họ.

 

“Từ Cương, Nguyệt Tiên, có người bắt nạt các ngươi à.” Từ Phàm làm ra vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám người Đổng Hắc.

 

Sau khi Đổng Hắc nhìn thấy Từ Phàm đến, mắt chuyển quanh một vòng, trực tiếp mang theo tuỳ tùng của mình bỏ chạy tứ tán.

 

“A! Tu chân giả ức hiếp người kìa.” Đổng Hắc vừa chạy vừa hét lên.

 

“Tên mập nhỏ này, thật đúng là gian xảo.”

 

Từ Phàm cũng không hỏi nguyên nhân đánh nhau là gì, mà là kiểm tra thương thế của hai huynh muội trước, Từ Cương bị thương ngoài da, Từ Nguyệt Tiên chẳng bị sao cả.

 

“Rất tốt, có chút dáng vẻ của nam tử hán.”

 

Một luồng linh lực êm dịu mang theo thuộc tính Mộc đánh ở trên người Từ Cương, sưng phù trên mặt bắt đầu dần dần tiêu tán.

 

“Tu tiên cho tốt, sau này lại đi báo thù.” Từ Phàm dịu dàng nói, tiểu hài tử đánh nhau rất bình thường.

 

Nhìn thấy Từ Phàm không tức giận, hai huynh muội thoáng thở phào một hơi.

 

“Vâng, sư phụ ta nhất định tu tiên thật tốt, sau này nhất định phải đánh sưng mặt tên mập nhỏ đó.”

 

“Ta cũng phải tu tiên thật tốt, sau này giúp ca ca cùng nhau đánh tên mập nhỏ.” Vẻ mặt kiên định kia của Từ Nguyệt Tiên khiến Từ Phàm hơi mặc niệm cho tên mập nhỏ kia.

 

Nhìn hai người huynh muội tình thâm, Từ Phàm mỉm cười.

 

Sau khi Từ Phàm mang theo hai huynh muội trở về đến ngọn núi nhỏ, thì bắt đầu chuẩn bị chuyển nhà.

 

Một tiếng sau, Từ Phàm cầm năm túi trữ vật nhìn ngọn núi trống rỗng.

 

“Đi, dẫn các ngươi đi chọn nhà mới.”

 

Từ Phàm nói xong trực tiếp mang theo hai huynh muội bay về một nơi đặc biệt ở ngoại môn.

 

Chính Vụ đường, đệ tử ngoại môn muốn đổi chỗ đều nhất định phải báo cáo chọn vị trí ở đây.

 

Từ Phàm mang theo hai huynh muội đang chọn vị trí trong một chỗ bàn cát quang ảnh.

 

“Nguyệt Tiên, ngươi nói chúng ta nên chuyển đến đâu, tốt nhất ẩn khuất một chút.” Chứng khó lựa chọn của Từ Phàm lại trỗi dậy.

 

“Nơi này, không những khu vực lớn, hơn nữa còn ẩn khuất.”

 

Từ Nguyêt Tiên chỉ về phía nơi dựa vào trong rìa kết giới ngoại môn.

 

Từ Phàm nhìn theo phương hướng ngón tay của Từ Nguyệt Tiên, nhất thời hai mắt chợt sáng.

 

“Được, chúng ta sẽ chuyển đến nơi đó.”

 

Sau khi Từ Phàm làm xong thủ tục liền mang theo hai huynh muội đến nơi Từ Nguyệt Tiên đã chọn.

 

“Rất tốt, toàn bộ đỉnh núi gần trăm mẫu không gian có thể dùng, ngoại trừ đi đến chủ phong có hơi xa ra thì những cái khác đều dễ nói.” Từ Phàm nhìn khu vực đã hình thành một khu rừng trên đỉnh núi nói.

 

Hai con linh điểu từ trong tay Từ Phàm bay đi, một con bay về phía ngọn núi của Vương Vũ Luân, một con bay về phía thương hội của Bàng Phúc.

 

“Ừm, bây giờ bắt đầu chỉnh đốn một chút, buổi tối vừa vặn có thể xây xong phòng.”

 

“Từ Cương, Nguyệt Tiên, các ngươi nhìn trước này, đây là bí pháp độc môn của sư phụ ngươi.”

 

Trong tay Từ Phàm xuất hiện hai khối linh châu nhỏ do Hồn Thiết luyện chế thành, một khối thuộc tính thổ, một khối thuộc tính mộc.

 

“Bí pháp: Sinh Linh Triệu Hoán.”

 

Một viên linh châu bay vào trong mặt đất, một linh châu khác bay về phía trong núi rừng.

 

Núi rừng bắt đầu hội tụ, mặt đất xuất hiện một vòng xoáy.

 

Không bao lâu, hai người khổng lồ hình người cao năm mét xuất hiện, đều có thực lực Trúc Cơ.

 

“Nhìn thấy rồi chứ, đây là thành quả nghiên mới nhất của sư phụ ngươi, đợi khi các ngươi đến Luyện Khí tầng bốn sẽ có thể học rồi.”

 

Hai huynh muội dùng ánh mắt sùng bái nhìn Từ Phàm.

 

Lúc này, hai con rối khổng lồ mà Từ Phàm gọi ra đã bắt đầu làm việc.

 

Người khổng lồ thuộc tính Mộc dọn dep sạch một mảnh đất trống hơn năm mươi mẫu, người khổng lồ thuộc tính Thổ lại là chỉnh lý toàn bộ ngọn núi thành một mảnh đất phẳng.

 

Chỉ dùng thời gian một tiếng, toàn bộ ngọn núi đã biến thành dáng vẻ Từ Phàm muốn.

 

Hiện tại hai người khổng lồ đều đã hoá thành cao hơn mười mét, ngay khi Từ Phàm định để bọn nó hoá vật xây nhà, hai vệt sáng phóng về phía ngọn núi Từ Phàm đang ở.

 

“Mẹ nó, đến nhanh thật đấy.” Từ Phàm nhìn vệt sáng ở nơi xa nói.

 

“Từ đại ca, sao đột nhiên lại chuyển nhà rồi.” Vương Vũ Luân nhìn hai người khổng lồ đang thi công nói.

 

“Đây không phải là do đã thu hai đồ đệ sao, nhiều người rồi thì phải đổi một nơi lớn một chút.” Từ Phàm thuận miệng nói, chuyện này cũng không thể nói ta là đặc biệt né tránh nhân vật chính đâu nhỉ.

 

“Vậy thì chúc Từ đại ca dọn đến nhà mới vui vẻ nha.”

 

Vương Vũ Luân nói xong, lấy ra một khối Hồn Thiết to cỡ cối xay muốn coi thành quà mừng tặng cho Từ Phàm.

 

“Từ đại ca, đây là quà mừng của bọn ta.” Mộ Dung Thiến Nhi cười nói.

 

Lúc này Từ Phàm ngồi xổm ở bên cạnh Hồn Thiết đang gắt gao nhìn chằm chằm Hồn Thiết, trong mắt tràn đầy kinh ngạc vui mừng.

 

“Khối Hồn Thiết này ít nhất trị giá hơn năm mươi vạn linh thạch, hơn nữa gặp phải người cần gấp có thể bán đến hơn bảy mươi vạn.”

 

“Ngươi xác định muốn tặng khối Hồn Thiết này cho ta.” Từ Phàm nhìn hai người nghiêm túc nói, hắn vô cùng thiếu Hồn Thiết, Hồn Thiết có đặc tính dung nạp linh hồn, hơn nữa có thể duy trì linh tính linh hồn sẽ không biến mất, đây là chỗ trân quý nhất.

 

“Đúng, chắc chắn tặng cho Từ đại ca.” Hai vợ chồng khẳng định nói.

 

“Vậy được, chúng ta tiến vào phòng nói chuyện trước.”

 

Nói xong tay Từ Phàm kết pháp ấn, hai linh quang lần lượt đánh vào trong cơ thể của hai người khổng lồ.

 

Người khổng lồ Thổ đột nhiên phân giải, hoá ra rất nhiều người khổng lồ nhỏ thuộc tính Thổ.

 

Người khổng lồ nhỏ chạy đến vị trí Từ Phàm đã chỉ dẫn, sau đó hoá thành từng căn phòng.

 

Trong nháy mắt một toà nông gia đại viện đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, người khổng lồ thuộc tính Mộc hoá thành càng nhiều người gỗ nhỏ hơn, chạy vào phòng hoá thành đồ dùng trong nhà.

 

“Từ đại ca, ngươi là đại lão Nguyên Anh sao, khống linh hoá vật, đây là bản lĩnh của Nguyên Anh kỳ đấy.” Mộ Dung Thiến Nhi ngạc nhiên nói.

 

“Đúng thế, ta nói trước kia Từ đại ca sao mà lợi hại như thế, hoá ra là đã che giấu thực lực.” Vương Vũ Luân nói.

 

“Nói linh tinh, đây chỉ là một vài thủ đoạn của thuật pháp Thượng Cổ. Muốn học lát nữa ta dạy các ngươi.”

 

Nguyên Anh kỳ, vậy thì phải đợi đến năm trăm năm sau.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK