• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng với một điệu múa khiến lòng người ngứa ngáy kết thúc, Vương vũ Luân khôi phục thần trí, tất cả xung quanh đã khôi phục lại bình thường.

 

Sau khi Vương Vũ Luân nhìn Pháp khí trên mặt đất thì biết mình lại thất bại.

 

“Từ đại ca, ngươi đúng thật là không nể mặt chút nào, đúng thật là không đến một cái chớp mắt.” Vương Vũ Luân uể oải nói.

 

Lúc này, Vương Vũ Luân đã chú ý đến Mộ Dung Thiến Nhi vẫn đang kinh diễm, dáng múa mị hoặc yêu diễm của phu quân mình vẫn luôn không thể thoát khỏi trong đầu nàng.

 

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.” Vương Vũ Luân nghi hoặc hỏi.

 

“Không có chuyện gì.”

 

“Nếu như hai vợ chồng trẻ các ngươi không có chuyện gì thì trở về đi, ta còn phải dạy cho hai đồ nhi của ta.” Từ Phàm nhịn cười nói.

 

“Ừm.”

 

Mặc dù Vương Vũ Luân còn muốn nói chút gì đó, nhưng suy nghĩ một chút lại từ bỏ.

 

Bên bờ ngọn núi, Từ Phàm mang theo hai huynh muội từ biệt đôi phu thê trẻ này.

 

Nhìn hai người ở nơi xa, Từ Phàm suy nghĩ nói: “Có phải là nên làm chút thuật pháp loại phòng ngự tinh thần không.”

 

“Còn có thuật pháp loại linh hồn, những thứ này đều là điểm yếu của phần lớn tu sĩ.”

 

Từ Phàm mang theo Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên đến một căn phòng kiểu dáng học đường.

 

Ba người ngồi xếp bằng ở trên nền sạch sẽ.

 

“Chữ viết và kinh mạch hẳn các ngươi cũng đều đã quen thuộc rồi, bây giờ ta giảng một vài kiến thức cơ bản của Tu Tiên giới cho các ngươi.”

 

“Cảnh giới tu tiên tổng cộng có chín cảnh giới lớn là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.”

 

“Trên Đại Thừa có thể phi thăng Tiên giới, chúng ta tạm thời không nhắc đến điều này.”

 

 “Muốn tu tiên thì phải có linh căn và công pháp phù hợp.”

 

“Từ Cương linh căn của ngươi là mộc, hoả, thổ, thuỷ.”

 

“Linh căn của Nguyệt Tiên ngươi là mộc, thuỷ, kim.”

 

Hai huynh muội đều lấy ra sách vở của mình, dùng một cây bút than nhanh chóng ghi chép điểm chính mà Từ Phàm giảng.

 

Rất tốt, lên lớp biết ghi chép bài, đây là dáng vẻ học bá.

 

Cùng với Từ Phàm giảng bài sâu hơn, một Tu Tiên đại thế giới sinh động như thật dần dần mở ra cánh cửa với hai huynh muội.

 

Ba tháng sau, bên bờ của ngọn núi nhỏ, Từ Phàm và vợ chồng Vương Vũ Luân vừa uống trà vừa nhìn hai huynh muội đang luyện tập thuật pháp ở bên cạnh.

 

“Từ đại ca, hai đồ đệ này của ngươi tiến bộ nhanh thật đấy, lúc này mới ba tháng đã tu luyện đến Luyện Khí tầng một.”

 

“Ngươi cho bọn họ ăn đan dược à.” Vương Vũ Luân nói.

 

“Đương nhiên không phải, cái này còn phải nói đến phu nhân của ngươi.”

 

“Phu thê các ngươi cách dăm ba bữa lại đến mời ta ăn cơm, bọn họ cũng đều đã được thơm lây, đây đều là một bàn linh thái hơn trăm linh thạch.”

 

“Thường xuyên ăn, đương nhiên tiến bộ nhanh rồi.”

 

Nói xong Từ Phàm đưa một bình đan dược cho Vương Vũ Luân.

 

“Đây là Thai Linh đan, được ta cải tiến biến đổi từ đan phương Thượng Cổ đó.”

 

“Đã được Giám Bảo sư của Vạn Bảo thương hội giám định rồi, có công dụng an thai, hoá linh đề cao tư chất của thai nhi đối với tu sĩ mang thai.” Từ Phàm nói, vì để cải chế đan phương này, hắn đã tốn không ít công sức.

 

Hai mắt Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi chợt sáng, linh đan có thể an thai vô cùng hiếm thấy ở Tu Chân giới, không ngờ rằng Từ Phàm vậy mà lại có thể luyện chế.

 

“Vạn Vũ Linh Thai đan kia các ngươi vẫn là không cần đổi nữa, thứ đó không đúng lẽ thường, nếu như thật sự muốn dùng đan dược đó, ít nhiều gì cũng có tổn hại đến tiềm năng của hài tử.” Từ Phàm trịnh trọng nói với hai người Vương Vũ Luân.

 

Đan phương của Vạn Vũ Linh Thai đan hắn cũng có, thân là Luyện Đan sư đã vào phẩm cấp, hắn có hiểu biết của mình về đan dược.

 

Linh dược mà linh đan này cần. Từ Phàm có một loại cảm giác tiêu hao tiềm năng của trẻ sơ sinh trong linh thai, đề cao tư chất của trẻ sơ sinh.

 

“Thật sao.”

 

Sắc mặt của đôi phu thê này khẽ thay đổi, trong lòng vui mừng vì nói chuyện này cho Từ Phàm.

 

“Đây là cảm giác của Luyện Đan sư như ta.”

 

“Đa tạ Từ đại ca khuyên bảo.”

 

Mộ Dung Thiến Nhi nói xong bèn muốn kéo lấy Vương Vũ Luân hành lễ Từ Phàm, chỉ là vừa cùng nhau đến lại bị một loại sức mạnh nhu hoà áp trở về.

 

“Từ đại ca, ngươi đã đi đại hội giao lưu môn phái chưa.”

 

“Không thể không nói, đúng thật là mở rộng tầm mắt.”

 

“Thuật pháp chiến đấu của các môn các phái, quả thực là đã làm mới tam quan của những tu sĩ chính thống chúng ta đây.” Vương Vũ Luân vui mừng nói.

 

“Ta đã từng đi một lần, không thú vị gì cả nên ta đã trở về.”

 

Từ Phàm quả thực là đã đến đại hội giao lưu môn phái đi dạo, sau đó vô vị nên đã trở về.

 

“Trên lôi đài, ta từng chiến đấu với đệ tử của Ngự Thú tông.”

 

“Chiến thú bản thân bọn họ bồi dưỡng quả thực là danh bất hư truyền, nếu không phải là có Thiên Nhận phi kiếm của Từ đại ca bên người, đoán chừng ta đã thua rồi.”

 

“Càng thần kì hơn là Viêm Hoả môn, một tay thuật pháp thuộc tính Hoả, quả thực là có thể sánh ngang với bí pháp thần thông của tu sĩ Trúc Cơ.”

 

“Vậy thì đúng là thú vị.” Từ Phàm qua loa nói, những hình thức chiến đấu này không vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

 

“Nhìn dáng vẻ của Từ đại ca thì biết không thấy thú vị với thứ ngươi nói rồi.” Mộ Dung Thiến Nhi cười.

 

“Cũng phải, đối với Từ đại ca mà nói những thứ này đều là trò chơi trẻ con.” Vương Vũ Luân có hơi cụt hứng nói.

 

“Bị cụt hứng à, ngươi cho rằng hôm nay ta kêu các ngươi đến là để uống trà, cho các ngươi đan được ư.”

 

Hai bộ áo giáp phong cách khoa học viễn tưởng xuất hiện ở trên bàn của đình nghỉ mát.

 

“Đây là thành quả nghiên cứu mới của ta, áo giáp linh lực.”

 

“Sau này khi gặp phải chiến đấu khẩn cấp, ngươi mặc cái này vào, chỉ cần không phải là tu sĩ Kim Đan, ngươi cứng rắn chống chọi cũng không có vấn đề gì.” Từ Phàm nhàn rỗi nhìn tác phẩm đắc ý của mình.

 

Linh cảm bắt nguồn từ một bộ phim ở tiền thế, một người phàm có thể sánh với Thần Linh.

 

“Áo giáp linh lực là Pháp khí phòng ngự sao.” Vương Vũ Luân nhìn áo giáp linh lực trên bàn tò mò hỏi, khoảnh khắc áo giáp linh lực được lấy ra kia, ánh mắt của hắn đã bị một mực hút lấy, một loại mị lực không xác định đang hấp dẫn hắn.

 

“Có tính chất phòng ngự, một bộ áo giáp linh lực này do mười sáu kiện Pháp khí riêng biệt tạo thành, bên trong có hệ thống chuyển hoá linh thạch, có thể phóng đại linh lực của ngươi.”

 

“Giả dụ nếu như linh lực ngươi phát ra là một, thông qua bộ áo giáp linh lực này sẽ có thể phát ra hai đến ba linh lực.”

 

“Phòng ngự vật lý, phòng ngự tinh thần đều là tồn tại đỉnh cấp nhất trong Pháp khí, đồng thời ở thời khắc chiến đấu sinh tử, còn có thể triển khai trạng thái thứ hai.”

 

“Ngoài ra vẫn còn mấy cái...”

 

Cùng với giải thích của Từ Phàm, Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi càng ngày càng kinh hãi, mặc bộ áo giáp linh lực này vào, một chiêu chém giết yêu thú Trúc Cơ kỳ không thành vấn đề.

 

“Từ đại ca, chúng ta đừng nói nữa, có thể để ta thử một chút không.” Vương Vũ Luân trông mà thèm nói.

 

“Vậy thì thử đi.” Từ Phàm cười, đây chỉ là sản phẩm thực nghiệm loại I, sớm đã có dự án từ lâu, mãi cho đến sau khi có dư Hồn Thiết, Từ Phàm mới luyện chế ra.

 

Bộ áo giáp linh lực này, một điểm khó nhất chính là liên hợp bộ phận Pháp khí riêng biệt lại với nhau, hiện tại có thể có tác dụng này chỉ có Hồn Thiết.

 

Vương Vũ Luân mặc áo giáp linh lực vào tựa như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới, trong nháy mắt linh lực tăng cường gấp ba lần là trải nghiệm gì.

 

Sau khi gọi ra Thiên Nhận phi kiếm, trong nháy mắt lấy tốc độ vượt xa vận tốc âm thanh nhanh chóng qua lại như con thoi trong không trung.

 

Chiêu thức Vương Vũ Luân không dám tuỳ tiện sử dụng trước kia, bây giờ đã trở thành kĩ năng cơ bản.

 

Một phi kiếm to lớn do ba trăm sáu mươi mảnh vỡ tạo thành biểu diễn loại kĩ năng có độ khó cao trong không trung, ngay cả hai huynh muội nghiêm túc luyện tập pháp thuật ở một bên cũng đã bị hấp dẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK