• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Trong ảo cảnh, hai huynh muội Từ Cương đang gặp phải sự tấn công của yêu thú vô cùng vô tận, Từ Phàm gọi nó là khiêu chiến vô tận, mục đích là cho bọn họ thấy rõ cực hạn của mình ở đâu.

 

Hai huynh muội lui giữ một chỗ dưới chân núi, như vậy chỉ cần phòng bị Yêu thú ở một hướng là được.

 

Từ Cương đã hoàn toàn hóa thân thành pháo đài, trong khi điên cuồng bùng nổ, trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ hưng phấn không dễ phát giác.

 

Hỏa Điểu thuật, Bạo Viêm thuật, Hỏa Hải thuật, Nhiên Phong tiễn thuật, Hỏa Mâu Ttuật, Nham Tương vũ thuật, thay nhau nổ ầm ầm.

 

Từ Nguyệt Tiên giống như thích khách xuất quỷ nhập thần, tìm được Yêu thú có thể đột phá thuật pháp oanh tạc của Từ Cương, nàng trực tiếp lên một đòn Kim Kiếm thuật đánh trúng vào chỗ hiểm yếu, sau đó biến mất như một cơn gió.

 

“Muội muội, khi gặp phải Long Nhãn Ưng lần trước đừng quan tâm đến nó, thả vào để ta đối phó.”

 

“Ngươi chỉ cần chú ý đến Đao Vũ Điểu ẩn trốn trong không trung là được.”

 

Từ Phương vừa nói, vừa điên cuồng dùng thuật pháp nổ tung yêu thú xung quanh.

 

“Ta hiểu.”

 

Cùng với thời gian trôi qua, hai huynh muội đã chuyển mấy chiến trường, kẻ địch cũng từ yêu thú Luyện Khí cấp trung biến thành yêu thú Luyện Khí cấp cao.

 

“Muội muội chú ý, Long Nhãn Ưng đến rồi.”

 

Chỉ thấy hai tay Từ Cương nhanh chóng kết ấn, một luồng linh lực đáng sợ phát ra từ trên người Từ Cương.

 

Hơn mười con Long Nhãn Ưng dang rộng cánh đến hơn ba mươi mét trên bầu trời trực tiếp lao về phía Từ Cương.

 

“Đến đây, nếm thử bữa tiệc của ta chuẩn bị cho các ngươi đi.”

 

“Nham Tương Bộc Bố!” Từ Cương trút ra linh lực toàn thân của mình.

 

Phía trên Long Nhãn Ưng, một hồ nhỏ được tạo thành từ dung nham xuất hiện, một lỗ hổng mở ra, dung nham vô tận trút xuống như thác nước, trực tiếp cuốn đi tất cả Long Nhãn Ưng trên bầu trời.

 

Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện mấy trăm con Đao Vũ Điểu Luyện Khí tầng bảy kết thành đàn, dang rộng đôi cánh một hồi, vô số lông chim sắc bén tạo thành một màn mưa đao.

 

“Tiểu muội!” Từ Cương hô lên, một pháp sư không mana không khác gì với phế vật, chỉ có thể cầu cứu.

 

Một màn bảo vệ kim loại bảo vệ Từ Cương.

 

Xung quanh Đao Vũ Điểu đang tấn công trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tấm lưới lớn, trực tiếp nhốt lại tất cả Đao Vũ Điểu.

 

“Ca ca, đến cực hạn rồi, chúng ta đi.”

 

Từ Nguyệt Tiên trực tiếp đưa theo Từ Cương bay về phía cổng lớn trên bầu trời, chỉ cần tiến vào cánh cửa đó là có thể ra khỏi ảo cảnh.

 

Bên ngoài ảo cảnh, Từ Phàm đang nghiên cứu thuật pháp hơi có cảm ứng, sau khi phát hiện ra bèn bật cười.

 

“Tạm được, có tiến bộ hơn lần trước.”

 

Hai huynh muội tỉnh dậy từ trong ảo cảnh, tự giác đi đến bên cạnh Từ Phàm.

 

“Sư phụ, lần này biểu hiện của bọn ta thế nào.” Từ Cương thấp thỏm hồi hộp hỏi, lần trước từ sau khi hai huynh muội bị đàn yêu thú tấn công đến chết trong ảo cảnh, đã bị Từ Phàm mắng một trận.

 

“Ừm, biết tiến biết lùi, biết di chuyển chiến trường, rất tốt.”

 

“Từ Cương còn có chút thiếu sót về mặt kiểm soát linh lực, khi thi triển thuật pháp, lãng phí quá nhiều linh lực.”

 

“Liên kết giữa thuật pháp, ngươi làm rất kém.”

 

“Ví dụ khi đang chiến đấu, ngươi thường xuyên giơ tay thì là các loại thuật pháp như Hỏa Điểu thuật, Bạo Viêm thuật, ngươi không cảm thấy linh lực tiêu hao rất nhanh sao.”

 

“Nếu ngươi giơ tay là Hỏa Hải thuật, ít nhất có thể tiết kiệm một phần tư linh lực, đừng ỷ vào có nhiều linh lực và tiêu xài phung phí.”

 

Sau đó Từ Phàm lại đánh giá một lượt, rồi cho hai người ai về phòng người nấy học thuật pháp trong ngọc giản.

 

Lúc này, vừa hay Bàng Phúc đi vào.

 

“Đây là một trăm bình Tốc Linh đan và Mộc Linh đan cao phẩm.”

 

“Ngươi cũng mang đi cả bốn Pháp khí được đặt làm này đi.”

 

Từ Phàm trực tiếp đưa một túi trữ vật cho Bàng Phúc.

 

Bàng Phúc nhìn thoáng qua linh đan và Pháp khí trong túi trữ vật lập tức tươi cười.

 

“Từ đại sư, ta biết ngươi luôn có hứng thú với Phù Thiên chu.”

 

“Vừa hay chỗ ta có một suất đi theo Phù Thiên chu ra ngoài khai thác tài nguyên, ngươi có hứng thú không.” Bàng Phúc nói một cách thần bí.

 

Từ Phàm nằm trên ghế nằm bỗng ngồi thẳng lên.

 

“Thật không!” Từ Phàm vừa bất ngờ vừa vui mừng nói.

 

“Thật, vị đó là một vị trưởng lão nội môn, ta giúp hắn tìm được một khối linh khoáng quan trọng với hắn, cho nên ta có được phần thưởng này.” Bàng Phúc cười nói, hôm nay nếu không phải nhận hàng, ngày mai hắn cũng phải đến.”

 

“Tốt tốt tốt.” Từ Phàm khen nói.

 

“Ngươi lấy phần thưởng này đổi lấy một suất, ngươi muốn cái gì.” Từ Phàm hỏi.

 

“Đúng là ta có việc, ta muốn hỏi Từ đại sư còn thu nhận đồ đệ không?” Bàng Phúc hỏi.

 

“Gặp được người vừa ý, ta sẽ cân nhắc.” Từ Phàm nói, thu nhận một đống đồ đệ thiên tài, sau này bảo vệ hộ giá cho mình cũng là một trong kế hoạch sau này của Từ Phàm.

 

“Từ đại sư, một trong số con trai của ta là song linh căn, hiện tại đã ba tuổi, không biết có thể bái ngươi làm sư không.” Bàng Phúc lấy lòng nói, hắn đã từng gặp hai đồ đệ của Từ Phàm, khi một lần ngẫu nhiên đến đây lấy hàng, nhìn thấy hai huynh muội so tài, lập tức vô cùng kinh ngạc.

 

Suy nghĩ để Từ Phàm nhận con trai mình là đồ đệ chôn trong lòng hắn từ đó, nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp để nói ra.

 

“Một trong số con trai của ngươi!” Từ Phàm nhìn Bàng Phúc xấp xỉ với độ tuổi của mình, nhất thời cạn lời, tại sao ai ai cũng kết hôn sinh con rồi.

 

“Ngươi kết hôn rồi?”

 

“Trước khi vào tông môn ta đã lấy vợ hai, sau khi vào tông môn lấy vợ ba, bây giờ có bốn con trai, ba con gái.” Bàng Phúc nói.

 

“Ta…”

 

“Thu nhận đồ đệ không phải trao đổi ích lợi, lúc nào con trai song linh căn đó của ngươi được sáu tuổi rồi đưa đến là được, buộc phải trải qua khảo nghiệm của ta trước.”

 

“Còn về chuyện Phù Thiên chu, ta nợ ngươi một ân tình.” Từ Phàm chua xót nói. Tên này đã làm cha rồi.

 

Từ Phàm đột nhiên bắt đầu ngưỡng mộ Bàng Phúc, thê thiếp thành đàn cũng là ước mơ của mỗi nam nhân.

 

“Vậy có thể bán cho ta một bộ áo giáp linh lực không.” Bàng Phúc lộ ra nụ cười xấu hổ hiếm thấy.

 

Vương Vũ Luân và Từ Phàm là bạn tốt, cho nên chuyện của Vương Vũ Luân, hắn cũng quan tâm nhiều hơn.

 

Về áo giáp linh lực, Vương Vũ Luân giải thích với bên ngoài là hắn phát hiện trong một di tích, nhưng chỉ có hắn biết, bộ áo giáp linh lực đó do Từ Phàm luyện chế cho hắn, trong bảo khố của Từ Phàm, hắn nhìn thấy không chỉ có một bộ.

 

Ngoại giới đã có người bỏ ra đến năm trăm ngàn linh thạch muốn mua bộ áo giáp linh lực trên người Vương Vũ Luân.

 

“Thật quá khiến người ta chú ý, nếu ngươi bán đấu giá trong tông môn thì thôi đi.” Từ Phàm lắc đầu nói, áo giáp linh lực quá cường mạnh, nếu bán thật, khả năng lộ ra sẽ khá cao.

 

Cuộc sống bình lặng bị quấy rầy, đây là điều mà Từ Phàm không cho phép.

 

“Từ đại sư, nếu bán đấu giá áo giáp linh lực trong phạm vi Thái Huyền rông, như vậy có được không.” Bàng Phúc nói, hắn thèm muốn áo giáp linh lực đã rất lâu rồi.

 

“Lợi hại, không ngờ Bàng sư huynh có chiêu ngang ngược như vậy.” Từ Phàm kinh ngạc nói, Thái Huyền tông là đại môn phái cách Thiên Khuyết môn hàng triệu dặm, thực lực tương đương với Thiên Khuyết môn.

 

“Nói như vậy cũng không phải là không thể, chỉ cần giữ bí mật là được, còn thực hiện như nào, thì phải xem ngươi rồi.”

 

Trong tay Từ Phàm xuất hiện linh châu to như quả bóng bi-a, đây là đời thứ hai của hắn sửa đổi, Từ Phàm gọi nó là áo giáp loại hai siêu phàm.

 

“Đặt quả cầu vào chỗ giữa đôi lông mày, sẽ biết thông tin cơ bản của áo giáp.”

 

“Hai bộ áo giáp linh lực này, một bộ tặng cho ngươi, một bộ bán giúp ta.”

 

Từ Phàm biết áo giáp linh lực do mình chế tạo có thể bán được năm trăm ngàn linh thạch, nhưng so với việc có thể lên Phù Thiên chu trước, tất cả vẫn đáng để trao đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK