• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bóng dáng của Bàng Phúc rời đi, Từ Phàm bắt đầu tính toán tiến vào Phù Thiên chu thì phải chuẩn bị những thứ gì.

 

“Còn nửa tháng nữa là xuất hành theo Phù Thiên chu, chuyến này phải đi ba bốn tháng, có phải cần chuẩn bị vài thứ không.” Từ Phàm vuốt cằm nói, trong đầu hắn đã có cái một kế hoạch hoàn chỉnh.

 

“Trước khi đi, luyện xong Pháp khí của đồ nhi, chẳng may đi luôn nửa năm thì hỏng chuyện rồi.”

 

Buổi tối, sau khi Từ Nguyệt Tiên bưng lên đĩa rau cuối cùng, thời gian bữa tối bắt đầu.

 

“Từ Cương, Nguyệt Tiên, nửa tháng sau, ta phải đi xa nhà một chuyến, dự tính khoảng bốn tháng.”

 

“Các ngươi cần gì nhớ nói trước với ta.” Từ Phàm nói với hai huynh muội.

 

“Sư phụ, bọn ta có thể đi với người không.” Từ Nguyệt Tiên nhăn khuôn mặt đáng yêu không nỡ xa sư phụ.

 

“Đúng thế, như vậy bọn ta có thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày của sư phụ.” Từ Cương cũng không nỡ xa nói.

 

Từ hai năm trước, sau khi hai huynh muội này có thể điều khiển linh lực, gần như mọi thứ trong nhà đều được hai người lo toan.

 

Bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm, bóp vai mát xa.

 

Từ Phàm trải qua cuộc sống về hưu hạnh phúc, có con trai có con gái trước.

 

“Ta cũng không còn cách nào, lần này chỉ có thể đi một mình.” Từ Phàm nhún vai nói, nếu hắn còn suất đi, hắn cũng muốn đưa theo hai huynh muội đi mở mang kiến thức.

 

Nhìn hai huynh muội đầy vẻ không nỡ xa, Từ Phàm xoa đầu hai người nói: “Các ngươi đều trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc bản thân rồi.”

 

“Hơn nữa sư phụ cũng chỉ đi mấy tháng, chớp mắt là qua, sư phụ trở về sẽ mang quà cho các ngươi.” Từ Phàm an ủi nói, đột nhiên cũng có chút không nỡ xa.

 

“Vậy sư phụ, ngươi phải về sớm đấy.” Từ Nguyệt Tiên nước mắt rưng rưng nhìn Từ Phàm nói.

 

“Được.”

 

Năm ngày sau, Từ Phàm cầm hai Pháp khí, gọi hai huynh muội Từ Cương đến bên cạnh.

 

“Từ Cương, Tàng Bảo các số 234, là áo giáp linh lực của ngươi, khi ngươi cần phải ra khỏi tông môn thì nhớ mang theo.”

 

“Nguyệt Tiên, ngươi cũng vậy, của ngươi là số 235.”

 

Nói xong, Từ Phàm đưa một viên trân châu linh lực cho Từ Cương.

 

“Pháp khí này tên là Trữ Linh châu, là vật bên ngoài sư phụ luyện chế cho ngươi, à không, là đan điền thứ hai.”

 

“Linh lực trong Trữ Linh châu đại khái tương đương với mười lần linh lực của ngươi, chỉ cần hằng ngày truyền linh lực vào trong đó là được.”

 

Sau khi nói xong, Từ Phàm lại lấy ra một thanh kiếm ngắn đưa cho Từ Nguyệt Tiên.

 

“Nguyệt Tiên, đây Phá Giáp kim kiếm hệ kim, những người cấp Nguyên Anh trở xuống, chỉ cần ngươi có bản lĩnh lại gần, thì có thể phá giáp.”

 

So với Trữ Linh châu, thanh Phá Giáp kiếm này đã làm tiêu hao lượng lớn tinh lực vật lực của Từ Phàm, hắn phát hiện có đôi khi những thứ càng đơn giản thì càng khó chuyện chế.

 

“Cám ơn sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên cảm động nhận lấy Phá Giáp kim kiếm, là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, nàng hiểu thanh kiếm này đại diện cho cái gì.

 

“Cảm ơn cái gì, bây giờ sư phụ nuôi các ngươi, về sau các ngươi phải chăm sóc sư phụ.” Từ Phàm cười nói.

 

Hai huynh muội Từ Cương không nói gì, trực tiếp hành đại lễ với Từ Phàm.

 

Mười lăm ngày sau, đã đến thời gian Từ Phàm lên thuyền.

 

Hắn chia hai chuỗi linh châu ngũ hành cho hai đồ nhi của mình.

 

Nhìn đồ nhi mếu máo khóc lóc, Từ Phàm có cảm giác cha già rời khỏi nhà.

 

“Được rồi, lớn hết cả rồi, khóc cái gì mà khóc, đừng để người khác chê cười.” Từ Phàm nói, bên cạnh hắn còn có Bàng Phúc đến tiễn.

 

“Ta không nỡ xa sư phụ.” Hai huynh muội thực sự không nỡ để Từ Phàm đi.

 

“Cũng không phải sinh ly tử biệt, bốn tháng nữa ta sẽ về, không cần đau lòng.”

 

Sắp đến thời gian lên thuyền rồi, Từ Phàm không lưu luyến quá nhiều, trực tiếp bay về hướng nội môn trên bầu trời.

 

“Bàng sư huynh, nhờ ngươi chăm sóc hai đồ nhi của ta.” Từ Phàm truyền âm nói.

 

“Yên tâm, nếu đồ nhi của Từ đại sư xảy ra vấn đề gì, cứ mang ta ra hỏi.” Bàng Phúc đáp lại nói.

 

Từ Phàm lại nhìn hai đồ nhi một cái, rồi quay đầu bay vào không trung.

 

Vốn Mộ Dung Thiến Nhi muốn đưa đứa trẻ đến tiễn, nhưng bị Từ Phàm ngăn cản, ở nhà chuyên tâm chăm con là được.

 

Trên bầu trời, Từ Phàm đi theo đệ tử thường ngày vào nội môn khác cùng bay vào đám mây trắng lớn nhất trên bầu trời.

 

Sau khi tiến vào đám mây trắng, Từ Phàm nhìn thấy cánh cửa lớn thông thiên, còn có hai con Giao Long đang mời khách ở cổng.

 

“Một lần cưỡi rồng tám ngàn linh thạch, còn tặng lưu ảnh thạch, cơ hội hiếm có, cơ hội hiếm có!”

 

Cùng với tiếng rồng gầm, từng tiếng như sấm rền vang lên.

 

“Đệ tử trẻ tuổi, lần đầu tiên đến nội môn phải không.”

 

“Nghe nói sau khi cưỡi lên Giao Long, sẽ có được cơ duyên lớn đấy.”

 

Giao Long ngăn Từ Phàm đang định tiến vào cổng lớn.

 

Từ Phàm nhìn đuôi rồng khổng lồ chặn mình, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Giao Long nói: “Tiền bối, tuy rằng ta rất muốn chiếu cố việc làm ăn của ngươi, nhưng ta không có nhiều linh thạch như vậy.”

 

Vẻ mặt vừa khát khao vừa xấu hổ được Từ Phàm biểu diễn một cách vô cùng hoàn hảo.

 

Kẻ ngốc mới bỏ ra tám ngàn linh thạch để cưỡi các ngươi, bị kiểm soát lâu rồi, ngay cả tính trung thực cũng không có.

 

Giao Long để cho Từ Phàm đi với vẻ mặt thất vọng, lại bắt đầu tìm kiếm khách hàng, dạo này việc làm ăn càng ngày càng không dễ dàng, có cần phải mở thêm chương trình mới không.

 

Sau khi giơ lệnh bài đi theo Phù Thiên chu cho hộ vệ canh cổng, Từ Phàm tiến vào nội môn một cách an toàn, ngẩng đầu là nhìn thấy Phù Thiên cự chu loại lớn bay trên không trung.

 

Thuyền lớn bay ngang trời, giống như một đại lục lơ lửng trên không trung.

 

“Sẽ có một ngày, ta phải chế luyện ra một chiếc thuyền loại lớn như này.” Từ Phàm nhìn Phù Thiên chu, hùng hồn nói, mục tiêu cuối cùng của hắn là chế tạo ra phi thuyền vũ trụ có thể bay ra khỏi thế giới Đại Thiên.

 

Lòng mang tâm trạng kích động, Từ Phàm đi lên Phù Thiên chu đã mong muốn từ lâu.

 

Đúng lúc này, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện.

 

Nghe thấy giọng nói này, Từ Phàm lập tức như từ thiên đường trượt ngã vào địa ngục.

 

“Từ sư đệ, đã lâu không gặp, ngươi chuyển nhà cũng không nói một tiếng.” Diệp Tiêu Dao nhìn thấy Từ Phàm, vừa bất ngờ vừa vui mừng nói, lần trước liên lụy đến Từ Phàm, hắn hơi áy náy với Từ Phàm, gặp lại Từ Phàm như nhìn thấy người thân.

 

“Bây giờ ta nên gọi ngươi là Diệp tiền bối rồi, không ngờ Diệp tiền bối thăng cấp Kim Đan kỳ nhanh như vậy.”

 

Hiện tại có một ngàn con ngựa chạy qua lòng Từ Phàm, gặp phải tên này chắc chắc không có chuyện gì tốt.

 

Diệp Tiêu Dao nắm bả vai của Từ Phàm, vui vẻ nói: “Cái gì mà tiền bối với không tiền bối, hai huynh đệ chúng ta đừng nói lời khách sáo như vậy.”

 

Bây giờ Từ Phàm chỉ có một suy nghĩ, tìm cơ hội xuống thuyền, chắc chắn phải tìm cơ hội xuống thuyền.

 

Diệp Tiêu Dao trực tiếp đưa Từ Phàm đến bên cạnh vệ trưởng tuần vệ của Phù Thiên chu.

 

“Lão đại, đây là huynh đệ của ta, có lệnh bài đi theo thuyền.”

 

“Có thể sắp xếp một phòng tốt chút không.” Diệp Tiêu Dao nói với tu sĩ mặc chiến giáp đỏ máu.

 

Từ Phàm thuận thế đưa lệnh bài cho vệ trưởng tuần vệ.

 

“Việc này dễ thôi, bên cạnh phòng ngươi còn có một gian phòng trống, bảo huynh đệ của ngươi ở trong phòng đó đi.”

 

Sau khi xem lệnh bài của Từ Phàm, vệ trưởng tuần vệ trực tiếp đánh một phù văn vào trong lệnh bài rồi trả lại cho Từ Phàm.

 

“Cám ơn lão Đại.” Diệp Tiêu Dao hài lòng nói.

 

Sau đó kéo Từ Phàm đi về hướng khác.

 

“Từ sư đệ, ta dẫn ngươi đi dạo một vòng Phù Thiên chu.”

 

“Buổi tối, Phù Thiên chu sẽ khởi động, đến lúc đó Phù Thiên chu có cung cấp linh thực, đến lúc đó chúng ta phải uống một ly đàng hoàng.”

 

Mẹ kiếp, không chạy thoát được rồi, Từ Phàm mắng thầm trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK