• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhiều năm như vậy cô vẫn ghét ông anh rể này như ngày nào.

Anh ta luôn toát ra một loại khí chất cao ngạo, bá đạo và khiến người ta không rét mà run.

Chỉ khi đứng trước chị của cô cái khí tức đó mới được thu lại toàn bộ mà thôi.

Quá quá đáng sợ mà..

Phi Tuyết Ninh thấy anh dùng cái bộ mặt dọa người đó với em gái mình.

Cô tức giận quát:
" Này không được dùng cái mặt đó hù dọa em gái tôi..

"
Thiết Quân Hạo nhìn cô ngoan ngoãn " Ồ " một tiếng.

Ngoan thế thật sao, cô nói một tiếng liền nghe lời.

Nghĩ thôi cũng ớn hết sống lưng.

Mắt cô xoay xoay nhìn về Tiểu Lạc chờ câu trả lời.

Tiểu Lạc Lạc: " Anh...!Anh rể..

chuyện này khá dài dòng..

cái đó anh phải hỏi ba mẹ em, chứ em sao biết được..

Còn...!Còn về phần chị Tiểu Ninh, chị thật sự quên mất anh rồi "
Nói đến đây cô bé khép nép sợ sệt nhìn ông anh rể chân mày đang nhíu chặt thật đáng sợ, như muốn bóp chết cô vậy.

Phi Tuyết Ninh và Vệ Túc lúc này ngu toàn tập luôn.

Cô vậy mà là vợ của tên không biết từ đâu nhảy ra nhận bừa này thật.

" Em là cô gái trong câu truyện người ta vẫn hay đồn đó ư, em lại quên mất ư..

thật ly kỳ nha " Vệ Túc nói.

" Anh im lặng cho em " cô nói với Vệ Túc lúc này còn lòi ra thêm cái bản mặt hiếu kỳ hóng hớt trên sự hoảng loạn của người khác như thế.


Thiết Quân Hạo quay qua nhìn cô, anh đứng lên nói nhỏ với cô:
" Em đợi anh, anh có chút chuyện nói riêng Tiểu Lạc, xong việc chúng ta cùng về nhà "
Cô há hốc mồm " về nhà " về nhà là cái quỷ gì chứ.

Sau đó anh đi ra ngoài trong phòng chỉ còn lại Vệ Túc và Phi Tuyết Ninh.

Vệ Túc an ủi cô vài câu, anh nhớ đến việc đại sự hôm nay:
" Đến giờ đấu giá mãnh ngọc anh phải xuất hiện, em cứ ở đây trước đi..

"
" Không em sẽ đi theo anh ra ngoài, em thật không có tâm tư ngồi đây nữa " Cô quả quyết trốn là thượng sách, được lúc nào hay lúc nấy.

Vệ Túc gật đầu.

[...]
Thiết Quân Hạo: " Anh sẽ trực tiếp hỏi rõ ba mẹ vợ cho rõ nếu Tiểu Lạc em còn không nói hết mọi chuyện rõ ràng...!"
Anh nhìn một cái là biết con bé nhát gan này có điều muốn giấu rồi.

Cả Tiểu Ninh cũng không được biết.

Anh muốn biết tiểu Ninh đã xảy ra những gì, vì sao không nhớ ra anh.

Hay chỉ là giả vờ.

Tiểu Lạc Lạc sợ hãi xua xua tay:
" Không được...!tuyệt đối không được, nếu anh nói cho ba mẹ chúng em biết, anh gặp lại chỉ Tiểu Ninh, ba mẹ em sẽ đem chị ấy giấu đi một lần nữa đấy, chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật " giọng nói khá hoảng hốt.

Cô biết không giấu được ông anh rể đâu nên đành đem mọi chuyện toàn bộ khai sạch hết.

Thiết Quân Hạo nghe từng đoạn đó mà đau thắt con tim.

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm.

Cô quên anh thật rồi.

Như vậy cũng là một điều tốt.

Nếu cô nhớ lại tất cả chỉ là đau thương.

Nụ cười tươi trên môi kia lại lần nữa biến mất.

Hãy để cô quên đi.

Họ lại một lần nữa yêu lại từ đầu.

" Anh biết rồi..

em hãy tìm cách giữ bí mật phía nhà ba mẹ vợ..

anh muốn đưa Tiểu Ninh về Thiết gia " Thiết Quân Hạo nói như mệnh lệnh truyền xuống tai con bé mặt đen xì kia.

" Chuyện này..

chuyện này hơi khó " Tiểu Lạc Lạc ngẫm nghĩ một hồi.

Khó thì được gì, ông anh rể chết tiệt này sẽ không buông tha đâu.

Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách.

Đôi mắt sáng lóe lên một cái: " Vệ Gia và Phi gia có quan hệ khắng khít nhiều năm, nếu anh nhờ Vệ Tư Niên giúp đỡ để Tiểu Ninh ở lại Vệ gia chơi một thời gian thì ba mẹ em chắc chắn sẽ đồng ý " Tiểu Lạc Lạc vừa nói xong Thiết Quân Hạo gật đầu.

" Được..

anh có sắp xếp rồi "
Anh ta nói xong liền đi thẳng bỏ lại Tiểu Lạc Lạc đần nào nó thở phào hít lấy hít để không khí.

Sao nói chuyện với anh rể thôi mà phải nín thở kiểu này.

Đúng chỉ có chị cô trước giờ không sợ chết mới dám va vào.


Việc đó còn phải nói, chị cô trùm va vô mấy nhân vật phong vân trong truyền thuyết không mà.

Gần đây mới thêm một anh mà cô chưa biết mặt đấy..

[...]
Ở đại sảnh khi tất cả mọi người đang tập trung chờ đến giờ vật kia được đem ra chiêm ngưỡng.

" Các vị..

Hôm nay Vệ Tư Niên tôi thay mặt Vệ gia xin giới thiệu đến mọi người món bảo ngọc chúng tôi vừa tìm được " Phượng Thanh Phương Vũ " "
Ánh đèn loé sáng chiếc hộp từ từ được mở ra trước rất nhiều ánh mắt tò mò..

Bỗng nhiên:
" Rụp...Rụp...!Rụp.."
Tất cả đèn tắt hết.

Lúc này nhiều người và giới phóng viên nhằm tưởng đây là hiệu ứng của Vệ Gia để góp phần tăng lên vẻ huyền bí của mảnh ngọc.

" Vệ Túc con đi kiểm tra xem có việc gì, điều thêm nhiều vệ sĩ vào đây " Vệ Tư Niên nói
" Dạ con biết rồi cha " Anh nhanh chóng đi kiểm tra, đây không phải việc làm của Vệ Gia, không lẽ có người muốn cướp ngọc ư.

Kẻ đó to gan thật hay là đã có sắp xếp chu toàn.

Vệ Túc cảm giác hơi lo lắng.

Người có khả năng làm chuyện này ở Vệ Gia thì chẳng có mấy ai.

Phi Tuyết Ninh đứng cạnh Vệ Tư Niên hay người cảm nhận được một luồng sát khí đang tiến tới.

" Tiểu Ninh cẩn thận..

" Vệ Tư Niên vội tấn công địch phía sau cô.

Cô cũng nhanh chóng giao đấu mấy chiêu với tên áo đen đó.

Lúc đánh nhau cô tấn công vào mặt hắn, hắn né tránh hướng ánh mắt thú vị nhìn cô, cô cảm nhận được tên đó đang cười với cô.

" Moá tên ăn trộm này bị điên rồi..

đi ăn trộm thì lo việc mình đi, liếc mắt đưa tình với cô làm gì thế..

đúng một tên biến thái "
Nhưng cô chợt nhận ra ánh mắt đó.

Ánh mắt tà mị khó quên, không quên được là do mới gặp hôm qua mà, chứ cô cũng nhanh quên lắm, không rãnh nhớ.

" Là Anh..

"

Hắn ta chỉ mĩm cười rồi tấn công cô thật nhanh, cô lui lại mấy bước thì phía sau có người đỡ lấy thân thể cô, tay còn lại tiếp chiêu hắn.

Thiết Quân Hạo và tên kia nhìn chằm chằm nhau.

Tên kia nhìn thấy Tiểu Ninh nằm gọn trong vòng tay Quân Hạo, hắn hơi khó chịu nhíu mày.

Sau khi Vệ Túc cho khôi phục lại công tắt điện, Vệ Tư Niên quan sát xung quanh thấy rất nhiều ống dẫn từ lúc nào kéo tới.

Ông vội hô to: " ở đây có người bố trí khí độc chạy mau "
Mọi khách khứa tuy chưa nhìn thấy gì rõ nhưng nghe rất rõ.

Họ nhanh chóng giẫm đạp nhau chạy ra.

Cục diện hoàn toàn rối ren.

Đến khi Vệ Túc cùng đám vệ sĩ tiến vào xử lý khói độc dàn xếp mọi chuyện thì mới phát hiện.

Mảnh ngọc thật sự biến mất.

Còn những trang sức cổ vật khác vẫn còn nguyên vẹn.

Người đến chỉ nhắm đến duy nhất món đó mà thôi.

Việc này càng khẳng định một điều, kho báu là có thật.

" Cha..

Tiểu Ninh mọi người không sao chứ " Vệ Túc hỏi
" Không sao..

cũng may là Vệ Thúc Thúc phát hiện kịp thời, không thì nguy rồi " Phi Tuyết Ninh vừa tức giận vừa nói.

Cô tức vì người nào đó ôm chưa đã giống như sợ cô bỏ trốn không bằng, giữ chặt tay cô.

Còn làm ra bộ mặt ngoan ngoãn như thể " Anh đây chỉ là muốn bảo vệ em " tức chết cô mà.

Vệ Túc thấy khoé miệng cũng giật giật, Thiết công tử này thể hiện tình cảm cũng quá lộ liễu rồi.

Vệ Tư Niên nãy giờ không để ý vô tình nhìn theo ánh mắt con trai mình ông cũng " um um " hai tiếng hơi bất ngờ nên thất thố..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK