• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một lúc sau, đánh đấm mỗi mệt Phi Tuyết Ninh chính thức nhận thua.

Cô bị ai đó trói vào bên hông như đồ trang sức đi đến phía Vệ Tư Niên và Vệ Túc.

Vệ Túc " Tiểu Ninh, công phu của muội xuống cấp rồi nhé, thế mà bị tóm nhanh như vậy "
" Bị Tóm cái đầu cha anh ấy " cô đây là không ra chiêu hiểm được hiểu chưa.

Ai biểu chiêu thức của sát thủ toàn là chí mạng, cô lại không muốn đã thương cái tên đẹp đẽ này.

Vệ Túc nghe chửi xong " khụ khụ " sặc nước.

Cha anh ngồi kế bên mặt đen xì.

Thiết Quân Hạo quay nhìn cô vợ nhỏ, tay vuốt tóc, tỉ mỉ lấy đi mấy sợ hoa lẫn vào tóc cô.

Phi Tuyết Ninh lườm anh, bắt thì cũng bắt lại được rồi.

Đừng tỏ vẻ ân cần như chưa việc gì.

Mặc kệ anh nhìn của cô, Thiết Quân Hạo ngồi xuống nói chuyện với Vệ Tư Niên.

" Vệ Thúc cháu có việc này nhờ cậy "
- " Cậu nói đi " Vệ Tư Niên nghĩ tên này mà cũng có lúc nhờ người ư.

Ông xem hắn muốn nhờ việc gì ghê gớm cỡ nào.

.

Đam Mỹ Hay
- " Con muốn người nói vài lời với mẹ vợ con là Tiểu Ninh sẽ ở lại Vệ Gia một thời gian, để con tiện chăm sóc cô ấy.

Vì chuyện năm ấy mà ba mẹ vợ có nhiều thành kiến với con chắc người cũng hiểu " Vệ Tư Niên nhìn hai người bọn họ.

Nếu đã có duyên gặp lại thì ông cũng nên giúp một tay đẩy thuyền.

Chuyện này cũng không có gì khó.


Ông nghĩ nghĩ rồi nói
" Được ta đồng ý "
Vệ Túc cạnh bên " cha..

sao có thể đồng ý dễ dàng được, phải có điều kiện.

Anh muốn giữ tiểu Ninh bên mình cũng được, nhưng Thiết Tổng cũng phải giúp chúng tôi tìm mảnh ngọc, hơn nữa là kho báu trong nó "
Thiết Quân Hạo cúi đầu uống trà, vẽ mặt lạnh đi nhưng cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp
" Được..

chuyện này tôi sẽ cho người điều tra hành tung bên phía bọn trộm.

Giờ chúng ta cứ án binh bất động, đợi chúng giải mã được bí mật của mảnh ngọc lúc đó chúng ta chỉ việc lần theo là được "
" Ha Ha đúng là Thiết Quân Hạo danh bất hư truyền, việc gì cũng biết được khá sâu, thì ra cậu cũng biết họ là ai, và đã có kế hoạch sẵn rồi " Vệ Túc khen ngợi thật lòng
Vệ Tư Niên cũng cũng gật đầu.

Người đàn ông ưu tú thế này, Tiểu Ninh bên cạnh nó không biết là phúc hay hoạ đây.

Nhưng nghĩ cậu đã thừa sức bảo vệ con bé.

Trước đây có thể là chuyện ngoài ý muốn, giờ cậu ta đã mạnh lên nhiều rồi, thế lực cũng đã củng cố nên sẽ không để bi kịch tái diễn.

Phi Tuyết Ninh từ lúc đánh nhau tới giờ ngồi im lặng.

Cô nhận thấy mình thật giống con tin đang được đưa lên bàn trao đổi.

Không ngờ cô có giá như vậy.

Nhìn nét mặt Thiết Quân Hạo là biết việc này không đơn giản rồi.

Thế mà vì cô anh ta phải nhận lời.

Nhớ tới cái tên mắt đẹp tà mị kia là biết không phải dạng dễ va vào.

Cô lại vô thức nhìn qua tên chồng trên trời rớt xuống cạnh bên này..

À tên này ngàn vạn lần là không thể va luôn.

Độ nguy hiểm báo động cấp độ cao nhất.

" Được rồi..

chúng tôi xin phép về trước " anh cũng phải đưa cô về để dâng trà cho ba mẹ chồng sau bao ngày xa cách chứ.

Phi Tuyết Ninh bị lôi kéo mãi không chịu dời bước.

Bà xem anh ta kéo bà đi khỏi đây bằng cách nào.

Cô hướng mắt về hai người Vệ gia.

Hai người đàn ông một già một trẻ nhanh chóng hướng mắt về chổ khác làm ngơ.

Chuyện nhà người ta không nên nhúng tay vào.

Phi Tuyết Ninh mặt đen xì: đây là thấy chết không cứu mà.

Thiết Quân Hạo lần này chẳng nở nụ cười dịu dàng nữa.

Anh trực tiếp bế bổng cô lên đi thẳng ra cửa Vệ gia trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người.

Anh thì vẫn điềm nhiên: vợ anh anh bế, có gì phải kinh ngạc chứ.

Phi Tuyết Ninh xấu hổ che mặt lại.


[...]
Về đến Thiết Gia anh vẫn không buông cô ra.

Trong lòng Thiết Quân Hạo lúc này chỉ muốn lấy xích xắc nào đó chói cô lại bên mình, đi đâu cũng không tháo ra.

Phi Tuyết Ninh nghĩ mãi cũng không ra sao anh lại phát hiện nhanh vậy.

Cô bỏ trốn với kỹ thuật của mình thì không thể để lại dấu vết càng không có sơ xuất gì.

" Tại sao anh lại biết tôi về Vệ Gia? "
" Em nghĩ anh là ai? "
Một câu hỏi ngược lại đầy uy quyền.

Anh cường thế hiếp người.

Anh nắm mọi việc trong tay, em không thể chạy thoát được đâu, ý là vậy đó.

Cô không nói lời nào nữa, cũng không muốn hỏi gì nữa.

Con người này căn bản không nên nói chuyện với anh ta.

Giờ cô đang rất giận, sẽ giả câm giả điếc luôn.

Bên phía Thiết Quân Hạo không thấy cô hỏi gì nữa, nhìn là đủ biết cô đang giận, giận thì sao chứ, anh cũng biết vậy, xem ai hơn ai.

Thế là cả hai giận nhau.

Trên bàn ăn Cao Mẫn đặc biệt làm rất nhiều món ngon để tiếp đãi Phi Tuyết Ninh.

Khi thấy cô và Quân Hạo về tới bà rất vui mừng cùng Thiết Siêu ra đón vào.

Cả một bàn ăn nhìn toàn món ngon bụng cô cũng kêu ọt ọt..

giận thì giận nguyên tắc của cô là không cho bạc đãi chính mình.

Thiết Quân Hạo thì giải thích mọi việc về anh và cô, việc cô mất một đoạn ký ức cũng nói cho hai người trưởng bối nghe.

Sau khi họ hiểu thì anh cũng im lặng không nói lời nào tiếp, cũng không nhìn Phi Tuyết Ninh.

Cô cũng cảm thấy anh đang giận, có tí chột dạ nhưng tính ngang ngạnh cô mặc kệ.

Thiết Siêu thấy Phi Tuyết Ninh không nói năng gì ông cất giọng hỏi:
" Tiểu Ninh con thật sự không nhớ ra chút nào sao? "
Phi Tuyết Ninh nhìn ông lão tuy có chút tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn còn minh mẫn, nhìn cô lại tràn đầy yêu mến cũng có chút đau thương, cô hơi ngẫn người đánh giá ông rồi mới đáp lại:
" Hoàn toàn không nhớ "
Thiết Siêu chỉ gật đầu " Tất cả là lỗi của ta, của Thiết Gia hại con mà " ông hơi cúi đầu buồn bã.


Cao Mẫn kế bên vỗ vai ông an ủi " giờ Tiểu Ninh về rồi, mọi chuyện đều vui vẻ, ông đừng buồn nữa "
Phi Tuyết Ninh cũng nói " Đúng vậy, ba mẹ con nói đó chỉ là do tai nạn thôi mà, không gì đâu, không nhớ cũng không sao, giờ con vẫn sống rất vui vẻ đấy thôi " cô cười hì hì tiếp tục không khách sáo ăn ngon lành.

Mọi người nhìn nụ cười đó tay ai cũng nắm chặt lại, đặt biệt là Thiết Quân Hạo, anh đã đau lòng đến mức nào chứ.

Nụ cười này của cô không phải là vì anh mà cười mà là vì quên mất anh mới có được nó.

Thiết Thanh Phong đánh giá chị dâu một tí
" Chị là người cứu tiểu Hắc hôm đó "
" Đúng vậy..

nó chạy đến cầu cứu chị đấy "
" Em biết ngay mà, Tiểu Hắc trước giờ chỉ có nghe lời anh ba em thôi, không có người nào lạ chạm vào nó được đâu.

Lúc đó em cũng rất ngạc nhiên..

Chị với anh ba đúng là có duyên mà "
Nói đến đây cậu nhìn Thiết Quân Hạo vẫn đang im lặng ăn cơm.

Chân mày thì cau lại, chị dâu thì chẳng quan tâm nhìn qua tí nào.

À thì ra bọn họ đang giận nhau.

Phi Tuyết Ninh vừa vui vẻ ăn cơm vừa trò chuyện với Tiểu Phong.

Thằng nhóc nhìn mặt thân thiện hơn thằng anh cậu ấy nhiều.

Nói chuyện với nó thật vui vẻ mà.

Ông chồng nào đó ngồi kế bên bị bỏ lơ nên cúi đầu ăn.

Cách ăn uống rất tao nhã, cữ chỉ hành động điều nói lên khí chất bất phàm.

Người đàn ông ưu tú nổi bật như vậy mà bị bỏ rơi thật đúng là đáng tiếc quá mà..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK