Tô Đồng và các sinh viên năm nhất khác mới gia nhập Hội Nhiếp ảnh đang tự giới thiệu lẫn nhau, nghe tiếng cô quay đầu, đứng trước mặt là cậu trai mua giúp cô sinh tố trong căn tin dạo trước.
Cậu bạn có mái tóc đen xoã phồng và nụ cười tươi rói, máy ảnh đen đeo chéo trước ngực, mùi xà phòng thơm khoan khoái nương theo gió phả vào mặt Tô Đồng.
“Bạn cũng vào Hội Nhiếp ảnh hở?” Tô Đồng hỏi, cô giơ tay chắn nắng đổ xuống thẳng từ trên cao.
“Đúng vậy. Hình như gần đây bọn mình gặp nhau ở trường thường nhỉ?”
Tô Đồng đăm chiêu: “Thường lắm đâu. Tính cả kì này thì có ba lần thôi mà.”
Vu Bách Hiên cười nheo cả mắt: “Uầy, không ngờ bạn Tô nhớ kĩ luôn nha.”
Tô Đồng ngẩn ra, ậm ờ không đáp.
“Các em tám với nhau rồi hả?” Trịnh Minh Khoan đi tới chỗ sinh viên mới, mỉm cười chỉ ra sau: “Đủ người rồi, chúng ta lên đường thôi.”
“Dạ anh!”
Gần bốn mươi người tham gia hoạt động lần này. Những cô cậu trẻ đi theo Trịnh Minh Khoan, các bạn sinh viên mới đi tốp sau, nghe anh chị năm hai năm ba tán gẫu với Trịnh Minh Khoan.
“Đàn anh, năm nay anh có ở lại trường không? Nghe bảo chỗ phòng làm việc kinh doanh được lắm.”
“Không có lớp hay hoạt động nào thì anh không tới. Bên ấy bận lắm luôn, bọn anh sắp mở chi nhánh thứ hai, gần đây vừa chấm xong địa điểm và đang cải tạo.”
“Quào, xịn ghê! Chi nhánh mới cũng tập trung vào chụp ảnh trẻ em ạ?”
“Nó lấy chân dung cá nhân làm chủ, bao gồm những mục phổ biến như bức ảnh ID đẹp nhất, cả chụp ảnh trên không nữa…”
Đoàn người lũ lượt đi ra cổng trường. Lẽ ra mọi người phải bắt xe buýt đến bờ biển, nhưng Trịnh Minh Khoan tự bỏ tiền túi thuê chiếc xe buýt, kể cả chi phí thịt nướng cho buổi tụ hội đón người mới cũng do anh ta gánh. Đối với sinh viên đại học, Trịnh Minh Khoan chả khác chi sự hiện diện của “sugar daddy”.
“Ấy, mấy đứa tới ngồi xe anh đi, không anh chạy xe mình ên cô đơn lắm.” Trịnh Minh Khoan đã mua xe, mỉm cười nói với vài thành viên mới ở cuối hàng: “Mấy em này đi, Bách Hiên đúng không? Còn nữa, Tô Đồng nhỉ?”
Ngoại trừ Vu Bách Hiên và Tô Đồng, còn có hai bạn nữa được điểm danh nên họ không lên xe buýt. Trịnh Minh Khoan bàn giao với hội phó đang đứng cạnh xe: “Mộng Nhã, em đi xe buýt đi, những người khác giao cho em nhé.”
Hứa Mộng Nhã vén mái tóc dài ra sau tai, gật gù.
Tô Đồng dợm theo Trịnh Minh Khoan đi tới chỗ SUV đậu kế bên, bỗng cảm giác có ai đang nhìn mình.
Cô quay đầu, thấy đó là chị hội phó đã gặp tại quầy chiêu sinh.
Hai người nhìn nhau, Hứa Mộng Nhã cong miệng dịu dàng cười với cô. Tô Đồng cười đáp lại.
Vu Bách Hiên ngồi ghế phụ, Tô Đồng và hai bạn nữ khác ngồi ở dãy ghế sau.
Trịnh Minh Khoan và Vu Bách Hiên tán dóc, hai cô bạn kia cũng tham gia, duy mỗi Tô Đồng là lặng ngắm cảnh phố ngoài cửa sổ.
Đại học S nằm xa trung tâm, môi trường xung quanh không mấy sầm uất, còn có các cụm thi công bọc quanh đường, lăng kính ố vàng bao trùm không khí nhưng không ảnh hưởng đến việc Tô Đồng mượn cảnh nhớ chuyện cũ.
Trong đầu cô phát sóng lại tiết mục hai mươi bốn tiếng cùng ăn cùng uống với Vu Thời Thiên vào kỳ nghỉ hè. Ngẫm lại quả là ảo diệu. Vốn định từ nay chỉ thích thầm anh ấy, nào ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến như thế này?
Thậm chí còn ảo hơn cả phim ngôn tình Đài Loan.
Khi hồi ức tua đến đoạn Vu Thời Thiên đẩy chén chè ngũ quả đến trước mặt cô, di động trong túi reo tiếng.
Cô lấy ra thì thấy là tin nhắn Vu Thời Thiên hỏi tối nay mấy giờ về tới trường.
Dạo này cô và Vu Thời Thiên hay liên lạc qua WeChat, nhắn dăm ba câu hỏi thăm và gửi ảnh chụp. Cô không báo cáo lịch trình nhiều mà chỉ cho Vu Thời Thiên một phần lịch học, anh sẽ tránh gửi tin nhắn cho cô vào giờ lên lớp.
Trong khi đó, Vu Thời Thiên làm việc gì cũng sẽ báo Tô Đồng – thức dậy, ăn uống, tập thể hình, ngủ nghỉ.
「Giờ chưa biết đâu ạ. Thầy Vu tối nay thầy muốn tới trường hở? 」
「Ừ, muốn không? 」
Làm cách nào một cô gái trẻ chịu nổi dụ dỗ nhường ấy. Thoáng chốc nhớ tới cái đêm tuần trước, cả khuôn mặt Tô Đồng nóng bừng.
Y chang hộp lẩu tự sôi.
Cô khẽ cắn môi, cúi đầu gõ vào màn hình: 「Được ạ, nhưng em không biết sinh hoạt tới mấy giờ, sợ thầy chờ trễ quá. 」
Vu Thời Thiên quệt đi mồ hôi nhỏ trên màn hình điện thoại, ngón tay dấp dính lưu lại vệt nước trên đó: 「Các em chơi ở đâu? Không ấy, tối nay tôi tới đón em? 」
Tô Đồng cười tít như được ăn kẹo trái cây, vào nhóm chat câu lạc bộ nhắn địa điểm cho Vu Thời Thiên.
Ngửa đầu tu gần hết bình nước nhằm bổ sung lượng nước, Vu Thời Thiên nhét điện thoại vào túi thể thao, cầm khăn lau mồ hôi.
Khuôn mặt cô gái hiện lên trước mặt anh, ắt giờ em ấy đang cắn môi cười nhỉ.
Vu Thời Thiên cười theo, thả khăn xuống, anh đứng dậy bước tới chỗ HLV Bobo đang đợi mình ở khu dây thừng.
Nhìn câu 「Được, hẹn gặp lại tối nay」, Tô Đồng mím môi giấu nụ cười. Cô dợm tắt máy thì thấy có lời mời kết bạn tại chỗ danh bạ.
Người xin có hình đại diện là tấm khiên của Captain America, tên là Tiểu Hiên Hiên.
Câu ngỏ là 「Bạn Tô, nếu thấy chán thì mình trò chuyện với bạn nhé? 」
*
Sau khi lên xe Trịnh Minh Khoan, Vu Bách Hiên luôn để ý đến động tĩnh đằng sau. Thấy Tô Đồng đứng ngoài cuộc chuyện phiếm, e cô buồn tẻ nên cậu vào nhóm câu lạc bộ để thêm WeChat Tô Đồng.
Hồi mới được kéo vào nhóm, cậu đã chú ý đến cái tên 「Đồng」 này, ngặt nỗi cậu không dám thêm bừa trước khi gặp trực tiếp.
Cậu đợi mãi hồi lâu, di động bật rồi tắt, lơ đễnh đối đáp đàn anh đồng thời đôi mắt lướt qua gương chiếu hậu, một mực trông xem Tô Đồng
phản ứng thế nào.
Anh trai đã dạy cậu quan sát những cử động nhỏ của con gái nhiều hơn, có gặp cô nào mình thích thì chủ động ra chiêu. Vu Bách Hiên cho rằng cách làm này không hợp áp dụng lên Tô Đồng, cậu thấy mình đúng là bộp chộp và tùy tiện.
Mãi đến khi trông thấy biển, Vu Bách Hiên cũng không nhận được tin chấp nhận.