Sau chót Vu Thời Thiên không thốt ra câu hỏi trong đầu, tuy hết thảy quá mức trùng hợp, nhưng cô bé không quấy rối anh, anh cũng chẳng tiện nói gì.
Anh gửi cho cô nhóc những gì mình đã hỏi thăm về việc hải táng.
“Nhưng mẹ em không có hộ khẩu thành phố này, để mai sáng tôi gọi Cục Dân Chính hỏi cụ thể xem.”
「[OK] Vâng, phiền thầy ạ.」
「Đừng khách sáo.」
Tô Đồng không phiền anh nữa, ôm cõi lòng khấp khởi mở Weibo.
Ngoài WeChat, cô cũng theo dõi Weibo Vu Thời Thiên, chẳng qua đã lâu anh không cập nhật trạng thái trên đó.
Tô Đồng thầm nhủ, rất lâu rồi anh không đăng tác phẩm mới.
Cô nhấn thích mọi bài trên Weibo của Vu Thời Thiên, cô kiểm tra bình luận trên các bài đăng gần đây xem có bất kì giọng điệu trái chiều nào không.
Ảnh đại diện trên Weibo Vu Thời Thiên vẫn dùng bức ảnh trước đây của anh, người đàn ông mặc áo gấm trắng kiểu Đường trang cúi đầu nghiêng người, đường cong gò má cương nghị như dao tạc, đôi môi mỏng khẽ hôn chiếc máy ảnh màu đen trong tay.
Hồi ấy tóc anh còn khá dài, đủ thắt bím tóc phía sau đầu.
Tô Đồng không khỏi nhớ về hôm ấy, ôi, thầy Vu húi cua vẫn đẹp chứ lị.
Cô trở về trang Weibo của mình, trong khoảng thời gian này lu bù chuyện của mẹ, cô đã bặt tăm trên Weibo gần một tuần, hàng đống bình luận và tin nhắn chồng chất như tuyết rơi.
Những ngày đầu, Tô Đồng đăng nhật ký đọc sách lên Weibo, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, đến nay cô đã trở thành blogger đọc sách có tiếng, mỗi ngày nhận được vô vàn tin nhắn riêng cầu đề cử và đánh giá.
Bài đăng mới nhất trên Weibo của cô báo rằng nhà có tang, không tài nào đọc sách mới trong thời gian ngắn, xin mọi người thứ lỗi, hàng ngàn bình luận thuần một kiểu emoji ngọn nến.
Cô tắt máy, thả chân khỏi sô pha, ngồi xuống ghế ăn cạnh quầy bếp, trò chuyện với hũ tro về chuyện hải táng.
Quê quán Diệp Tuyên tại thành phố S, cha mẹ bà, cũng chính là ông bà ngoại Tô Đồng đã qua đời khi cô còn học mẫu giáo. Khi Diệp Tuyên lo liệu hậu sự đã tiến hành hải táng theo di nguyện của các cụ, Tô Đồng từng nghe mẹ kể những việc này.
Tô Đồng không có ấn tượng sâu sắc về thành phố S. Hồi tiểu học, Diệp Tuyên sẽ dẫn cô về cúng hoa cho ông bà mỗi dịp Thanh Minh.
Cô nhớ mùi dầu máy nồng nặc trên tàu phà, vị mặn nóng ẩm của gió biển, tiếng địa phương cô không hiểu loáng thoáng bên tai, cô chỉ cao xêm tầm lan can gỉ sắt, kế đó là cái phao cứu sinh đỏ cam lem nhem lấm bẩn.
Cô cúi đầu nhìn cánh quạt khuấy tung bọt trắng xoá trên mặt biển, ngẩng đầu hỏi mẹ, tại sao nước biển ở đây không phải màu xanh.
Mẹ gỡ bao giấy gói hoa, chất giọng dịu dàng lọt thỏm giữa tiếng động cơ rền vang, “Nơi đây là biển nội địa, không đẹp bằng biển ngoài khơi, nước biển sẽ hơi ngả vàng.”
Cô nào nghe hiểu, chỉ gật đầu, nhận lấy bó hoa từ mẹ, học cách mẹ rải hoa xuống đại dương.
Những đoá cúc trắng vàng be bé nối cành đan lá xanh xanh, cuốn vào xoáy nước lăn tăn, con phà già nua kéo đuôi trắng lê về trước, Tô Đồng trông về nơi hoa vừa thả mình, nước chảy ôm hoa rơi, khẽ khàng lay động.
Bất kể đóa hoa hay linh hồn, rồi sẽ bén rễ dưới lòng đại dương, mẹ vuốt tóc cô và nói.
“Mẹ ơi, mẹ có nhớ biển của thành phố S không?”
Làn gió mát đêm hè quyện lấy giọng nói khe khẽ, cô tự đáp rằng: “Con nghĩ là có, con cũng muốn đi ngắm nó.”
Người ra kẻ vào xôn xao tại sảnh sân bay, Vu Thời Thiên ngồi trên ghế dài chơi Anipop, không chen vào đám người đứng chờ máy bay đáp.
Một đợt hành khách nối đuôi nhau đổ ra, đám người tức khắc lao nhao, Vu Thời Thiên nhìn đồng hồ, phi hành đoàn hãy thư thả mới ra nên anh còn chơi được thêm mấy ván nữa.
Khi đám đông gần tan hết, anh mới đứng dậy lững thững bước tới gần. Cổng đón khách treo vài màn hình LED báo hình ảnh thời gian thực của chuyến bay, nhìn thấy cảnh Thư Mạn và người đàn ông mặc đồ cơ trưởng vừa bước vừa nói cười, Vu Thời Thiên bặm môi.
Hèn chi sáng nay Thư Mạn nhắn rằng anh khỏi tới đón máy bay, xem ra “bất ngờ” của anh đã hoá thành “bật ngửa”.
Lúc Thư Mạn thấy người đàn ông cao trội hơn những người khác tại lối ra, cô còn chưa kịp thu nụ cười trên môi.
Trần Quyền Sinh ra vài bước mà thấy Thư Mạn không đuổi kịp, ngoái đầu thấy cô ngừng tại chỗ, bèn vòng về hỏi: “Sao thế? Quên đồ trên máy bay à?”
Thư Mạn chỉnh lại vẻ mặt, cười với anh ta: “Không có gì, em thấy người quen. Anh ra cửa chờ em tí, em nói chuyện với anh ta rồi tìm anh nhé?”
Trần Quyền Sinh nhìn thoáng qua nhóm người đón khách, không bắt gặp ánh mắt của ai, gật đầu rồi kéo va ly công tác trong tay Thư Mạn: “Anh đi trước, em nói xong hẵng ra.”
“Vâng.”
Thư Mạn bước qua đám đông, đi đến hàng ghế dài trong đại sảnh, Vu Thời Thiên đã ngồi đằng kia, bắt chéo chân lướt điện thoại.
E rằng người này lại chơi Anipop.
Thư Mạn siết túi xách trên vai, thở dài, bước tới đó.
Cô ngồi xuống ghế trống cạnh Vu Thời Thiên, Vu Thời Thiên không nhìn cô, cô cũng chẳng nhìn anh, “Không phải sáng đã dặn anh đừng tới đón à?”
“Định cho em bất ngờ. Phi công ban nãy là bạn trai mới hả?” “Chưa phải, nhưng anh ấy đang theo đuổi em.”
“Anh thấy người này được đó, khá hơn mấy tên bồ cũ của em.”
Giọng Vu Thời Thiên đều đều, ngón tay di chuyển qua lại mấy ô màu vuông rực rỡ trên di động.
Thư Mạn cau mày, bật thốt một điều không nên nói: “Còn anh thì sao?”
Ngón tay khựng một giây, đoạn chóng tiếp tục chạm vào khối vuông: “Anh có phải bạn trai em đâu, sao so được.”
Đốm lửa trong lòng chợt bén lên bởi Vu Thời Thiên tới đón, đã bị dập tắt không thương tiếc.
“Vu Thời Thiên, em đã 29 tuổi rồi.”
Thư Mạn quay đầu, nhìn người đàn ông đứng tại cổng chính, bộ trang phục phi công toả sáng loá mắt thu hút ánh nhìn của người qua đường.
Trần Quyền Sinh cũng nhìn về phía cô, giơ tay ra hiệu ok, ý bảo “Mọi thứ ổn chứ?”
Cô giơ tay ra hiệu, quay đầu nói tiếp: “Lần này có lẽ em sẽ nghiêm túc yêu đương, lấy tiền đề kết hôn làm mục tiêu.”
Không hoàn thành nhiệm vụ trong số bước giới hạn, di động nhảy ra hình ảnh trò chơi kết thúc.
Vu Thời Thiên nhìn nút 「Chơi lại」, chọn tắt máy.
“Nghe tốt đấy. Cách đây không lâu mẹ anh có kể, dì nhờ bà tìm người xem mắt cho em, kỳ này phải yêu đương đàng hoàng vào, đừng lan man nữa.”
Vu Thời Thiên nhét điện thoại vào túi quần, đứng dậy, dùng bàn tay to tuỳ ý xoa mái tóc được chải chỉn chu của Thư Mạn: “Đừng phí phạm thời gian trên người anh, biết chưa?”
Bờ môi hồng gợi nụ cười lạnh, Thư Mạn hất tay anh ra.
Cô cũng đứng dậy, sửa sang lại bộ đồ tiếp viên hàng không màu đỏ rượu, bước ra cổng nhà ga mà chẳng hề ngoái đầu.
Cô ưỡn thẳng lưng, giày da đen gõ ra tiếng vang lộp cộp trên mặt đất. Vu Thời Thiên không phải thiện nam, Thư Mạn cô cũng nào phải tín nữ.
Không ai phải thuộc về ai, hiện tại Vu Thời Thiên bùn vữa không cách nào cho cô thứ cô muốn, cô sẽ không theo anh sa vào vũng lầy.
Cô không thắng trong ván chơi này, nhưng cũng chẳng thua.
Vu Thời Thiên xoay người đi về hướng cửa khác, xe anh đậu ở bãi ngoài trời.
Ngang qua thùng rác, anh móc túi bên kia, vứt đi chiếc bông tai Thư Mạn đánh rơi tại nhà.