Dạo này đúng là có hơi sa đà vào sắc dục.
Gỡ gói sô-cô-la đưa đến môi Tô Đồng. Cô gái đương kẹt trong tấm lót giường thở hào hển, mí mắt nháy chớp, nước mắt tụ trong hốc lăn dài.
Vu Thời Thiên chớp mắt hai lần, lưu giữ cảnh này vào tâm trí.
Tô Đồng hé miệng cắn nửa phần sô-cô-la, hàm răng dùng ít lực cắn sô- cô-la làm đôi. Vu Thời Thiên thu tay, ném phần còn lại vào miệng.
Anh nâng cằm cô và hôn lên đôi môi thắm mọng.
Hai miếng sô-cô-la be bé tăng tốc độ nóng lên trong quá trình đầu lưỡi và đầu lưỡi quyện vào nhau, gia tăng tốc độ tan chảy lẫn tốc độ hòa vào nước bọt.
Vu Thời Thiên hãy chưa mềm hẳn sau khi xuất tinh, hôn miết lại dần cửng lên.
Chợt nhiên anh sinh ra cảm giác thành tựu một cách vô cớ, đây là cảm giác của cổ thụ hồi xuân.
Rượu pín hổ là gì? Anh đây cóc cần.
Dĩ nhiên không dám mần Tô Đồng nữa, anh liếm đi vết sô-cô-la dây trên môi em. Mỗi lần xếp hình xong là cô bé phải nghỉ ngơi một hồi. Anh kéo chăn qua vai em rồi đè xuống.
Bước chân trần ra phòng khách, anh cầm chai bia gần như về nhiệt độ phòng tu ừng ực hơn nửa. Dò mu bàn tay xuống thành ly thấy lạnh ngắt, anh cầm vào nhà bếp đổ bỏ trà nguội rồi rót lại nước nóng.
Về phòng ngủ, anh đặt cốc trà lên tủ đầu giường, đoạn cúi người, vỗ mông Tô Đồng qua lớp chăn: “Anh mới rót nước. Có hơi nóng, lúc uống em nhớ cẩn thận.”
Tô Đồng hấp háy mắt xem như đáp lại. Trông cái điệu Vu Thời Thiên cho đít thả rông với thằng em nhông nhông bên ngoài làm mặt em đỏ rần, bèn đề nghị: “Thầy Vu, xin anh vui lòng mặc quần lót vào được không?”
Vu Thời Thiên nhướng mày nhìn em, nhặt quần xịp vứt cuối chân giường lên mặc vào. Do bán cương nên chỗ ấy phồng lên lồ lộ.
Ra phòng khách, Vu Thời Thiên cầm một chiếc điện thoại trên bàn trà.
Di động của hai người họ có cùng kích cỡ, dùng ốp lưng cũng là loại silicon trong suốt tương tự nhau. Mặt sau ốp của Tô Đồng in hình cúc non trong khi của anh là loại không hoa văn, nhìn mặt trước dễ nhầm lẫn.
Anh ấn mở nhìn màn hình khóa mới hay mình cầm máy của Tô Đồng, trên đó hiện ba cuộc gọi nhỡ.
Anh lấy máy mình, trên đó cũng có ba cuộc gọi nhỡ. Sau khi quét mặt giải khóa thì thấy là Thư Mạn gọi tới, lần lượt từ 40 phút trước, 25 phút trước và 10 phút trước.
Anh cau mày. Về phòng ngủ ngồi trên giường, anh đưa di động của Tô Đồng đặt cạnh mặt cô: “Nãy anh cầm nhầm máy. Thấy trên màn hình báo ba cuộc gọi nhỡ đó, em nhìn xem có cần gọi lại không.”
“Vâng… Để em nằm xíu nữa.” Tô Đồng trở mình, duỗi cánh tay đáp lên bụng Vu Thời Thiên.
“Tô Đồng, anh phải gọi điện thoại, đối phương là con gái.” Thư Mạn nóng lòng liên lạc nên anh sợ cô ấy gặp sự cố, anh cần gọi lại nhưng cũng phải đánh tiếng trước với cô bé.
“Vâng ạ. Có cần em tránh đi không?” Tô Đồng tưởng là cuộc gọi công việc.
“Khỏi.” Vu Thời Thiên vuốt mái tóc suôn mềm của người con gái, gọi lại cho Thư Mạn.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, âm thanh nền không ồn lắm nên giọng lè nhè say của Thư Mạn rõ vang: “Vu Thời Thiên! Em được cầu hôn rồi! Anh có muốn tới gặp em lần cuối không?”
Cánh tay thon trên bụng sượng thấy rõ, Vu Thời Thiên chửi thầm tổ sư. Anh hạ tầm mắt thì thấy chân mày Tô Đồng nhíu thành hình chữ xuyên (川).
Anh chóng lắc đầu nguầy nguậy để chứng minh lập trường với Tô Đồng, đồng thời từ chối Thư Mạn: “Chúc mừng em, gặp mặt thì thôi khỏi đi.
Anh đang ở bên bạn gái.”
“…Được thôi được thôi, đám các anh đúng là đồ vô tình, em tiếp người khác vậy!” Thư Mạn chốc rầm rì chốc gào toáng, sau thì cúp máy.
Vu Thời Thiên giơ tay ra hiệu đầu hàng: “Anh thề anh ngoan lắm.”
Nhéo phần thịt mềm thừa ra không nhiều lắm trên eo anh, Tô Đồng phì cười: “Biết rồi, anh là bé ngoan.”
Hồi chớm xác định mối quan hệ, Vu Thời Thiên đã thẳng thắn thú nhận với cô mình có kha khá ex, và có hỏi nếu cô cần biết rõ, anh phải tốn thời gian đào lại.
Tô Đồng lắc đầu bảo không cần. Cô không muốn nghĩ nhiều về chuyện tương lai, chỉ cần biết hiện tại hai người làm bạn chung đường là được.
Sau một hồi mân mê xoa nắn bụng anh, Tô Đồng mới lấy máy mình. Lúc bấy giờ có cuộc gọi đến, nhìn vào thông báo cô cau mày.
Nghe tiếng di động rung, Vu Thời Thiên nghiêng đầu thấy Tô Đồng nhăn mặt nên hỏi: “Ai gọi đấy?”
“Ba em.”
Tô Đồng ngồi dậy, chăn màu xám đen tuột xuống ngực, cô ấn máy: “A lô.”
“Bé Đồng hả? Sao lâu vậy mới bắt máy, ba lo con…”
Tô Đồng ngắt lời Tô Dương: “Ban nãy đang bận, ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Vu Thời Thiên kéo phần đuôi chăn khoác lên tấm vai trần của người con gái, bọc em thành bánh chưng, khẽ xoa đỉnh đầu em.
Anh thều thào bên tai Tô Đồng – Từ từ nói, đừng nổi giận.
Bé con ngoan ngoãn hiếm khi bướng, đoán chừng dồn hết vào cha ruột. Vu Thời Thiên từng nhắc đến Tô Dương với cô một lần, thấy sắc mặc cô thay đổi tức thì là về sau anh không chủ động nói nữa.
Anh đứng dậy đi làm vệ sinh. Vào phòng tắm, anh thấy Thư Mạn vừa gửi tin nhắn WeChat. Nội dung tin là định vị của một quán bar, kèm một câu.
「Em muốn gặp anh, anh lén ra được không? 」
*
Thư Mạn ngồi bên quầy bar, nốc cạn ly rượu không biết lượt thứ mấy do bartender mời, mái tóc đen dài xõa khuất ngang mặt.
Cô không nhìn máy nữa. Cô lừa Trần Quyền Sinh bảo đêm nay mình đi ăn mừng với đám bạn thân. Màn hình hiện lia lịa tin nhắn WeChat mới. Cô không dám đọc, không biết là tin chồng chưa cưới hỏi đang làm gì hay là tin từ chối của Vu Thời Thiên.
Bartender lại đẩy tới một ly khác, bảo rằng không biết anh nào đằng sau mời. Thư Mạn đảo ly, thứ rượu xanh sủi bọt phản chiếu ánh sáng chói lóa, tia sáng ấy xẻ dọc một đường trong mắt cô.
Âm nhạc trong quán bar nhẹ nhàng lưu luyến. Thư Mạn nghĩ chi bằng thôi, uống xong ly này rồi về nhà. Lúc bấy giờ có ai vỗ bả cô, tiếng đàn ông từ phía sau gọi tên cô: “Thư Mạn?”
Niềm phấn khích và vui sướng bùng lên trong cô tức thì tắt ngấm sau khi quay người.
“Tại sao cậu lại tới đây?” Thư Mạn nhìn Diêu Quang trước mặt mình với vẻ mặt ảm đạm.
“Ờ, anh Thời kêu em tới đưa chị về.” Diêu Quang không thân với cô. Họ có gặp qua vài lần, hồi trước Vu Thời Thiên từng giới thiệu hai người họ là bạn, chẳng qua mọi người biết rõ không chỉ có vậy mà thôi.
“…Giờ anh ấy đang ở bên bạn gái hả?” Thư Mạn lấy xong đồ của mình rồi nhảy xuống khỏi ghế cao.
“Chắc vậy. Ảnh không nói với em, dạo này tối không ai hẹn được anh ấy.” Diêu Quang cắm tay vào túi đi cạnh cô.
“Cậu gặp bạn gái anh ấy chưa?”
Thư Mạn nhớ lại ngày ấy trông thấy Vu Thời Thiên đăng ảnh nắm tay khoe tình cảm lên Moments, cổ họng nghèn nghẹn và lòng vẫn chua xót như cũ.
“Gặp rồi, cô bé dễ thương lắm.” Diêu Quang mở cửa quán bar giúp cô.
“Ồ…” Thư Mạn đứng ở cửa hít sâu một hơi. Trời thu mát mẻ lẻn lỏi vào xoang mũi thấm vào lồng ngực.
Làm thinh cả chặng đường sau, Diêu Quang đưa Thư Mạn đến cửa khu nhà. Lúc người phụ nữ xuống xe, cậu nói một câu: “Thư Mạn, anh Thời dặn em chúc mừng chị. Nếu đãi tiệc ảnh sẽ nhờ mẹ mừng chị một bao lì xì dày.”
Thư Mạn nhìn theo chiếc Jeep của Diêu Quang đi xa. Gió đêm phất rối đầu tóc lẫn nghĩ suy. Cô mở di động, Trần Quyền Sinh vẫn đang gửi tin, cô không click mở mà vào khung thoại với Vu Thời Thiên.
Trong đó chỉ có một câu: 「Chúc mừng em. Sau này hãy sống vui vẻ với bạn trai nhé, phải biết trân trọng đó. 」
Chừng như nhận ra điều gì, Thư Mạn nhấp vào Moments của Vu Thời Thiên.
Lúc này đây chỉ còn lại một đường kẻ ngang màu xám ở đầu giao diện.
Nghĩ mà xem, quan hệ giữa người với người thời hiện đại mong manh đến đáng thương. Xóa kết bạn và chặn số là đủ thông báo rằng tôi đã rời khỏi quỹ đạo cuộc đời bạn.
Cô chợt ngẩng đầu nhìn đăm đăm vầng trăng trên bầu trời, nhìn rồi nhìn, mãi đến khi thủy triều trong mắt rút đi cô mới cúi đầu ngó điện thoại.
Cô xóa số Vu Thời Thiên, cũng xóa luôn số của các ex và cả những đối tượng tà lưa bị cô quấy rầy nương theo cơn say đêm nay.
Cô gọi cho Trần Quyền Sinh, báo rằng giờ mình về tới nhà rồi.