Cô tới mé sân thể dục, có vài bạn chạy vòng tròn trên đường băng đỏ, cũng có bạn xếp hàng nghe giáo viên Thể dục giảng bài. Tô Đồng nhác sơ là thấy Ngô Phỉ nổi bần bật trong nhóm bạn gái, cô vừa chạy vừa huơ tay. Ngô Phỉ nhìn thấy cô, giơ tay báo thầy một tiếng rồi ra khỏi hàng rảo nhanh tới gặp cô.
Tô Đồng móc miếng băng vệ sinh trong túi áo gió dúi vào tay cô: “Mau vào nhà vệ sinh đi.”
“Ỏ, yêu cưng.” Ngô Phỉ làm dấu tim.
Hoàn thành xong nhiệm vụ sai vặt đột xuất, Tô Đồng dợm về ký túc xá thì nghe thấy phía sau có người gọi mình: “Bạn Tô ơi.”
Cô trông theo tiếng gọi, cậu trai nghiêng mình dựa vào lưới sắt, hai tay cắm trong túi áo gió thể thao.
“Xin chào.” Tô Đồng khách sáo chào.
Vu Bách Hiên thẳng lưng đi vài bước tới chỗ cô: “Bạn quen Ngô Phỉ à?” “Ừ. Bọn mình ở chung phòng ký túc, bạn và cô ấy chung lớp hở?” “Đúng rồi.”
“Thôi! Con trai bốn vòng, con gái hai vòng, mau lên mau lên, chạy đi!” Giọng giáo viên Thể dục thanh vang như chuông.
Tô Đồng ngoái đầu, thấy lớp Ngô Phỉ lớp bắt đầu chạy chạy theo vòng tròn. Bất kể trai gái thì mặt mũi họ toàn u ám mây mù, xám xịt như tiết trời hôm nay vậy.
Cô quay đầu lại, phát hiện cậu trai kế bên đang chăm chú nhìn các bạn chạy bộ trên sân thể dục, biểu cảm có phần nghiêm túc, khác hẳn với điệu bộ ưa bông đùa mà cô hay gặp dạo trước.
“Hôm nay cậu không khỏe à? Không học thể dục vậy.” Tô Đồng hỏi.
Vu Bách Hiên cong môi nhè nhẹ: “Mình không tham gia được, mình bẩm sinh có tim yếu.”
Tô Đồng giật mình: “Xin lỗi, mình không biết chuyện này.”
“Không sao, lại chả phải bí mật. Bạn lớp mình biết hết.” Vu Bách Hiên dời tầm mắt về phía cô gái, cậu mỉm cười: “Tuần sau cửa hàng mới của anh Trịnh khai trương, ảnh có mời mọi người dùng bữa hát hò, bạn có đi không?”
“Chắc là có. Chị Mộng Nhã hy vọng mọi người đến đông đủ để tạo thể diện cho đàn anh mà.”
“Thế thì tuyệt. Mấy lần sinh hoạt trước bạn toàn vắng mặt.” “Ừm… Trùng hợp mình có công chuyện.”
Hội nhiếp ảnh hầu như tổ chức đi chụp dã ngoại tập thể mỗi hai tuần một lần, thường vào cuối tuần, nhưng mấy đợt trước cô đã hẹn đi chơi với Vu Thời Thiên.
Có lẩu thôi mà đã ăn mấy loại. Nào là lẩu bò, lẩu gà ốc đá, ác nhất phải kể đến lẩu phá lấu. Một miếng gan ngỗng to nhúng vào nưới lèo mặn mặn chan chát, lúc gắp ra miếng gan hãy nhỏ nước, vào miệng là tan, mùi thơm béo ngậy của mỡ lòng được giải phóng tức thì tỏa khắp kẽ răng.
Lẩu phá lấu – 卤水火锅, một loại lẩu riêng thuộc về vùng Triều Sán, nước phá lấu này kiểu Tiều có màu nâu sẫm sánh, không phải màu vàng
nghệ như ngoài hàng hay bán.
Vấn đề là không thể ăn nhiều, chỉ số cholesterol cao vụt, có tham ăn đến đâu thì cô cũng chỉ ăn một hai miếng, còn phải nhắc thầy Vu chớ ăn nhiều.
“Phải rồi, hình như bạn Tô chưa biết tên mình nhỉ?” Vu Bách Hiên thấy khá buồn cười, tại mình nói phải đợi Tô Đồng cho phép thêm WeChat mới báo tên, thành ra lãng phí thời gian vậy vậy.
Gặp mặt bao bận và ở chung một hội, tại sao Vu Bách Hiên thấy mình và Tô Đồng vẫn cách xa muôn trùng nhỉ?
“Mình biết bạn tên ‘Bách Hiên’.”
“Ừm. Giờ mình chính thức tự giới thiệu tí, mình tên Vu Bách Hiên.” Tô Đồng hấp háy mắt, hàng mi rậm rung rinh: “Wu? Wu … nào cơ?” “Chữ Vu trong Scarlet Witch ấy.” Bạn nam mỉm cười đáp.
Bên Trung gọi Scarlet Witch là Vu nữ tóc đỏ 猩红女巫 ạ:>
*
Tô Đồng sửa tin nhắn rồi gửi đi, đến khúc ngoặt hành lang cô trông thấy Hứa Mộng Nhã đang đứng trước cửa ký túc xá.
“Xin lỗi chị Mộng Nhã. Nãy em đột xuất có việc nên để chị chờ lâu.” Cô tới chỗ Hứa Mộng Nhã, lấy chìa khóa ra tra vào ổ.
“Không sao không sao đâu, chị mới tới hà.”
Hứa Mộng Nhã theo Tô Đồng vào ký túc xá, cô đặt túi giấy lên bàn Tô Đồng: “Đây là sách tham khảo và ghi chú của chị hồi học tiếng Ý, cho em hết đó.”
“Dạ vâng, cảm ơn chị. Chị ngồi trước đã, em pha ly trà.” Hứa Mộng Nhã cười nói: “Em khách sáo quá đi.”
Tô Đồng cầm lấy ly sứ hướng nhà vệ sinh đi: “Nên vậy. Trà hoa được không ạ?”
“Được nhé.”
Trông cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi bước vào nhà vệ sinh, Hứa Mộng Nhã tắt đi nụ cười, đánh giá bàn sách sạch sẽ và ngăn nắp của Tô Đồng.
Trịnh Minh Khoan nói Tô Đồng giống mình hai năm trước. Quả vậy. Hồi bỡ ngỡ vào đại học, cô cũng thiếu cảnh giác, hết lòng hết dạ đối xử chân thành với mọi người như thế.
Rơi vào tình cảnh chật vật như hiện tại, cô phải trách mình không biết nhìn người.
Trần đời này đâu ra lắm chuyện cổ tích đẹp đẽ nhường ấy? Đâu đâu cũng có ác ma vận da người.
Vì vậy Tô Đồng à, em chớ trách chị, em phải tự trách mình không tinh mắt.
Hứa Mộng Nhã nuốt nỗi chua xót và chỉnh lại nét mắt trước khi Tô Đồng trở về. Cô chỉ vào kệ của Tô Đồng, nói: “Không ngờ em cũng là fan sách của Diệp Tuyên đó.”
Tô Đồng mở lon trà, dùng thìa múc vài viên trà vào ly, cô gật đầu bảo: “Ừm, Diệp Tuyên là mẹ em. Đàn chị thích sách của bà hả? Mấy cuốn đó đều là tiểu thuyết ngôn tình xa lắc rồi.”
“Diệp Tuyên… Là mẹ em?” Hứa Mộng Nhã trố mắt, không ngờ thế giới bé đến thế. Vậy mà Tô Đồng là con gái của nhà văn mình thích.
“Vâng.” Tô Đồng cầm ấm, rót nước sôi.
Bưng chiếc cốc nong nóng, Hứa Mộng Nhã cúi đầu nhìn lá trà từ từ bung ra sau khi gặp nóng, hồi lâu mới tìm được giọng mình: “Hôm ấy thấy tin cáo phó trên tài khoản, chị bàng hoàng mãi lâu. Rõ ràng một ngày trước dì Diệp còn đăng mấy mẩu giai thoại thú vị về Ý, không ai ngờ hôm sau…”
Dì Diệp là biệt danh được nhiều fan cứng dùng để gọi Diệp Tuyên.
“Ừm. Vào đêm mẹ gặp tai nạn xe, em và mẹ còn cùng nhau ăn tiệc mừng em nhận thư trúng tuyển.” Tô Đồng tiến sát vào thành cốc bốc hơi nước, nhấp một hớp.
“Xin lỗi, chị không biết chuyện này…” Hứa Mộng Nhã siết chặt thành cốc, cúi gằm đầu sâu hơn, lầm bầm nhắc mãi từng tiếng “Xin lỗi”, “Xin lỗi”.
“Có sao đâu. Chị đừng nói vậy. Em rất vui vì gặp được độc giả thích truyện của mẹ.” Tô Đồng mỉm cười đặt ly xuống, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc trâm cài áo kiểu cổ trong hộp trang sức.
Cô đưa trâm cài cho Hứa Mộng Nhã. Hứa Mộng Nhã có tâm sự, vô thức chìa tay nhận.
Trâm cài kiểu thập niên 50 nho nhỏ xinh xinh, cành lá mong manh sắc vàng nâng lấy vô số viên ngọc trai Baroque bé bé tròn trịa. Đây là một nhành linh lan tinh xảo.
“Lúc ấy mẹ mua nó ở Milan. Vốn bà định dùng làm phúc lợi trên tài khoản chính, nhưng mãi mà không đưa ra được. Nay hiếm khi gặp được bạn đọc của mẹ, em tặng cho chị đó.” Tô Đồng cười.
Hứa Mộng Nhã nhìn trân trân đóa hoa ngọc trai nằm lặng trong lòng bàn tay. Thật lâu về sau, cô nói tiếng xin lỗi.
Tiếng lí nhí, nhỏ đến mức chỉ mỗi cô nghe thấy được.
*
Chạng vạng, cuối cùng trời cũng đổ cơn mưa. Mặt đất hiện ra các vũng nước, nước mưa táp rụng lá cây trên cành khô, chiếc thuyền lá liêu xiêu nổi trên mặt nước, giây sau bị người qua kẻ lại giẫm vào vùng trũng.
Hạt mưa rơi vào mặt dù tí ta tí tách. Sau khi tạm biệt Triệu Oánh Oánh, Tô Đồng bước ra cổng phía đông của trường học. Cửa đông có vô số quán ăn và tiệm trà sữa, lóc nhóc học sinh tụ tập tại đây sau giờ học.
Người nhiều xe đông, Tô Đồng cẩn thận né vũng nước và sình do xe hơi bắn lên, rảo tới trước quán trà sữa mà Vu Thời Thiên đậu xe.
Vu Thời Thiên đang nghiên cứu sách hướng dẫn, đoạn kết nối đồng hồ đã được kích hoạt với app trên di động. Nghe tiếng gõ cửa sổ, anh ngước
mắt thì thấy là Tô Đồng, vội vươn tay ấn mở khóa.
Tô Đồng thoáng mở cửa xe, ngồi vào ghế, thu cây dù gấp trắng, xóc mấy lượt cho ráo nước rồi cầm vào xe.
Vu Thời Thiên nhận cây dù ướt liệng xuống tấm thảm trải ở hàng ghế sau, rút vài tờ khăn giấy, chớm chìa ra lại đứng khựng. Trái lại, anh tự tay lau đi giọt nước trên trán Tô Đồng, tiện thể nhéo khuôn mặt nhỏ của cô gái, hỏi nhẹ: “Em hết giận tôi chưa?”
Đóng cửa xe, Tô Đồng khẽ nhíu mày: “Em có giận thầy đâu.”
“Vậy sao em không trả lời tin nhắn của tôi?” Bẹo hai cái xong, Vu Thời Thiên thấy da Tô Đồng lành lạnh, bèn nắm tay cô bọc trong bàn tay mình.
“Em đi học mà thầy Vu. Chiều có bốn tiết liền lận đó.” Hai tay Tô Đồng bị anh nắm hết trơn, không cách nào cài dây an toàn, “Em không giận, chỉ không ngờ khéo vậy thôi. Vu Bách Hiên là em trai thầy làm em giật mình đó.”
Họ Vu kém phổ biến, hơn nữa Vu Thời Thiên từng bảo em trai thầy năm nay học năm nhất, do đó cô nhắn hỏi Vu Thời Thiên về chuyện này, không ngờ Vu Bách Hiên là em trai thầy thật.
“Em trai tôi ăn thịt em à? Sao phải sợ chứ, em nhát gan từ hồi nào vậy?” Vu Thời Thiên phì cười. Tay anh to, thừa sức nắm trọn cả đôi tay em bằng một tay, thành thử anh thả tay trái đi kéo đai an toàn.
Cùm cụp một tiếng, đồng thời hôn trộm một cái.
Tô Đồng bĩu môi: “Làm tròn lên lại chả phải gặp phụ huynh ư? Sao thầy không đánh tiếng với em trước chứ, hại em mãi cư xử tệ với bạn ấy.”
Vu Thời Thiên vê ngón tay cô, khẽ hỏi: “Em cư xử tệ với nó thế nào? Nói thử xem.”
“Thì lúc trước cậu ấy xin kết bạn qua WeChat, em chưa cho…”
“Vầy thôi hả? Không cho là phải rồi. WeChat con gái sao dễ cho người khác được?” Vu Thời Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nhếch nụ cười.
“Thế mai mốt em phải đối mặt với cậu ấy thế nào? Em cùng câu lạc bộ với bạn ấy, tuần sau có buổi sinh hoạt sẽ chạm mặt nữa.”
Lúc trước cô không mấy nhiệt tình vì Vu Bách Hiên là bạn học bình thường cùng trường, nhưng giờ cậu ấy biến thành người nhà bạn trai mình, thành thử cô đâu thể bày ra biểu hiện xa cách hoài được.
“Ờm… Không ấy mấy bữa nữa tôi tìm cơ hội đề cập chuyện này với nó? Sau đó chính thức giới thiệu em và nó, được không?”
Qua một thoáng cân nhắc, Tô Đồng gật gù: “Vâng ạ, nghe theo thầy.”
Từ hồi lên xe là Tô Đồng đã để ý thấy trên đùi Vu Thời Thiên có cái hộp màu hồng, còn có túi đóng gói với sách hướng dẫn nữa, cô hếch cằm về phía ấy: “Đó là gì thế ạ?”
Vu Thời Thiên thuận đà kéo tay trái của em, lấy chiếc đồng hồ màu hồng phấn trong hộp ra đeo vào cổ tay thon gầy của Tô Đồng. Mang xong, trông mặt đồng hồ còn choáng to hơn cả tay.
Trời âm u, vả lại trong xe không bật đèn, thành ra ban đầu Tô Đồng không thấy rõ nên tưởng là iWatch. Khi Vu Thời Thiên đeo xong, cô mới bắt đặt nó trước mắt, “… Đây là đồng hồ trẻ em hở?”
Đồng hồ đã được sạc pin, Tô Đồng chạm nhẹ vào nó, mặt đồng hồ sáng lên, màn hình nhảy ra một chú thỏ con mỉm cười hỏi cô cần gì.
Điều này chọc cười Tô Đồng, em cười run người: “Sao… Sao lại cho em cái này ạ?”
Vu Thời Thiên cảm thấy việc mình dùng món quà này của người để kiếm phúc ta rõ là xằng xiên, nhưng trông thấy Tô Đồng nở nụ cười, lòng anh ngọt lịm như ăn cả một bao đường to tướng.
“Tôi nghĩ món này khá hợp với em. Bạn tôi dư một cái nên lọt vào tay tôi.”
Vu Thời Thiên kéo dây an toàn chuẩn bị lái xe, anh cười: “Nó nói bọn nhóc nhà nó mỗi đứa có một cái đồng hồ. Tôi bèn nghĩ nhóc con nhà mình sao thua thiệt được, nên cần phải có một cái.”