“Tô Đồng? Cổ vừa đi đó, có người tới đón cậu ấy.” Một cô gái trả lời. Vu Bách Hiên cau mày. Có người đón cô ấy? Ai?
Cậu hỏi tiếp: “Bạn ấy vừa đi theo hướng nào vậy?” “Chắc là bãi đậu xe đó.”
Leo lên mấy tầng thang từ bãi biển, đi thêm một đoạn đường mòn là tới bãi xe. Bóng cây che phủ con đường, Vu Bách Hiên mở đèn pin điện thoại để soi lối. Ánh sáng trắng chập choạng trong màn đêm như bóng ma.
Cậu ra tới bãi, nhìn quanh quất.
Có ai đâu ngoài mấy con gà thả vườn đang đạp lên sỏi vang tiếng xào xạo do nhà hàng gần đó nuôi.
Tiếng gầm mô tô dần mất hút nơi xa, chung quanh trơ mỗi tiếng sóng và tiếng lá cây xào xạc. Đè nén nỗi ghen tị nhạt nhòa trong lòng, Vu Bách Hiên xoay người về.
Tô Đồng ghé lên lưng Vu Thời Thiên, cái đầu mông muội trong nón bảo hiểm trắng hãy còn ù ù cạc cạc.
Nếu không phải trái tim vẫn đập loạn xà ngầu trong lồng ngực, cô những tưởng mình là viên kẹo bông gòn được nung chảy trên ngọn lửa than, nhão nhoẹt dinh dính.
Khi hôn cô lần thứ hai Vu Thời Thiên càng thêm tàn ác. Đầu lưỡi ướt át mạnh mẽ xộc vào miệng khiêu khích khắp nơi, hễ mỗi lần nó lướt qua hàm trên là hệt như có viên sao băng v*t ngang qua bầu trời đen.
Cho tới nay Tô Đồng không nhận ra hàm trên mình mẫn cảm nhường ấy.
Lúc thiên thạch lao sà xuống con tim, đuôi sao băng hãy lưu luyến tại niêm mạc hàm trên, tinh tú nổ tung tóe thành các mảnh vụn văng ra khắp cùng mình. Kể cả bên trong mí mắt nhắm nghiền cũng hiện lên ánh sao động lòng người, cả một vùng trắng xoá.
Tô Đồng biết nếu cứ tiếp tục như thế, mình sẽ tiêu tùng. Diệp Tuyên là một người mẹ hết sức đặc biệt.
Bà dạy cho Tô Đồng rằng, ham muốn tình dục là một chuyện rất ư bình thường, không cần cố ý kìm nén nhưng phải biết học cách quý trọng cơ thể mình. Chỉ khi biết yêu thân mình, nó mới mang đến càng nhiều phản hồi tuyệt vời khôn kể.
Đừng mặc cảm, đừng sợ sệt, đừng trốn tránh cũng đừng giấu giếm. Cơ thể người con gái nào cũng đều đẹp đẽ.
Cô và Diệp Tuyên có mối quan hệ mẹ – con, nhưng trên thực tế, họ càng giống đôi chị em bạn thân hay tỉ tê mọi chuyện.
Hồi vừa tốt nghiệp cơ sở, Diệp Tuyên đã kéo Tô Đồng đến Hong
Kong chích Gardasil-9. Diệp Tuyên còn chêm thêm, nếu lên phổ thông
có ưng cậu trai nào thì cứ thử hẹn hò. Bà không phản đối yêu sớm, chỉ cần cô biết bảo vệ mình là được. Ngặt nỗi, khi ấy Tô Đồng đã thích thầm Vu Thời Thiên nên chả có tí hứng thú với mấy cậu non xanh trên trường.
Nguyên văn 九价 – loại vắc-xin Gardasil-9 giúp ngăn ngừa chín loại HPV (6, 11, 16, 18, 31, 33, 45, 52 và 68)
Tô Đồng đã qua cái thời đọc truyện người lớn thở không ra hơi. Cô biết cơ thể mình sẽ có phản ứng sinh lý ra sao, cũng đã thôi ngu ngơ và bối rối về chuyện “sao mình lại ướt” như trong giấc mơ. Thay vào đó, cô sẽ trầm mình xuống vùng bể ấy và khám phá những cơn sóng bềnh bồng vào đêm.
Tuy nhiên, những ngỡ mình có lượng kiến thức lý thuyết phong phú lắm nhưng cô không ngờ áp dụng vào thao tác thực tế sẽ gian nan khiếp vậy.
Cô chưa hôn sâu với ai bao giờ, chưa từng bị cuốn vào tâm dòng xoáy đại dương, chưa từng thực sự chạm vào cơn dục tình của người trưởng thành.
Song, cô không muốn rút lui, không muốn thả ngón tay đang níu rịt lấy cổ áo Vu Thời Thiên. Cô muốn anh tiếp tục hôn mình, tiếp tục lôi cô vào sâu vòng xoáy, muốn đáp trả nụ hôn hệt cách của anh, muốn anh đi xa hơn nữa, làm những chuyện diễm tình thắm hồng cũng chẳng nề.
Vu Thời Thiên không biết cô gái trước mặt mình sắp tiêu tùng, nhưng anh biết mình gay go tới nơi.
Phản ứng của cô gái quá mức trực tiếp. Hễ xẹt qua hàm trên là anh cảm nhận được cơn rùng mình trên làn da sau cổ em ấy. Dòng điện xuất từ đầu ngón tay anh hòa cùng tiếng hổn hển bất lực từ kẽ răng em, thổi bùng ngọn lửa tại phần bụng dưới ê ẩm do huấn luyện viên hành hạ.
Quả ứng nghiệm theo lời bọn chó kia. E là cây cổ thụ anh đây sắp nở hoa ào ạt rồi.
Vu Thời Thiên – người bị kẹo bông gòn nhão dính dán lên lưng – hiện không ổn lắm.
Đôi tay be bé nắm hờ vạt áo anh. Vu Thời Thiên không sao lường được khi nào ngón tay ấy chạm khẽ hay xẹt qua phần eo đau rêm. Anh có khả năng bị châm lửa bất cứ lúc nào.
Chết dở hơn là anh không thể phớt lờ phần thịt mềm mại áp nửa vời trên lưng mình.
Vu Thời Thiên hắng giọng, lên tiếng trước: “Hoạt động hôm nay vui không?”
Tô Đồng đã lấy lại bình tĩnh, đáp nhỏ nhẹ: “Cũng được ạ, em có làm quen được mấy người bạn mới.”
Bạn?
Vu Thời Thiên nghĩ tới điều gì, thử hỏi dò: “Con trai hay con gái?”
“Cả hai ạ. Nay nhiều người tham gia dã man, có mấy anh chị năm ba năm tư nữa.”
Trả lời xong, đợi mãi không thấy Vu Thời Thiên đáp lời, Tô Đồng ngẩng đầu, khẽ gác cằm lên lưng anh, hỏi: “Sao thế thầy Vu?”
Chớm nãy Vu Thời Thiên suýt buột mồm thốt hỏi em có quen cậu nào tên Vu Bách Hiên không.
Hai anh em họ đều thừa hưởng vóc dáng cao ráo và ngoại hình từ Vu Thanh Sơn. Hồi trẻ Vu Thời Thiên nhận bao nhiêu lời ngỏ của các cô trò thì Vu Bách Hiên cũng chẳng kém cạnh.
Song cuối cùng, Vu Thời Thiên không hỏi thành lời. Anh thấy mình vớ vẩn hết chỗ nói. Tại sao anh có thể ảo tưởng ra một cảnh phim trai gái trẻ măng rượt nhau trên bãi biển dưới bóng hoàng hôn cơ chứ.
“Có sao đâu… Ờ thì… ừm, có cậu muốn thêm WeChat em không?” Anh lái sang câu hỏi chung chung và mơ hồ hơn.
Nhớ tới cậu bạn tên Bách Hiên và vài đàn anh muốn thêm WeChat cô với những ly do khác nhau, Tô Đồng thành thật trả lời Vu Thời Thiên: “Có ạ.”
Vu Thời Thiên nhíu mày: “Em cho rồi?”
“Không ạ, em không thêm ai hết. Em bảo họ là nếu có việc tìm em thì cứ tag tên em trong nhóm chat.” Tốc độ xe đều đều nhưng tối nay gió khá mạnh, Tô Đồng e Vu Thời Thiên không nghe rõ nên đề cao giọng.
Trộm thở phào, Vu Thời Thiên bất giác nhếch khóe miệng. Nhìn đi, nhóc con này ngoan biết bao nhiêu, bớt lo quá chừng.
Cầm lòng không đậu, anh thử tiếp: “Vậy nhỡ mai mốt có cậu trai nào tỏ tình với em thì sao?”
Dứt lời, Vu Thời Thiên mới thấy mình sao y sì thằng oắt non choẹt, hỏi cái câu nghe chua lè chua lét vậy giời?
Trái lại, Tô Đồng không nhận ra sự dò xét Vu Thời Thiên mà còn nghiêm túc đáp: “Em sẽ bảo em có người mình thích rồi.”
Khi trả lời, cô siết chặt tay vòng lấy người mình thích.
Vu Thời Thiên từng nghĩ về nguyên do khiến mình phải lòng.
Giọt lệ tại lễ viếng tang? Hay bóng rọi trong ánh tà sắc cam? Hay tâm tư thiếu nữ ngỡ rằng mình giấu kín lắm? Hoặc giả là tiếng nói mớ trong xe
kia? Hoặc có khi là lời tỏ tình em thốt ngấm trong nước mắt? Phải chăng là niềm「Thương」vang leng keng trong lọ thủy tinh trong suốt, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ đa sắc màu?
Có lẽ là tất thảy những điều trên.
Hơn nữa, Vu Thời Thiên cảm thấy, người liều mạng tưới nước cho cây cổ thụ mãi đến khi nó nở hoa chính là người ôm chầm lấy anh kể cả khi bị cự tuyệt.
Tựa như hơi ấm và hương vị truyền đến từ phía sau hiện tại, khiến anh không cách nào khước từ và đẩy ra lần nữa.
Đường quốc lộ ven biển thẳng tắp và dài ngoằng, sóng vỗ vào đá ngầm dậy sương làm mờ điểm cuối. Vu Thời Thiên không trông rõ đằng cuối có chi, nhưng, bầu trời đêm trên đỉnh đầu có trăng và có sao, có gió biển luôn dịu dàng bầu bạn, và sau lưng anh có một cô bé dũng cảm.
Nếu thoáng chốc bạn không nhìn ra điểm tận, thế thì hãy tận hưởng phong cảnh dọc đường đi.
Anh sợ gió biển át đi tiếng mình bèn giảm tốc độ xe, chậm rãi nói từng chữ một: “Lý do từ chối của em không ổn đâu. Em phải nói mình có bạn
trai rồi.”
Tô Đồng nghe rõ mồn một, nhịp tim đột ngột tăng tốc, cô lí nhí: “Ai là bạn trai em cơ…”
Cô không biết lời này là câu hỏi hay câu trần thuật nữa.
Xương bả vai trước mặt vang tới giọng nói: “Giờ em đang ôm ai thì người đó chính là bạn trai em.”
Tô Đồng hết thở nổi, tim đập nhanh dã man, âm thanh dọc theo động mạch cổ truyền vào tai – thình thịch, thình thịch.
Cô hít sâu một hơi, tựa trán lên lưng Vu Thời Thiên qua nón bảo hiểm, cất tiếng “ồ”, tỏ vẻ mình nghe thấy và mình hiểu rồi.
Vu Thời Thiên thấy quần áo mình sắp bị em túm cho rúm ró hết rồi –
sao đáng yêu quá vậy nè?
Anh định thả một tay đi nắm tay Tô Đồng để em đừng túm nhàu áo nữa, nhưng sợ lái một tay sẽ khiến cô nhóc lo lắng, anh đành tấp xe vào lề rồi tắt máy luôn.
Vài lời vẫn nên nói trực tiếp thì hơn.
Anh vỗ nhẹ tay Tô Đồng: “Em xuống xe trước đã.”
Tô Đồng mới run chân bước xuống, chưa kịp tháo nón bảo hiểm thì đã bị Vu Thời Thiên – người cũng xuống xe – bế lên chỗ ngồi như xách gà con.
Cô ngồi mé nghiêng, hai chân thõng chơi vơi nửa vời. Phát hiện không có chỗ đặt chân, cô chóng víu lấy phần vải trên ngực Vu Thời Thiên tránh cho mình mất thăng bằng ngả ra sau.
Vu Thời Thiên chống hai tay bên hông cô, cười khẽ: “Vầy hoài là áo nát bươm thật đó.”
“Em không cố ý mà.” Tô Đồng ngước mắt nhìn anh, giọng mềm đến nỗi tùy ý nắn bóp, nhưng nói thì nói thế thôi, ngón tay em vẫn không buông Vu Thời Thiên.
Đôi mắt cô gái như mặt hồ hứng những vì sao, Vu Thời Thiên thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trên đó.
“Tô Đồng, một hai năm trở lại đây tình trạng tôi không ổn lắm. Cuộc sống và công việc hỏng hết ráo.” Vu Thời Thiên thẳng thắn trải lòng.
Tô Đồng gật gù: “Lâu lắm rồi thầy không đăng bài liên quan đến công việc lên Weibo.”
Và dễ nhìn ra là Vu Thời Thiên có chất lượng giấc ngủ thấp.
“Ừm, mém tí quên mất em là bé fans của tôi.” Vu Thời Thiên cười: “Tôi không biết phải mất bao lâu mới bình thường lại được, có lẽ nhanh thôi, cũng có thể sẽ vấp váp tiếp. Khác với kiểu yêu đương của giới trẻ, có lẽ tôi không có nhiều thời gian bầu bạn bên em. Liệu em có còn muốn một anh bạn trai lớn hơn em mười bảy tuổi thế này không?”
Tô Đồng chưa thèm nghĩ lâu đã đáp ngay: “Thầy Vu, thầy từng nói thầy không thể yêu kiểu ‘anh đoán xem em nghĩ gì’. Thật ra khi ấy em định bảo thầy không cần phải đoán.”
Lời nói tại bờ đê đêm nọ đúng là bộp chộp, Vu Thời Thiên ngẫm vài giây mới nhớ ra. Anh không ngờ Tô Đồng sẽ nhắc lại nó vào lúc này.
Tô Đồng tiếp tục: “Thầy muốn biết gì cứ việc hỏi, em sẽ kể hết. Về phần thời gian, trước đó em đã bảo với thầy là em có. Em sẽ tự mình sắp xếp thời gian, thành ra thầy cứ từ từ điều chỉnh trạng thái, đừng cuống nhé.”
Mười ngón tay thon trắng muốt nắm chặt cổ áo biến dạng tới nơi. Theo Vu Thời Thiên, không chỉ có áo mà cả con tim lẫn yết hầu đều bị cô túm cho chết dở.
“Tuy em chưa yêu bao giờ, không biết môn này mình sẽ lấy được bao nhiêu điểm, nhưng em sẽ học hành chăm chỉ. Thầy có muốn một em bạn gái như này không?”