Số lượng người đông, Trịnh Minh Khoan thẳng tay thuê luôn nửa sân bãi. Chủ quán sắp sẵn bảy bếp than cho họ, tia lửa như những viên kẹo đỏ nổ lách tách trên than.
Tỉ lệ nam nữ chia đều trong câu lạc bộ, họ phân thành nhiều nhóm lẻ tẻ. Hứa Mộng Nhã và vài chị gái năm ba sắp xếp nguyên liệu, dụng cụ và nước xốt cho món nướng. Trịnh Minh Khoan lấy ra chiếc flycam DJI của mình cho các thành viên chơi. Tô Đồng cùng nhóm năm nhất xách giày đi dạo nghịch sóng dọc theo bờ biển, trong khi Vu Bách Hiên chơi cùng mấy cậu trai khác.
大疆无人机: Máy bay điều kiển từ xa hiệu DJI
Thái dương rực lửa đỏ cam rượt theo mặt biển đằng Tây, những cánh hải âu khổng lồ đuổi theo bóng mình phản chiếu trên con sóng lấp lóa, như hormone tuổi trẻ sôi trào bọt khí chạy theo bóng hoàng hôn đáng quý, như ống kính chàng trai đuổi theo dáng hình cô gái phản chiếu dưới ánh tà.
“Lần nữa chào mừng thành viên mới gia nhập nhóm chung ta năm nay, hy vọng các em năm nhất sẽ trải qua bốn năm tới thật vui vẻ!”
Sự kiện sắp kết thúc, Trịnh Minh Khoan giơ lon thiếc đỏ, đứng chân trần trên cát, mấy lò than kế bên đang nướng số xiên thịt và hàu còn sót lại.
“Cảm ơn anh Trịnh!” Mọi người giơ đồ uống, Tô Đồng cũng nâng lon Vương Lão Cát.
Flycam thong thả bay trong gió đêm, quay lại từng gương mặt non nớt.
Thấy trên bàn sắp dọn sạch dĩa, Tô Đồng dợm gọi cho Vu Thời Thiên, bấy giờ có mùi hương trái cây ngọt ngào phất tới.
Cô nhìn về phía đàn chị đứng cạnh, Hứa Mộng Nhã chìa lon bia cho cô: “Uống không?”
“Cảm ơn chị, em uống Vương Lão Cát là được.”
“Lát năm ba năm tư bọn chị định đi hát, tụi em đi chung không? Giờ đang điểm danh số lượng đó.” Hứa Mộng Nhã tự mở lon bia nhấp một hớp.
Tô Đồng thoáng kinh ngạc. Cô cảm thấy khí chất Hứa Mộng Nhã chả mấy phù hợp với rượu bia, cô lắc đầu: “Em không đi đâu.”
“Chị ơi, anh Trịnh có đi không ạ?” Một bạn gái kế đó giơ tay đặt câu hỏi. “Có chứ, do anh Trịnh tổ chức mà.”
Mấy cô gái bàn bạc rồi quyết định mọi người đi chung, “Vậy tụi em đi hết nha chị!”
“Tô Đồng, cậu không đi thật hả?” Sau khi đàn chị tránh đi, một cô bạn hỏi lại Tô Đồng.
Tô Đồng gật đầu: “Ừm, mình không có hứng thú với KTV.” Huống chi tối nay cô có hẹn.
*
Vu Thời Thiên về nhà thay đồ nên kéo dài thời gian, lúc anh tới nhà cha mẹ trời đã sẩm tối, mới vào cửa đã vội í ới mẹ già: “Mẹ, con ăn đại tí là được, lát có hẹn rồi.”
“Sao anh cũng gấp gáp thế chứ, nay sát giờ Bách Hiên báo không về ăn cơm. Sáng ra tôi còn mua vịt quay đấy!” Hoàng Nghiên ló đầu khỏi nhà bếp, hơi nổi quạu.
“Bách Hiên sao thế? Cuối tuần đầu tiên không về nhà luôn? Vui quên cả trời đất rồi hả?” Vu Thời Thiên lê dép vào phòng ăn, trộm nhón một miếng vịt quay trong hộp cơm dằn bụng trước.
“Nó nói đi tham gia hoạt động câu lạc bộ.” Hoàng Nghiên quay về bếp bắt đầu bê món.
“Nó tham gia nhóm nào ạ?” Dạo này Vu Thời Thiên bận bịu với bản thân nên hơi lơ đễnh tình hình của em trai.
“Hình như là nhiếp ảnh, nghe đâu chiều ra bờ biển làm tiệc nướng đó.”
Vu Thời Thiên ngừng nhai đồ trong miệng. Anh sực nhận ra mình đã lờ đi một việc hệ trọng.
Thành phố S rất nhỏ, Đại học S càng nhỏ hơn. Vu Bách Hiên sẽ có cơ hội gặp gỡ Tô Đồng.
Anh không ngờ trùng hợp thay Vu Bách Hiên và Tô Đồng lại cùng chung một câu lạc bộ.
Chẳng biết cớ sao, hiện tại Vu Thời Thiên không muốn để họ chạm mặt lắm.
Đặt chén cơm lên bàn gỗ gụ, Hoàng Nghiên ngó chằm chặp thằng cả nhà mình, thoáng ngây ra: “Anh cạo râu rồi hả?”
Thật ra Vu Thời Thiên không cạo nhẵn râu. A Hổ có tạo hình cho anh, nó chừa một nhúm ngay cằm.
“Vâng, tỉa tót tí ấy mà.” Vu Thời Thiên không muốn cấn vào da thịt non tơ của cô bé.
“Sắc mặt trông khá hơn đấy. Mới có một tuần không gặp mà hình như lột xác nhiều đó…” Hoàng Nghiên đặt đũa xuống, đăm đăm nghiên cứu Vu Thời Thiên.
“Chắc tại gần đây con ngủ đủ giấc.” Vu Thời Thiên liệng cục xương, rút khăn giấy lau tay, cầm đũa bắt đầu lùa cơm.
“Ấy ấy. Mẹ chưa bưng hết đồ ăn lên đâu, tối nay hẹn ai mà cuống đít thế hả…” Hoàng Nghiên quay người, thấy Vu Thanh Sơn đi ra khỏi phòng bếp, bưng hộ bà cá chưng và rau xào.
Vu Thời Thiên lẩm bẩm: “Thì bạn thôi.”
Anh nóng lòng vô cớ, lùa đại mấy miếng cơm và chuẩn bị rời đi.
“Ê ê, này! Trong bếp còn canh nữa, kì trước anh nói muốn uống canh đậu nành giò heo đó!” Hoàng Nghiên ngăn anh.
Ra tới phòng khách Vu Thời Thiên lại quành về nhà ăn, vào bếp múc chén canh, lại còn lựa khúc giò bự.
Nước canh được giữ ấm trong nồi hầm, đút vô miệng bỏng lưỡi Vu Thời Thiên. Hối hả uống vội chén canh, anh quay về nhà ăn, ôm Hoàng Nghiên từ đằng sau, cũng không hẳn là ôm mà đáp tay lên vai bà, anh nói: “Mẹ ơi, cảm ơn mẹ.”
Mãi đến khi Vu Thời Thiên ra ngoài đóng cửa chống trộm Hoàng Nghiên mới hoàn hồn. Bà trố mắt dòm Vu Thanh Sơn, đồng thời thấy được vẻ khó tin trên mặt ông.
Thằng cả nó bị vong ám thật đấy hử?!
Đèn hậu của con quái thú cam như con cá vàng đỏ quẫy đuôi len lỏi trong dòng xe ngày cuối tuần. Vu Thời Thiên chưa báo cho Tô Đồng là mình đã xuất phát, anh chỉ muốn lái nhanh hơn.
Anh không biết tại sao mình phải cuống, rõ ràng nhóc con cứ mãi dặn anh lái chậm và chú ý an toàn.
Tới bãi đậu xe bên biển Vu Thời Thiên mới gọi Tô Đồng. Đợi vài phút, có người nào đó xuất hiện trong tầm mắt anh.
Bóng cây um tùm che khuất ánh trăng, chỉ hắt ra lác đác những chùm sáng bàng bạc. Cô gái như viên đá quý ẩn mình trong bóng tối. Vu Thời Thiên không thấy rõ nét mặt và đôi mắt em, nhưng anh biết đó là Tô Đồng. Đôi giày da gõ nhịp lanh lảnh trên con đường lát đá, hệt như tiếng đá viên rơi vào cốc nước soda bạc hà.
Anh mỉm cười tháo nón bảo hiểm, thoáng chốc ngỡ rằng mình được rót cho một ly nước đá, xoa dịu cái oi bức và nôn nao phiền lòng.
Anh chờ cô gái chạy ra khỏi bóng cây, chờ vầng trăng trút sữa lên người em, chờ nhành linh lan lay động và làn gió biển cuối hè cùng đến bên anh.
Xa xa Tô Đồng đã thấy Vu Thời Thiên ngồi trên xe mô tô, may mà hôm nay mình mặc quần jean, cô kìm nén nhịp tim đập loạn, lon ton chạy đến trước xe.
“Thầy Vu.” Cô thỏ thẻ.
Đèn dây tóc trong bãi nhấp nháy không đều. Nương theo ánh sáng trắng, Tô Đồng thấy rõ mặt Vu Thời Thiên, đôi mắt nai chớp nháy: “Thầy cạo râu rồi.”
“Ừ, lần trước em không thấy châm chích hả?” Vu Thời Thiên cười.
Mặt Tô Đồng phát nóng, gật đầu ra chiều nghiêm túc lắm: “Có chút chút.”
Vu Thời Thiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô bé, kéo em về phía mình một bước.
“Vậy giờ thử lại xem.” Giọng anh vương ý cười.
Vu Thời Thiên ngồi trên xe, chỉnh sao cho chiều cao chênh lệch của cả hai vừa phải, anh chỉ cần thoáng cúi người là có thể hôn lên đôi môi man mát của cô.
Anh hôn vội một cái, đang tính lùi lại thì phát hiện Tô Đồng nhón một bước nhỏ tới trước mặt mình, năm ngón tay lặng lẽ đáp lên ngực anh, túm nhăn vải.
Vu Thời Thiên cười thầm trong bụng, anh buông tay cô ra, ngón tay lần lên đỡ lấy phần gáy thon thả và mịn màng, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy ra đôi môi chúm chím đương do dự mở hay đóng.
Bầu không khí đột ngột im bặt. Tô Đồng hít sâu một hơi, dẫu đã dàn dựng cảnh này trong lòng nhưng đến thời khắc chính thức lên sân khấu, cô lại quên khuấy lời thoại và động tác trong kịch bản.
Chung quanh rặt mùi hương của Vu Thời Thiên – Nó là mùi cam đắng xen lẫn nicotin êm ái và dai dẳng.
Hơi thở bị gián đoạn, chạm vào là vô vọng.
Vu Thời Thiên đảo lưỡi lướt qua hàm trên của cô, ngậm lấy cánh môi gặm cắn, mơi chiếc lưỡi mềm mại khiêu vũ cùng anh.
Anh cảm nhận được những ngón tay trên ngực mình ghì chặt hơn, thảng như lỏng tay là ngã rạp ra đất.
Tình cảm đê mê như nụ hồng dại tự do nảy nở trong bãi đậu xe tăm tối, những vụn gai trên thân rễ đâm cho toàn thân Tô Đồng bủn rủn tái tê, choáng hết đầu óc là ý nghĩ – cô nếm được vị của Vu Thời Thiên rồi.
Con bướm trong cơ thể đánh hơi thấy mùi hoa hồng, nó vẫy vùng đập cánh trong đêm tối, từ bụng dưới lao lên lồng ngực, rồi từ cổ họng thoát ra thành một tiếng kêu đầy quyến luyến.
Vu Thời Thiên chững lại thế tấn công, đổi sang liếm mút se sẽ làn môi mềm.
Anh chống lên trán cô gái, hô hấp trở nhọc hơn, hỏi cô: “Rát không?” Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả mũi và má, hun cô lả đi.
Tô Đồng hấp háy mắt. Đôi mắt dâng lên sương mù chẳng biết có từ đâu khiến cô không nhìn thấy rõ ánh mắt của Vu Thời Thiên, thành ra cũng để lỡ dục vọng ẩn sâu trong ấy.
Cô lắc đầu, chữ “không” chớm thốt ra đã bị Vu Thời Thiên chặn miệng.
Vu Thời Thiên day cắn môi cô, giọng khàn đi: “Không biết hả? Vậy thử lại lần nữa…”