chúng tôi rất yêu thương, thấy con bé ngày càng xinh đẹp, chúng tôi rất vui, tự hào như vậy, con gái ba mẹ làm như vậy là mừng sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc”
Cô ta tỏ vẻ cảm động trước bữa tiệc bất ngờ này, cô ta đi từ từ ôm ba mẹ cô ta,cười rạng ngời, ôn nhu,nháy mắt với ba mẹ.
“con rất hài lòng, bữa tiệc sinh nhật con như vậy quả là khiến con bất ngờ ,con rất hài lòng, điều con hài lòng nhất là có ba mẹ bên cạnh con là đủ rồi”
Mọi người cảm động trước lời nói của cô, họ dường như đã quên mất nhà Cố gia từng có một đứa con thứ hai bị gia tộc Cố gia căm ghét,rời khỏi đây được mọi người biết đến Cố Hàn Băng, trôi qua dần dần họ đã quên đi sự tồn tại của cô.
“Ôi con gái của chúng ta lớn rồi,ngày càng biết lo lắng chúng ta rồi ông nhỉ”
Bà bật cười trước hành động nháy mắt tinh nghịch của con bé, bà ôn nhu khẽ nói với chồng bà cũng nói cho mọi người nghe như muốn nói ‘con gái của tôi là tuyệt nhất’.
Ông giật đầu,hài lòng, vui mừng vì con gái đáng yêu của ông hiểu chuyện như vậy, ông cười cười nói khiến bà nghe vậy mà ngượng ngùng cười hạnh phúc,
chính họ còn không biết rằng chính câu nói đó mà con gái họ không bao giờ có được hạnh phúc,ngược lại càng gặp nhiều tai họa dẫn đến gia tộc bị hủy diệt trên tay cô ta.
“Đúng vậy, con bé giống em lắm, hẳn tương lai sau này con bé sẽ có được chồng tốt chăm sóc cho con bé, mà tôi không nỡ xa con bé a~”
Ông nói xong tiếp tục nhìn mọi người dưới đài.
“ Khụ… bây giờ thấy mọi người đến đây chúc mừng con gái như vậy, chúng tôi không làm mọi người phải chờ đợi lâu, tuy nhiên trước khi bắt đầu bữa tiệc tôi xin tặng món quà sinh nhật cho con gái đáng yêu của tôi”
Ông bảo người hầu mang đến trước khi ông phát biểu, ông cầm cái hộp không lớn nhưng trang trí rất bắt mắt, xa hoa mà không mất nét đẹp đáng yêu dành cho Cố Tiêu Nhi.
Cố Tiêu Nhi bất giác ôm miệng, vui vẻ cười đến trước mắt ông chuẩn bị nhận quà.
“đây là..”
“đúng như con thấy là món quà ba tặng cho con, con mở xem đi, nó có khiến con hài lòng không”
“vâng”
Cố Tiêu Nhi hồi hộp, cầm lên chuẩn bị mở ra dưới bao nhiêu ánh mắt mọi người tò mò muốn biết đó là món quà gì.
“A… cái này này”
“thế nào con gái”
Bà hết hồn thấy con gái hét lên, bà cười khẽ hỏi.
“à.. là dây chuyền đó mẹ, dây chuyền bạch kim đính khá nhiều kim cương màu hồng liti nhỏ xinh trên mặt dây chuyền hình ngôi sao cùng mặt trăng,con nghe nói nó không được sản xuất ở đây,
mà nó được một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra duy chỉ có hai chiếc độc nhất nhất trên thế giới thôi, nó không được truyền bá mà chỉ trưng bày triễn lãm,
con từng có nhìn qua muốn mua vì thích nhưng lại không được vì nó không bán nên con không mua nữa, chỉ là không ngờ ba có thể mua được,diều này con rất ngạc nhiên, rất vui, baba đây là món quà tuyệt nhất với con, con cảm ơn baba”
Mọi người dưới đài vẻ mặt khó tin, nay lại nghe Cố Tiêu Nhi nói lịch sự về dây chuyền thì họ càng tin, họ cũng bất ngờ ,kích động giống cô,
có mấy vị phu nhân,quí ông, quí cô tiểu thư nhìn dây chuyền xinh đẹp kia ghen tị, hâm mộ,thưởng thức, ngạc nhiên,trố mắt,
cũng có loại ánh mắt hận không thể nhào lên giành nó thuộc về mình, họ từng muốn có nó nhưng cơ hồ không ai mua được, không ngờ Cố chủ tịch lại có được nó.
Cố Tiêu Nhi kích động, thần sắc vui vẻ,rạng ngời, khó mà tin được ba cô lại có được nó nha, sao không kích động chứ,
cô từng dùng danh nghĩa mua nó nhưng vẫn không có được, họ còn bảo nhà thiết kế này không bán kia mà sao mà baba mua được, thật kì quái nha,cô nhịn không được hỏi ba cô ta khiến cho mọi người dưới đài cũng vểnh tai lên nghe.
“ba ơi có điều sao ba có được nó vậy”
Ông biết con gái sẽ hài lòng mà, nghe con gái và nhìn mọi người dùng ánh mắt đó thì ông cười kiêu ngạo,
cảm giác thỏa mãn lòng hư vinh này, Nguyễn Huệ Nhu nhìn dây chuyền kim cương xinh đẹp kia,kinh ngạc, mừng rỡ, vui vẻ,kiêu ngạo thay cho con gái.
“bí mật con gái, nhưng vì con nên ba sẽ bật mí vậy, thật ra cũng không to tát lắm,nghe nói dây chuyền này được đem bán đấu giá ở bên nước Ý,
lúc ba đi công tác,bất ngờ nghe tin tức dây chuyền này nên ba nghĩ đến sinh nhật con sắp đến, ba liền mua nó về, con thích chứ ”
Cố Tiêu Nhi và mọi người nghe vậy rất bất ngờ, cảm thán mua dễ dàng như vậy biết thế sang Ý mà lấy rồi, haiizz đáng tiếc a đáng tiếc bị người khác lấy,cố tình lại là nhà Cố gia nha.
Cô Tiêu Nhi cười cười, thì ra là vậy, nói vậy cô ta may mắn nha,nghĩ vậy liền đeo lên cổ,nhìn thấy mọi người nhìn cô hận không thể giành lại kia,cô ta đắc ý hơi hếch cằm, kiêu ngạo cười.
“được rồi,vậy thì bữa tiệc sẽ bắt đầu”
Chủ trì mic thấy Ông Cố Lâm Hùng ra hiệu, lập tức hiểu ý câm mic lên tiếng, bên dưới bắt đầu tản ra ai nấy đều đi,
bữa tiệc chưa được kéo dài bao lâu thì cánh cửa bỗng
‘Cạch’
khiến mọi người chú ý xem là ai quấy rầy bữa tiệc này,ngay cả vợ chồng Cố và Cố Tiêu Nhi nghi hoặc,bất mãn nhìn ra cửa,tò mò xem là ai đến muộn vào lúc này.