"Tiểu Bạch đi thôi!"
"A... gâu!" (vâng chủ nhân), đương nhiên nó không thể bại lộ được, nên an phận làm vật nuôi bình thường
(ặc.. thành chó rồi =.=!!)
"Âu...!" (Tiểu Bạch ngươi đi đâu!) tiểu hồ ly không muốn buông tha hỏi nó nhìn thấy chủ nhân trừng mắt, không cam lòng thả ra, ủ rủ quay trở lại bên người chủ nhân.
"Âu..gâu" (quan tâm làm gì! Chủ nhân bảo về thì đương nhiên phải theo chủ nhân, ngu ngốc.)
Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn Bạch Thiên ủ rủ nhìn nó, hừ! xoay người đuổi theo, không thèm quan tâm cái tên biến thái như nó.
"Ư.." (chủ nhân?? Ra tỷ tỷ xinh đẹp là chủ nhân của tiểu bạch sao.)
nó nghiêng đầu ngu đần nhìn họ rời đi, nhưng mà nhìn kĩ thì quả thật nhìn tỷ tỷ xinh đẹp kia có chút quen mắt a, thôi khi khác gặp lại tiểu bạch yêu quí của nó, hảo hảo tâm sự nha.
(tiểu bạch đang về thì run lên, lông mao dựng đứng, nó nhìn xung quanh.)
Quản gia thấy thế, kinh ngạc con tiều hồ ly xinh đẹp này ở đâu ra, từ khi xuất hiện ông đã thấy kì quái rồi, thấy nó linh tính, nhu thuận như vậy lòng ông bất ngờ, không phải người thường nói con hồ ly là một loài khó thuần phục sao, sao lại....
Còn Hứa Lâm Tu vừa chuẩn bị vạch kế hoạch thu thập mèo con hoang dã không thèm nhìn hai thú so đo, thấy cô chuẩn bị rời đi mà không quay đầu lại, bảo quản gia tiễn cô đàng hoàng,hắn vẫn quyến luyến chút đâu, hắn giật mình trước suy nghĩ của mình, cười tự giễu khi nào hắn biến thành như vậy rồi.
A.. kể từ khi cùng cô một khắc trong hang động đó nhỉ.
Vu Thiến cười hớn hở thấy người đàn bà đáng ghét đi rồi, cô sửa soạn quần áo nhìn đông nhìn tây thấy không có ai chỉ còn ả với lão gia, cười híp mắt.
khụ... khôi phục làm người hầu, đi lại gần thấy gia chủ vẫn nhìn cửa,lòng ả hơi chua chua, ghen tị, lên tiếng lôi kéo sự chú ý.
"Thưa ngài, cơm chiều sắp nguội mời ngài mau chóng ăn ạ!"
"tôi biết rồi, cô lui đi!"
"vâng!"
ả không nói nhiều đứng bên cạnh giả chủ ăn cơm chiều,âm thầm vạch kế hoạch hạ dược, chỉ cần hạ dược ngài ấy, lên giường ân ái,
không thể nào ngài ấy lại không phụ trách đâu,cười dâm đãng một cách lơ lãng lập tức biến mất, Hứa Lâm Tu cảnh giác ngước nhìn xung quanh.
chỉ thấy Vu Thiến an tĩnh bình thường, lại nhìn phòng bếp vẫn bình thường, hắn cảm thấy kì quái,.... Kì lạ thật sao hắn cảm nhận được mùi âm mưu đâu.
(tg: có lầm không *trố mắt*, trực giác nhạy bén thế.)
Vu Thiến thấy gia chủ ăn xong đang chuẩn bị lên lầu, ả vội nói: " gia chủ ngài chờ chút, sau khi ăn xong có thể uống miếng trà không ạ?"
Hắn nhướng mày nhìn ả, giật đầu: " được, cứ đem ly trà lên lầu tôi sẽ uống sau!"
Vu Thiến thấy thế cung kính tiến lên dọn dẹp chén bát, xoay người chuẩn bị trà cho hắn, còn hắn thì mặc kệ cô đi lên lầu vào phòng mở máy tính lên, bật giao diện mở mail xem bên thư kí gửi qua cho hắn, hắn bắt đầu làm việc, vài phút sau nghe tiếng gõ cửa:
"Cốc..cốc"
"vào đi"
Vu Thiến đang cầm ly trà hồi hộp, mở cửa vào, trong phòng bừng sáng bởi chiều tà hơi nắng chiếu vào phòng nhìn rõ hắn đang làm việc, ả si mê nhìn cảnh đẹp mê người này, hắn nói:
"để đấy đi."
"A..vâng!"
Vu Thiến hơi bối rối, sau đó bình tĩnh để ly trà xuống trên bàn làm việc của hắn, ả vụng trộm nhìn dung nhan mà ả si mê, lại nhìn thấy cơ ngực hơi lộ ra gợi cảm tỏa ra hơi thở đàn ông nam tính, khuôn mặt ả đỏ bừng, đứng lên chỉ chờ chỉ thị của hắn.
(mẹ nó, con này đến thời kì động dục rồi)
Hắn nhàn nhạt đuổi cô khỏi phòng: " cô ra ngoài đi!"
Vu Thiến có chút không muốn nhưng vẫn biết nghĩ cho tương lai sau này nên kiềm nén xuống, ra ngoài hồi hộp nhìn hắn uống ly trà kia,
ông quản gia sau khi bảo mọi người làm việc cẩn thận này nọ, đi ngang qua chuẩn bị ra sau sân vườn chăm hoa, bỗng thấy người nào đó lấp ló ngoài phòng của gia chủ,ông nhíu mày lên tiếng:
"cô kia, sao không làm việc đi,đang làm gì ở đó?"
Vu Thiến giật mình, ả xoay người nhìn thấy ông quản gia nghiêm khắc nhìn cô, cô hơi chột dạ, rũ mắt cung kính:
" xin lỗi quản gia, tôi chỉ đưa ly trà cho gia chủ thôi ạ!"
"vậy sao, nếu vậy thì đi ra ngoài làm việc đi!"
"Ách..vâng! thưa quản gia."
Vu Thiến không khỏi khó chịu, nhưng vẫn rời đi,trước khi đi ả lén nhìn hắn xem có uống chưa, thấy hắn vẫn làm việc,không uống dường như không thèm quan tâm chuyện gì xảy ra bên ngoài, ả không khỏi có chút thất vọng,
nhưng không sao sớm muộn gì gia chủ là của ả thôi, nghĩ vậy lập tức xuống lầu, cung kính ông sau đó đi làm việc nên làm, ông lắc đầu nhìn ả,
"haiizz đúng là ngu xuẩn một người hầu nho nhỏ còn dám mơ tưởng trèo cao sao!"
ông hừ lạnh, đi sau vườn ông còn thấy hồ ly được gia chủ thả rong kia đang nằm ngoài hấp thụ ánh nắng sau vườn kia, ông không quấy rầy nó, chỉ làm việc của ông.
Quay lại Cố Hàn Băng hiện đang ở nhà, con người cô tỏa ra hàn ý, lạnh lùng, tiểu Bạch không hiểu chuyện gì nên tốt nhất im lặng,
nhớ lại lúc họ rời khỏi Hứa gia chưa được bao lâu, Cố Hàn Băng dẫn Tiểu Bạch ghé tiệm bánh mua cho các con, lựa được bánh ưng ý, nhân viên tiệm lấy làm lạ một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp
( chị này đã tháo mặt nạ ra rồi chỉ dịch dung khuôn mặt thật của mình thôi nha, vì làm vậy dễ gây chú ý.)
Ôm một chú chó con xinh xinh mua bánh nhưng vẫn qui củ thực hiện, họ tính tiền xong đi ra chuẩn bị về thì gặp phải một cô gái vô cùng xinh đẹp chặn lại dịu dàng lên tiếng:
"chị, sao chị ở đây!"
Cô nhíu mày, lạnh lùng xem người chặn đường mình không trả lời, đi vòng qua người cô ta đi thẳng, cô gái xinh đẹp thấy vậy, hơi ủy khuất, giọng nói nghẹn ngào:
"Chị, chị vẫn ghét em sao. Chị, đã lâu không gặp chị em nhớ chị lắm, em biết chị tức giận vì đuổi khỏi gia tộc nhưng mà em vẫn không muốn chị ghét em!"
Cố Hàn Băng dừng lại nghĩ
Đúng là đã lâu không gặp á, hừ! không xoay người nói:
" Xin lỗi! tôi nghĩ cô nhận lầm người rồi, tôi không có em gái, hy vọng cô cẩn thận lời mình nói."
Nói xong không thèm xoay người nói lí với cô ta, chưa được bao lâu bị giọng nói tức giận vang lên.
"Cô không khỏi quá đáng đi, cô ấy là em gái cô tại sao cô lại đối xử với cô ấy như vậy, quả đúng là ác độc mà."
Cố Hàn Băng vốn không muốn dây dưa đến cô ta,ai biết cô ta vẫn bám mãi không chịu buông chả khác gì keo dán chó, cô lạnh lùng xoay người nhìn đôi nam nữ kia, nữ thì dịu dàng,xinh đẹp, ôn nhu đang khóc nghẹn ngào trong lòng một đàn ông,
còn người đàn ông thì dáng người cao to, đôi mắt sắc bén, mái tóc màu đen đang ôm lấy người phụ nữ kia ôn nhu dỗ dành, an ủi, xung quanh có ánh chiều tà chiếu lên người càng tăng thêm vẻ đẹp của họ khiến
người đi đường dừng lại vừa khen ngợi đôi nam nữ kia hợp đôi, vừa chỉ trích cô không biết xấu hổ, không biết ơn, không biết sai v..v.. nói đủ thứ.
Tiểu Bạch cảm thấy phù ngạch nhìn họ, gì thế này sao tự nhiên làm trò thế, đang diễn tuồng gì vậy, loài người khó hiểu quá, nó im lặng để xem cô làm gì.
Cô nhìn đôi nam nữ không có cảm giác áy náy,chỉ có sự phản cảm, chán ghét, tại sao gặp lại cô ta chứ, gặp người đàn ông vô sỉ kia đủ rồi giờ gặp người không muốn gặp, cô hôm nay đúng là xui xẻo mà, xem ra đi ra ngoài chưa xem hoàng lịch đây mà.
"đủ chưa!"
"Cô..."
"chị..."
Hai người kinh ngạc, khó hiểu,tức giận nhìn cô, người đi đường im lặng nhìn cô, cô gái xinh đẹp này nói gì vậy.
"tôi nói đủ chưa, nếu đủ rồi tôi đi."
"Cô đứng lại, cô không chào hỏi em gái cô thì thôi đi, cô còn nỡ tổn thương cô ấy, cô xin lỗi em ấy cho tôi! "
"Anh Dương, không cần thế, dù sao chị ấy là chị gái em..."
Cô gái xinh đẹp, ngừng nước mắt, lo lắng, kéo anh lại an ủi, lại nhìn chị cô tỏ vẻ xin lỗi, Cố Hàn Băng không thèm để ý, lạnh lùng nhìn họ.
"tại sao không cần, em quá thiện lương rồi, người độc ác như cô ta cũng xứng làm chị gái em sao?
Thôi đi em xem cô ta nhìn thì thay đổi, anh ban đầu nghi ngờ, có chút không tin nhưng xem ra không thay đổi gì cả, vẫn ngu xuẩn như ngày nào."
Người đi đường đang xem kịch vui, nghe hắn nói không khỏi ồ lên, bắt đầu hiếu kì thân phận của ba người này, ánh mắt cô lạnh xuống, giọng nói có chút hàn ý, lành lạnh mắt không có cảm xúc vang lên khiến bất cứ ai không khỏi rùng mình, run lên, sợ hãi trước khí thế của cô.
"Cố Tiêu Nhi, tôi không phải đã nói ngay từ khi đó rồi sao, vì sao cô nghe không hiểu hả, hay tai của cô vứt đi đâu rồi nên không hiểu lời tôi nói phải không?"
"không phải..."
Không cho cô ta nói tiếp, cô liếc mắt nhìn hắn:
" còn anh tôi cũng không có quan hệ gì anh, vì cái gì tôi phải đi xin lỗi cô ta, hơn nữa, anh lấy thân phận gì chất vấn tôi! Cũng mong anh cẩn thận lời nói của mình đi, mắt anh thấy chỗ nào tôi có lỗi với cô ta, hử."
Cố Tiêu Nhi trong mắt có chút kinh ngạc trước thái độ ác liệt lạnh lùng của cô, ả tiếp tục phát huy cô gái em gái thuần khiết dịu dàng.
"Chị, chị làm sao thế, chị không nhận ra anh Dương sao?"
"anh Dương.. xin lỗi tôi không biết, có quan hệ gì tôi?"
Cô nhướng mày hỏi ngược lại ả, còn hắn thì kinh ngạc, sững sờ trước câu nói không cảm xúc của cô, hắn nhìn kĩ cô, rõ ràng cô xinh đẹp như vậy mà ai cũng biết, còn mái tóc bạc cũng kì quái nhưng không làm hỏng vẻ đẹp của cô,
cô thật sự thay đổi sao,nếu không vì cái gì không nhận ra hắn lại còn khi dễ em gái mình nữa, quả nhiên hắn nhìn lầm rồi, cô ta không hề thay đổi chút nào, lại giả vờ không nhận ra hắn,
tính chơi "lạt mềm buộc chặt" đây mà, được thôi! hắn nhìn xem cô gái này chịu được bao lâu, hừ!còn không bằng một góc dịu dàng, thiện lương của Tiêu nhi đâu.