vô luận nói thế nào hắn cũng đều nhận định cô không phải là Cố Hàn Băng nguyên chủ ngu ngốc kia, thở dài ngước nhìn bản mặt tà mị,yêu nghiệt đáng ghét kia,cô khẽ than ‘yêu nghiệt’,
câu nói này người bình thường sẽ không nghe được nhưng Hứa Lâm Tu không phải người bình thường,bởi hắn là người luyện võ,
đương nhiên mọi giác quan rất nhạy bén, nếu không khi bị kẻ địch muốn giết hắn hay gì đi chăng nữa thì đối phương chỉ có chết, hắn khiến người đó một phát súng chết một cách ‘tuyệt vời’
sau đó quăng xác cho sói ăn, mặt không đổi sắc, lạnh lùng,tàn nhẫn,tuyệt tình như vậy, duy chỉ có cô thì không vì sao ư,
khi muốn giết cô thì không thể trong lòng nảy sinh ra cảm giác không nỡ, hắn hứng thú, cười trêu chọc cô, thích nhìn cô thay đổi sắc mặt, nhưng khi chờ cô trả lời thì cũng nghe được câu này của cô,
khóe miệng hắn càng giương cao, nụ cười càng thêm tà mị, tư thế khá lười biếng, ánh mắt chứa ý cười nhìn cô, haha vật nhỏ nói hắn yêu nghiệt,
đây là lần đầu tiên hắn tự hào về vẻ đẹp của hắn như vậy, chứ không như mấy cô gái son phấn tục tĩu kia khen ngợi vẻ đẹp, yêu bề ngoài của hắn khiến hắn ghét kia
(tg: anh ơi..tự kỉ là không tốt nha, coi chừng anh giống anh Thần đó, HLT: *liếc nhìn tg* “…”)
Cô suy nghĩ xong, liền quyết định, mặc dù tương lai hắn có gây nguy hiểm gì cho cô hay không nhưng theo bản năng cho cô biết có lẽ sẽ không, dù gì hắn cũng có mối quan hệ nào đó với cô và cổ mộ mà Tiểu Bạch nói,
quả thật tương lai không bao lâu như cô suy đoán, Hứa Lâm Tu có quan hệ với cô nhưng là quan hệ ngàn năm trước vô cùng sâu,
sau khi biết rõ sự thật cô trợn mắt chỉ thẳng lên trời mắng xối xả
“ thiên a, thật không có thiên lí gì cả, hắn là nhân vật chính từng hại ta đấy có được không, khi nào hắn vốn là chồng của cô rồi hả, ta không thích, ta không thích, ta phản đối”,
Hứa Lâm Tu nhìn cô trợn mắt không hài lòng kia, hắn cười tà
dám không thích ư, rất tốt,
không nói nhiều lập tức nhấc cô vợ đáng yêu kia vẫn đang trợn mắt,cứng người lên vào phòng thả cô lên giường, bắt đầu sự nghiệp ‘cày cấy’ trong cô,
khiến cô ba ngày không xuống giường được làm cho Hứa Lâm Tu thỏa mãn, lau móng vuốt, cũng làm cho mấy người đàn ông khác bất mãn, tức giận chỉ vào mặt Hứa Lâm Tu mắng vô sỉ, không chịu nhường họ ‘ăn thịt’
Hai Bảo Bối giật gù, tỏ vẻ baba thật uy vũ, mẹ cố lên, nhất định phải tạo người cho tụi con chơi, sau đó hai Bảo Bối đi xem lịch xem các baba nào mạnh mẽ hơn,
người mẹ trừng mắt nhìn hai đứa con vô lương tâm, từ khi nào thích giúp đỡ baba các con ức hiếp mẹ rồi hả.
Tiểu Bạch đứng một bên lo ăn thịt nướng của nó,không quan tâm đến chủ nhân bị ức hiếp kia, ừm.. trời đất bao la, ăn thịt là lớn nhất.
(tg: “…” sau này các người còn náo loạn hơn nữa)
“… như anh đã biết là tôi không phải là Cố Hàn Băng mà các người biết đến,
hừ cô gái kia quá ngu ngốc để cho các người khi dễ mà không biết phản lại, chỉ im lặng nhận lấy mọi nhục nhã không thôi,không chỉ thế cũng ngu ngốc bị người trong gia tộc lừa gạt, ghét bỏ cô từ lâu,
tôi không yếu đuối như cô ta, nhưng khi nhận thân xác này, tiếp nhận luôn kí ức của cô ấy, tôi coi như được sống lại,
tự tạo dựng thế lực riêng để trả thù gia tộc thối nát kia thay cô gái này coi như lời cảm ơn khi cô ta cho tôi thân xác này,
tôi đâu thể mặt dày nhận thân xác này mà không giúp cô ta,cho nên đó cũng là lí do các người thấy kì lạ trước sự thay đổi của tôi”
Hắn nghe đến đây, không kinh ngạc như thể đã biết rõ, chỉ “ừ” một tiếng, hắn cười hứng thú, mở miệng thắc mắc hỏi cô
“vậy thì cô là ai, làm sao các cô thay đổi cho nhau được”
“cô ta ư,..đã chết Tôi không phải đã nói rồi sao,
tôi là Cố Hàn Băng nhưng không phải là Cố Hàn Băng nơi này, nói vậy hơi rắc rối chút, giống như thế giới song song vậy, được rồi tôi sẽ giới thiệu rõ cho anh nghe”
Nói xong khí chất liền biến đổi trở nên cao quí, độc tôn, ưu nhã như nữ vương, đôi mắt tím hồng lạnh lùng lóe lên hồng quang liền vụt tắt nhưng Hứa Lâm Tu nhìn thấy được,
hắn hơi kinh ngạc khẽ cười, tiếp tục nhìn cô gái trước mắt bỗng thay đổi,lắng nghe xem cô định làm gì
Mái tóc bạc xõa tự nhiên trên vai xuống hông, mền mại như thác nước rất đẹp, vết bớt ngọn lửa hoa sen trên trán càng tăng thêm sự huyền bí trên khuôn mặt xinh đẹp của cô,
cất giọng âm thanh nhẹ nhàng, không cảm xúc nhìn hắn nghiêm túc, môi mỏng hơi giương lên cười càng đẹp
“xin chào, ta là Cố Hàn Băng, đến từ một thế giới khác, là người thống trị trong gia tộc Cổ võ lâu đời,
đứng đầu gia tộc và trong bóng tối ta còn là người lãnh đạo cao nhất giới hắc bạch đạo Hỏa Diễm mà người nghe tin sợ hãi, tôn sùng cũng giống như cách của các người,
ta tình cờ bị xuyên đến nơi này là do trong gia tộc của ta có người phản bội giết chết khiến ta không thể nào phản ứng kịp mới bất đắc dĩ chết đi,
khi ta nhắm mắt ta còn nghĩ rằng linh hồn ta sẽ đi về đâu không ngờ đến khi mở mắt ra ta đã ở trong thân xác này cách đây ba năm trước rồi,
hơn nữa trên cơ thể ta có đầy dấu vết hoan ái,chứng tỏ cô ta hoan ái với đàn ông nào đó quá mức chịu đựng mà chết đi, tiếp nhận rõ hơn thì không chỉ một người mà còn là năm người,
rất ghê tởm đúng không, chính ta cảm giác như vậy, dù vậy không ngờ cô gái này cũng có tên giống ta, trong cơ thể ta cũng mang thai mà không biết con ai trong số đàn ông kia, ta không quan tâm,
sau khi thoát khỏi gia tộc thối nát kia, lập tức tạo lại sự nghiệp như người thấy, còn bộ dạng này chính là ta của thế giới kia,
ta không biết vì sao có thể thay đổi biến thành ta của thế giới kia, hẳn là có duyên đi”
“Thì ra là vậy, một câu chuyện kì lạ mà thú vị nhỉ”
“ đúng vậy rất thú vị, có một điều thú vị hơn, chỉ hy vọng anh hẳn ngạc nhiên hơn nhiều so với câu chuyện này”
Cô cười lạnh lùng, hơi híp mắt không cảm xúc nhìn hắn, tư thế trở nên lười biếng, vuốt lại mái tóc bạc của cô,
hắn nghe vậy, nhìn cô không rõ đang nghĩ gì, bật cười nói với cô.
“Ồ,..vậy cô nói xem, đó là gì,tôi xin rửa tai lắng nghe”
“anh muốn nghe”
cô hoài nghi nhìn hắn, lướt từ trên xuống đánh giá, chỉ hy vọng hắn sẽ không bị hỏng,không bị đả kích đi nha.
“tất nhiên”
hắn khó hiểu, nhướng mày nhìn cô, chẳng lẽ vấn đề này nghiêm trọng lắm sao.
“được rồi tôi hy vọng anh sẽ không phải chịu sự đả kích này”
“…”
có thể sao, hắn không biết có nên nghe tiếp không nhỉ, theo hắn biết chắc chắn tin này còn kinh người hơn đi.
Quả nhiên, lời nói của cô giống như quăng bom khiến hắn choáng váng, cô nhún vai tỏ vẻ không quan hệ gì với cô, xem đó là bình thường, có chút đồng tình nhìn anh choáng váng.
“Anh vốn không phải là người bình thường hay nói cách khác các người vốn là người trong sách thôi”
“Cô đang đùa phải không”
“Không nha, tôi không bao giờ lấy ra chuyện này mà đùa đâu, anh cho rằng tôi là người thích lấy chuyện này ra đùa sao”
“…”
“sao thế, quá bất ngờ phải không”
“đúng là quá bất ngờ”
Hắn cười như không cười nhìn cô, lòng bàn tay xoa cằm không biết nghĩ gì, hứng thú.
“…”
thích ứng nhanh vậy sao tưởng hắn sẽ bị tổn thương trầm trọng chứ, mà cô quên mất hắn không phải là người bình thường.
“nếu chúng tôi là những nhân vật trên trang sách, nói vậy cô biết rõ thế giới này đúng không”
Hắn cười nói, lời nói đúng trọng điểm, ánh mắt sắc bén nhìn cô trấn định, lười biếng kia, cô nhếch môi
“đúng vậy, không chỉ thế mà con biết các người là ai, biết rõ thân phận của các người,
bởi vì các người là những nhân vật được tác giả của thế giới bên kia tạo ra cho chúng ta đọc mà thôi”
“Ồ, vậy tôi là người thế nào”
Hắn giương mắt nhìn cô, vẫn nở nụ cười nhưng trong nụ cười có chứa hàn khí nhìn cô.
“anh sao, …chậc chậc, nói sao nhỉ, anh là nhân vật chính trong truyện đấy, không chỉ vậy mà còn là nhân vật trong hậu cung của cô ta đó,
cùng là người đã hại chết Cố Hàn Băng chủ nhân của thân xác này”
“cô ta… cô nói là ai”
Hắn nghi hoặc, hỏi cô tò mò, hắn là nhân vật chính thì chấp nhận,còn lại một trong hậu cung của một cô gái nữa chứ, hắn cau mày rốt cuộc là ai chứ,
nghĩ đến việc mình là một trong số đó liền ghê tởm, không phải chứ,
hắn đường đường là Chủ tịch có tiếng trong công ty Hứa thị và là gia chủ của Hứa gia khi nào thì quỳ dưới chân một cô gái chứ.
“là cô gái trong bữa tiệc khi đó trong Cố gia mà anh từng gặp đấy”
Cô nhìn sắc mặt hắn biến hóa, cô cười vui sướng khi nhìn thấy người gặp hỏa, vô tâm vô phế nói ra người đó.
“..là Cố Tiêu Nhi sao”
“chúc mừng anh đã nhận ra, đúng vậy cô ta là nhân vật nữ chính là nhân vật mà các anh yêu chết mê mệt cô ta đấy, bộ mặt thánh thiện, trong sáng, là loại các người thích nhỉ…
chậc chậc… mắt các người đúng lá quá kém..các người còn không biết rằng các người bị lừa bởi bộ mặt giả tạo, thích diễn kịch kia,
không chỉ bị lừa,trong sách các người chỉ cần nghe thấy cô ta ủy khuất,kể lể,
tỏ vẻ không phải lỗi người khác, ôn nhu, dịu dàng kia mà giết bao nhiêu người vô tội,
ngay cả chủ nhân thân xác này cũng bị các người hại thê thảm không nỡ nhìn nữa chứ, đó là lí do ta ghét các người nha.”
“….”
Sao hắn nghe ra giọng nói của cô đang phẫn nộ lên án hắn nhỉ, hắn vô tội có được không, khi nào bị cô gái nhỏ này chê hắn mắt kém rồi, khi nào thì hắn hại cô chứ, khi nào thì hắn nằm trúng đạn rồi,
được rồi, ban đầu hắn có hứng thú cô ta nhưng mà sau khi điều tra mới biết được nên lập tức cảnh giác thôi,
cô gái nhỏ này muốn nói sao cũng được,thật là thù dai mà, hắn bất đắc dĩ cười ôn nhu nhìn cô gái nhỏ lên án.
“Được rồi, dù gì tôi khi đó có điều tra rõ ràng hết rồi, nên cô yên tâm đi, tôi đâu ngu ngốc để cô ta dắt mũi chứ,
cô gái nhỏ, giờ chúng ta biết rõ nhau,vậy thì chúng ta có tính có quan hệ không”
“quan hệ”
“Ừ”
“hừ, tôi còn hận không thể giết anh chứ đừng nói là có quan hệ, nếu không phải là Tiểu Bạch thì anh nghĩ rằng tôi dễ dàng lên xe của anh sao,
mà anh yên tâm cho dù các anh có là nhân vật chính trong truyện thì theo tôi biết mọi thứ không còn theo chiều hướng đó nữa rồi”
“vì sao”
“vì thế giới này bị thay đổi rồi, nói đúng hơn là thế giới này không còn là thế giới mà các người đã định, có vẻ như vận mệnh của các người và tôi thay đổi, có gì đó cần khai thác”
“ra thế, đây không phải chuyện tốt sao, coi như thế giới này không có nhân vật chính hay nhân vật phụ nào mà ngược lại đây là thế giới chân thật của chúng ta không phải sao”
“hừ, nhìn anh có vẻ rất hài lòng vì điều này nhỉ”
“haha, đương nhiên, mà cô nói Tiểu Bạch, Tiểu Bạch là ai”
“anh biết để làm gì,nó chỉ là một con chó không hơn không kém mà chỉ khác người thôi”
Cô không giải thích, nhíu mày cười cười nhìn Hứa Lâm Tu hơi đanh lại, tiếp tục lười biếng, nhún vai không biết.
“…” cô gái này không vô tâm cũng chết à.
Tiểu Bạch không biết rằng bị chủ nhân chê bai, nếu nó nghe thấy lời của cô, nó lập tức kháng nghị
“chi chi” (Chủ nhân ngài thật vô tâm, tôi không phải là chó, tôi là một con rồng uy vũ có được hay không.)
“anh yên tâm đi, anh có quan hệ với một thứ nhưng tôi không thể nói rõ chỉ chờ nó nói rõ anh sẽ biết ngay”
“…”