Đêm qua cô lấy lý do hôm sau phải dậy sớm, bảo anh về phòng dành cho khách.
Lục Viện nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa đến bảy giờ, "Sớm vậy?"
Chu Phù Thế nhìn bộ trang phục chuyên nghiệp gồm áo sơ mi voan trắng và quần đen của Lục Viện, "Ừ, em định ra ngoài à?"
Lục Viện có hẹn ăn sáng. "Ừ."
Thương hiệu thiết bị điện DB của Đức sắp chính thức thâm nhập thị trường trong nước và đang đấu thầu tổng đại lý toàn quốc. Cách đây vài ngày cô đã sang Đức để bàn việc hợp tác và trụ sở chính thiết bị điện DB cũng cử một phái đoàn đến để khảo sát tập đoàn Lục thị, họ đã đến thành phố Thâm tối qua.
Chu Phù Thế giơ túi đồ ăn sáng mua sau khi chạy bộ xong: "Ăn sáng xong rồi hẵng đi."
"Không cần đâu." Lục Viện bước nhanh ra ngoài, thay giày cao gót đẩy cửa ra, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người nói với anh, "Đúng rồi, đội trưởng Chu, lúc em không ở đây, anh đừng có phá nhà em đấy."
Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi cửa, không cho anh cơ hội đáp lại.
Hẹn gặp mặt tại một khách sạn phục vụ bữa sáng theo kiểu Quảng Đông chính tông, khi Lục Viện tới nhà hàng, đoàn người của Thiết bị điện DB cũng đúng lúc xuống lầu.
Cô dùng tiếng Đức tiêu chuẩn chào hỏi, "Guten Morgen!"
Đoàn người DB mỉm cười, vẫy tay đáp lại, "Guten Morgen!"
Hôm nay, lịch trình của Lục Viện rất bận rộn, ăn sáng với đoàn người của DB, sau đó dẫn họ đến tập đoàn Lục thị thăm quan và thảo luận chi tiết về việc đấu thầu tổng đại lý toàn quốc. Bữa trưa ăn tại công ty, mãi đến hơn ba giờ chiều mới kết thúc vòng thương thảo đầu tiên.
Kết thúc cuộc họp, Trần Vũ Hiền đưa đoàn người DB về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó sẽ cùng nhau ăn tối.
Lục Viện quay lại phòng làm việc của mình, hất văng đôi giày cao gót đã đi cả ngày, chân trần dẫm lên nền đất, xoay cổ chân, vừa ngồi xuống thì điện thoại di động vang lên.
Buổi sáng sau khi ra ngoài, Lục Viện bảo Lý Du nhớ dành thời gian buổi chiều đến nhà cũ xin dì Lưu một ít sủi cảo, nhân tiện gửi một phần cho Từ Thiến.
Nhận được sủi cảo, Từ Thiến gọi cho cô: "Tớ ăn sủi cảo rồi, ngon lắm."
Lục Viện thuận miệng đáp, "Cậu cứ ăn nhiều vào."
Từ Thiến vui tươi hớn hở, "Tối nay đi ăn cùng nhau nhé?"
Lục Viện nói thẳng, "Có hẹn rồi."
Từ Thiến chán nản thở dài, "Được rồi, cậu thật sự rất bận rộn."
Lục Viện còn có mấy tài liệu cần đọc, "Tớ cúp máy đây, mấy ngày nữa hết bận sẽ đãi cậu một bữa."
"Được." Từ Thiến lẻn ra ngoài mua một cốc cà phê, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong quán, "Đợi chút."
Lục Viện ngẩn ra, "Hử?"
Từ Thiến xác nhận lại lần nữa, nhàn nhã hỏi: "Đội trưởng Chu kết hôn chưa?"
Lục Viện từng hỏi Chu Phù Thế vấn đề này, "Chưa."
Từ Thiến cứ nhìn vào góc quán cà phê, "Vậy là anh ấy ly hôn rồi à?"
Dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, cô khẽ cau mày, "Ý cậu là gì?"
Từ Thiến cũng không biết nói như thế nào, cân nhắc trước sau, "Tớ gửi ảnh cho cậu."
Cúp điện thoại chưa đầy một phút, Lục Viện nhận được một bức ảnh từ Từ Thiến. Trong ảnh, Chu Phù Thế đang bế một cậu bé tầm bốn năm tuổi trên đùi, rồi cho nó uống nước.
Cô dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh lên, chỉ thấy một bên mặt của cậu bé, không thể nhận ra có giống Chu Phù Thế hay không, nhưng hiếm khi nhìn thấy nụ cười thân thiện như vậy trên khuôn mặt anh. Cô cảm thấy mối quan hệ của anh với đứa trẻ này chắc chắn không bình thường.
Nhưng, ngoại trừ một chút tò mò ra, cô cũng không có ý định đào sâu. Đây là việc của anh, không liên quan gì đến cô, cũng không phải chuyện có thể dò xét với mối quan hệ của họ bây giờ.
Sau đó trong điện thoại hiện lên một tin nhắn, đến từ Chu Phù Thế: Lát nữa anh đi siêu thị mua đồ ăn về nấu, em có về ăn tối không?
Tin nhắn bên trên được Chu Phù Thế gửi cho Lục Viện khi cô vừa ra ngoài vào buổi sáng, là câu trả lời cho yêu cầu anh đừng phá nhà cô: Còn phụ thuộc vào sự giám sát của em.
Hai tin nhắn đều có chút mập mờ, nhưng Lục Viện không đáp lại.
Lục Viện ăn tối cùng đoàn người DB xong thì đã hơn tám giờ tối, Trần Vũ Hiền đưa họ trở về khách sạn, còn cô về thẳng nhà cũ.
Trên đường về, Lý Du nói, "Lục tổng, Nhậm tổng gọi điện thoại tới, nói rằng anh ấy gọi cho cô nhưng cô không nghe máy."
Lục Viện lấy điện thoại di động trong túi ra, quả thực có hai cuộc gọi nhỡ của Nhậm Tuấn Sanh, nhưng cô không có ý định trả lời: "Có chuyện gì vậy?"
Lý Du nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô có vẻ mệt mỏi, bèn nói: "Nhậm tổng nói, tối mai cô đừng quên chuyện cùng anh ấy về nhà ăn cơm."
Lục Viện không nói gì, mở WeChat ra, thấy một lời mời kết bạn, ghi chú đơn giản: Chu Phù Thế.
Hai người thậm chí còn không thèm thêm WeChat, ngay cả số điện thoại của Chu Phù Thế cũng được lưu sau khi anh gọi cho cô tối qua.
Cô bấm vào đồng ý, chấp thuận lời mời kết bạn của anh, nhưng đối phương vẫn không gửi tin nhắn cho cô, nên cô đương nhiên cũng không chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Mãi đến lúc gần về tới nhà cũ, Chu Phù Thế mới gửi cho cô vài bức ảnh và một câu: Buổi tối có người gửi những thứ này.
Cô mở ảnh chụp, thấy có khoảng chục hộp quần áo, túi xách của các thương hiệu cao cấp.
Đợt trước, cô có xem một số buổi trình diễn thời trang thu đông của các thương hiệu khác nhau ở Đức, đây hẳn là những mẫu mới ra mắt, đều được gửi về Cẩm Huy.
Cô tiện tay trả lời: Giúp em mang vào phòng để quần áo là được.