Nhậm Tuấn Sanh hơi khom người, cúi đầu đến gần cô: "Chúng ta đã đính hôn rồi, em nói muốn hủy bỏ hôn ước thì hủy sao?"
Lục Viện khinh thường cười khẽ, "Nhậm Tuấn Sanh, chúng ta đã tuyên bố hủy hôn, đừng làm loạn nữa."
Anh ta thản nhiên nhún vai, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô: "Lục Viện, hôm nay trông em đẹp lắm."
Lục Viện đẩy tay anh ta ra, "Đừng chạm vào tôi."
"Giả vờ làm gì." Đầu ngón tay của Nhậm Tuấn Sanh nhẹ nhàng nhéo vành tai cô, "Viện Viện, đâu phải chúng ta chưa từng ngủ cùng nhau."
Lục Viện giơ tay tát Nhậm Tuấn Sanh một cái, "Nhậm Tuấn Sanh, anh thật ghê tởm."
Nhậm Tuấn Sanh đưa đầu lưỡi chạm vào bên trong gò má bị tát, đột nhiên xoay người tóm lấy cánh tay cô: "Em dám đánh tôi?"
Lục Viện muốn hất tay Nhậm Tuấn Sanh ra, nhưng anh ta dùng hết sức lực tóm lấy cô, mạnh đến mức cô nhất thời không thể đẩy ra.
Anh ta muốn hôn cô, khóe môi lướt qua má cô.
Cô liều mạng vặn vẹo thân thể, trốn tránh: "Nhậm Tuấn Sanh, anh thật không biết xấu hổ."
Khi hai người xô đẩy, Nhậm Tuấn Sanh nhìn xuống, thấy những vết đỏ mờ nhạt trên cổ và xương quai xanh của Lục Viện.
"Đây là cái gì?" Anh ta cau mày, đưa tay kéo cổ váy của cô xuống, xác định trên xương quai xanh của cô có dấu hôn, "Em không chịu ngủ với tôi mà ngủ với người đàn ông khác?"
Cô lật tay nắm lấy cổ tay anh ta, xoay người lại, dùng sức đẩy anh ta ra sau: "Không phải chuyện của anh."
Anh ta đau đớn buông tay ra, loạng choạng lùi lại hai bước, tức giận lao về phía trước, bóp cổ cô: "Thằng đó là ai?"
"Viện Viện." Tống Kinh gõ cửa ngoài phòng vệ sinh, "Viện Viện, cô có ở bên trong không?"
Cổ họng bị bóp nghẹt, Lục Viện không thể phát ra tiếng, chỉ có thể duỗi chân, dùng hết sức đá đổ chiếc thùng nhựa đặt bên cạnh, chứng minh bên trong có người.
Tống Kinh tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Lục Viện, đang định quay người rời đi thì nghe thấy tiếng leng keng từ bên trong truyền ra. Tim Tống Kinh đập thình thịch. tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập, "Viện Viện, Lục Viện, Lục Viện......"
Cổ họng bị bóp chặt khiến hô hấp của Lục Viện trở nên khó khăn, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng tông cửa: "A Viện, Lục Viện..."
Nhậm Tuấn Sanh giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía cửa toilet, hai tay bất giác thả lỏng.
Lục Viện tận dụng cơ hội nắm lấy khuỷu tay Nhậm Tuấn Sanh bằng cả hai tay, kéo về phía mình, sau đó khuỵu gối, giơ chân lên, thúc mạnh đầu gối vào bụng dưới của anh ta.
Nhậm Tuấn Sanh đã đề phòng trước, nhưng khi nghiêng người tránh né, anh ta vô thức buông bàn tay đang bóp cổ Lục Viện ra. Cô quay người lại, tóm lấy cánh tay anh ta ném qua vai, quật ngã anh ta xuống đất.
Cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra, Nhậm Tuấn Sanh nghiến răng nghiến lợi nằm cuộn tròn trên đất, gương mặt Lục Viện đỏ bừng, một tay che ngực thở hổn hển.
Chu Phù Thế vội vàng chạy vào trong, ôm lấy vai Lục Viện: "A Viện, em không sao chứ?"
Lục Viện chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chu Phù Thế, cổ họng đau rát, "Sao anh lại ở đây?"
Cô vừa ngẩng đầu lên, Chu Phù Thế đã nhìn thấy vệt đỏ hằn rõ trên chiếc cổ trắng nõn và vài vết xước mờ trên cánh tay cô.
Anh lập tức nhíu mày, quay người đá thật mạnh vào bụng Nhậm Tuấn Sanh.
Thân thể Nhậm Tuấn Sanh lập tức trượt sau, lưng đập mạnh vào tường mới dừng lại. Anh ta đau đớn hét lên: "A..."
Tống Kinh vội vàng tiến lên giữ chặt Chu Phù Thế, "Chu Phù Thế, anh bình tĩnh một chút."
Chu Phù Thế hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, xoay người nhẹ nhàng nâng cằm Lục Viện lên, dấu vết trên cổ cô chuyển sang màu đỏ tím, đặc biệt chói mắt, khiến anh đau lòng, "A Viện, chúng ta đến bệnh viện nhé."
Lục Viện xua tay, "Không cần, em không sao."
Nhậm Tuấn Sanh chật vật đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới Chu Phù Thế, "Lục Viện, đây chính là tình nhân mà em tìm sao?"
Lục Viện ho mấy tiếng rồi nói, "Nhậm Tuấn Sanh, giữ mồm miệng cho sạch sẽ."
Nhậm Tuấn Sanh khinh thường cười một tiếng: "Lục Viện, chúng ta mới hủy bỏ hôn ước có mấy ngày, nhìn hai người thân thiết như vậy, nhất định đã ở cùng nhau rất lâu rồi phải không? Không phải tình nhân thì là gì?"
Chu Phù Thế quay người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Nhậm Tuấn Sanh.
Anh ta sợ tới mức lui về phía sau một bước, phô trương thanh thế hét lên: "Mày muốn làm gì? Bên ngoài nhiều người lắm đấy?"
Chu Phù Thế giao Lục Viện cho Tống Kinh, "Em đưa cô ấy ra ngoài trước đi."
Lục Viện lập tức nắm lấy cánh tay anh, nói: "Chu Phù Thế, đừng để ý đến anh ta."
Lòng bàn tay Chu Phù Thế nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cánh tay Lục Viện, "Nghe lời nào, em ra ngoài trước đi."
Tống Kinh đỡ Lục Viện lên tầng hai, đi vòng qua góc cầu thang, nhìn qua cửa sổ thấy khách khứa đang tụ tập ở sân sau.
Triệu Chính Triết nâng ly lên, nói: "Cảm ơn mọi người đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tham dự tiệc tân gia..."
Tống Kinh vỗ nhẹ mu bàn tay Lục Viện, "Mọi người đều ở bên ngoài, không có ai nhìn thấy chuyện vừa xảy ra đâu, đừng lo."
Lục Viện quay đầu nhìn xuống lầu: "Chu Phù Thế sẽ không làm gì Nhậm Tuấn Sanh chứ?"
"Anh ấy có chừng mực." Tống Kinh đưa Lục Viện lên phòng khách trên tầng hai nghỉ ngơi, "Cô nằm nghỉ một lát đi, tôi đi lấy hộp thuốc."
Tống Kinh vừa đi ra ngoài, trước cửa phòng xuất hiện một cậu bé, ngượng ngùng không dám đến gần cô: "Chị, mẹ em đâu?"
Mẹ của cậu bé?
Lục Viện nhận ra đây là cậu bé đi cùng Chu Phù Thế. Cô không khỏi phỏng đoán, nếu Chu Phù Thế là cha thì mẹ của cậu bé chính là vợ của Chu Phù Thế? Vợ cũ?