Lục Viện nhìn tình hình giao thông rồi chỉ vào ngã tư phía trước, "Rẽ phải ở ngã tư phía trước."
Dù xe di chuyển với tốc độ ốc sên nhưng may thay cuối cùng cũng thoát được.
Chu Phù Thế không quen đường ở thành phố Thâm, "Bây giờ đi thế nào?"
Lục Viện tùy ý chỉ: "Anh cứ lái về phía trước đi."
Chu Phù Thế cảm thấy không đáng tin lắm, lặng lẽ bấm vào hệ thống định vị của ô tô, "Để anh dùng hệ thống định vị."
Cô vội vàng đè tay anh lại, nói: "Em biết rất rõ, không cần định vị."
Anh nửa tin nửa ngờ rút tay về, làm theo chỉ dẫn của cô lái xe về phía trước cho đến khi đi vào ngõ nhỏ và dừng lại trước một ngôi nhà cũ.
Từ ngã rẽ thứ ba mà cô chỉ là anh đã biết càng ngày càng xa Cẩm Huy rồi, nhưng cứ tưởng cô sẽ đưa mình đến khách sạn, ai ngờ lại dừng trong ngõ nhỏ tối lửa tắt đèn này, "Đây là đâu? "
Cô tháo dây an toàn, nói: "Chờ em một lát."
Thấy cô muốn mở cửa, anh nhanh chóng đưa tay giữ chặt cánh tay cô: "Bên ngoài đang mưa to, em xuống xe làm gì?"
Cô vùng ra khỏi tay anh: "Em đi xem."
Thấy cô thật sự muốn xuống xe, anh nhanh chóng tháo dây an toàn, dùng cánh tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, trực tiếp bế cô ngồi nghiêng lên đùi anh, "Em mặc thế này mà còn muốn xuống xe à? Chưa cả đi giày nữa."
"Xung quanh đây tắc đường, không biết khi nào mới thông xe bình thường." Cô chỉ vào căn nhà cũ ba tầng trước mặt. "Đây là nhà ông nội em để lại, đêm nay chúng ta ở lại đây."
Đôi tay anh quấn chặt quanh eo cô, không cho cô lộn xộn: "Trời mưa to quá, đợi lát nữa."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Chẳng biết phải chờ tới khi nào mưa mới nhỏ, cứ chạy vào thôi."
Anh biết chỉ cần chạy vào là được nhưng lại không muốn để cô xuống xe.
Một tay anh ôm lấy vòng eo thon của cô, tay còn lại đẩy đầu gối cô lên một chút, "Không sao đâu, trong lúc đợi mưa tạnh, chúng ta có thể làm nốt việc dang dở lúc nãy."
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm lấy gáy cô, cúi xuống cắn vào khóe môi cô, cuốn chiếc lưỡi mềm mại của cô nhẹ nhàng mút vào: "Ngọt quá."
Lục Viện phải mất một lúc mới nhận ra Chu Phù Thế đang trả lời câu hỏi có ngọt không khi cô dùng miệng cho anh uống trà sữa trước cửa hàng tiện lợi.
Từ khi anh ôm cô ngồi lên đùi, eo và mông cô đều vô thức vặn vẹo, vật khổng lồ giữa hai chân anh đã thức tỉnh từ lâu. Mặc dù bị ngăn cách bởi mấy lớp vải nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó chỗ ngày càng sưng to.
Cô hơi ngả người ra sau, né tránh nụ hôn của anh, giả vờ không hiểu hỏi: "Em ngọt hay là trà sữa ngọt?"
"Đương nhiên là em ngọt." Anh luồn tay vào dưới vạt áo cô, ngón tay từ từ di chuyển từ sống lưng lên trên, chạm vào khóa áo lót của cô, nhưng không ngờ dùng một tay lại không thể cởi được.
Cô vốn đợi anh cầu cứu, nhưng anh vẫn bướng bỉnh, đầu ngón tay không móc được vào khóa áo mà lại đập mạnh vào lưng cô. Cơn đau nhẹ khơi lên một dòng điện cực nhỏ, khiến cô vô thức rên rỉ thành tiếng.
Đôi mắt cô nhanh chóng bị bao phủ bởi một làn sương mù mỏng manh, "Chu Phù Thế, anh có biết cởi không vậy?"
Đương nhiên anh sẽ không trả lời câu hỏi của cô, may là trong xe tối om nên cô không nhìn rõ gương mặt đỏ bừng của anh.
Cuối cùng anh cũng cởi được khóa áo bằng cả hai tay, nơi mềm mại của cô bật ra ngoài, đập vào cánh tay anh. Khi thân trên của cô hơi vặn vẹo, hai bầu vú cũng nhẹ nhàng đong đưa.
Anh trực tiếp ôm lấy hai đôi gò bồng mềm mại của cô, dùng lòng bàn tay ôm phần chân ngực rồi đẩy lên cao, ngón tay lôi kéo núm vú, khiến nó dần dần cương cứng.
Chu Phù Thế đùa giỡn với bầu ngực đầy đặn của Lục Viện, khiến hô hấp của cô rối loạn, đôi môi đỏ mọng hé mở, thở hổn hển, một dòng mật dịch cũng lặng thầm trào ra từ bụng dưới.
Tay anh chạm vào giữa hai chân cô, quần lót của cô đã ướt rồi, "Ướt quá à? Muốn anh vào không?"
Cô dùng hai tay chống lên vai anh rồi đứng thẳng dậy, dang rộng hai chân, ngồi lên đùi anh, cúi người tựa vào cổ anh, mông liên tục ấn xuống, cọ vào thứ to lớn kia: "Muốn, anh trai, mau cắm vào đi."
Ngón tay anh ấn vào cửa động qua lớp quần lót, "Vào chỗ nào? Chỗ này à?"
Cô hơi nâng mông lên, để ngón tay anh tiến sâu hơn, "Ừm, anh trai, vào nhanh đi."
Lời còn chưa dứt, tay anh đã đẩy chiếc quần lót của cô xuống, hai ngón tay tách môi âm hộ, mật dịch bên trong nhanh chóng chảy ra tưới ướt đẫm ngón tay anh. Anh nói đùa: "Sao lại nhiều nước thế nhỉ?"
Vừa nói, anh vừa vươn đầu lưỡi cuốn lấy chóp tai cô rồi ngậm vào trong miệng, ngón tay cắm vào trong mật huyệt chậm rãi đưa đẩy, bụng ngón tay tìm kiếm âm vật, rồi ấn nhẹ.
Cô cảm thấy tất cả tế bào đều bị mở ra trong nháy mắt, ham muốn trong cơ thể không ngừng bùng cháy, nếu không được giải tỏa, lục phủ ngũ tạng sẽ nổ tung mất.
Anh vô tình liếc nhìn cốc trà sữa kia, nói: "A Viện, em chảy nhiều nước quá, có muốn bổ sung chút nước trước không?"
A Viện, hình như chưa từng có ai gọi cô như vậy, anh là người đầu tiên.