Lục Viện không chịu nổi, vặn eo, bụng dưới không ngừng co rút: "Ừm..."
Hai tay Chu Phù Thế nắm lấy cẳng chân của cô đặt lên vai, đầu lưỡi nghiền ép kích thích âm vật, chóp mũi và khóe môi anh đều dính mật dịch trong suốt sáng lấp lánh.
Cơ thể cô như có hàng ngàn con kiến gặm nhấm, run lên vì tê dại, hai chân vô thức mở rộng để lưỡi anh tiến vào sâu hơn.
Anh đẩy lưỡi vào sâu hơn, răng cắn phần thịt mềm trong âm đ*o, lôi kéo mút mát.
Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, thân trên vô thức dựng thẳng, đầu ngẩng cao, để lộ quai hàm xinh đẹp, miệng hét: "A..."
Anh hơi ngửa đầu ra sau, nhìn dòng nước trong suốt trào ra từ mật huyệt của cô, bắn đầy mặt anh: "Thật nhiều d*m thủy."
Lục Viện rơi vào trạng thái cực khoái, mãi chưa hoàn hồn, nên không thể đáp lại.
Chu Phù Thế không cho Lục Viện thời gian bình tĩnh lại, anh ôm lấy eo cô, lật người cô lại, cắm thẳng vào cái lỗ nhỏ vẫn đang chảy nước của cô từ phía sau.
Âm đạo bị kéo căng ra, cảm giác sung mãn lập tức ập đến, cô mơ hồ rên rỉ: "Ừm... trướng quá..."
"Thật sao?" Anh dùng hai tay ấn vào bụng dưới của cô, hạ thân đẩy mạnh, đưa toàn bộ côn th*t vào trong. Lòng bàn tay anh mơ hồ cảm nhận được bụng dưới của cô phồng lên, phần thịt mềm bên trong cô lập tức siết chặt lấy anh.
"Vừa mới phun nước mà sao còn chặt quá vậy?" Bị kẹp chặt quá, anh khẽ rên lên một tiếng, vươn tay vỗ mạnh vào cặp mông trắng nõn của cô, "Anh thương em ít quá nên động nhỏ mới kẹp chặt đến vậy, xem ra sau này mỗi ngày phải cho em ăn no mới được."
Cơn đau ở mông khiến Lục Viện tỉnh táo lại, nghe Chu Phù Thế nói những lời sắc tình, mặt cô lập tức đỏ bừng, miệng rên rỉ: "Anh... đau quá..."
Chu Phù Thế cúi xuống hôn lên mông Lục Viện, môi lưỡi dọc theo xương sống của cô đi lên, gặm cắn xương bướm trên lưng cô. Hạ thân anh nhẹ nhàng đưa đẩy, côn th*t khai phá âm đ*o chặt khít, chạm đến thung lũng sâu hút, "Liếm đến mức em phun nước mà vẫn đau à?"
"Anh... A... Anh đâm vào sâu quá... ưm... cho nên mới đau..." Cô khẽ cau mày, lời nói ngắt quãng vì từng cú thúc mạnh của anh, chỉ còn những tiếng ngâm nga tràn ra khỏi miệng, "Ừm...A..."
Điện thoại di động đặt trên bàn ăn reo lên, Lục Viện liếc nhìn tên người gọi, là Từ Thiến. Cô không có ý định bắt máy nhưng điện thoại vẫn đổ chuông. Cô đưa tay ra với lấy điện thoại, định nhấn nút tắt tiếng, không ngờ Chu Phù Thế lại giành bắt máy trước.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Từ Thiến đã hét lên: "Lục Viện, cậu xem Weibo chưa?"
Lục Viện quay lại nhìn Chu Phù Thế, cắn môi lắc đầu ra hiệu bảo anh dừng lại.
Chu Phù Thế nhướng mày, phối hợp dừng lại, cúi người nhẹ nhàng mút phần thịt mềm mại trên eo Lục Viện, đôi tay đặt lên ngực cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cô vặn eo, ho nhẹ vài tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường: "Sao vậy?"
Từ Thiến đang lướt Weibo, rất hưng phấn, "Ừm, vừa rồi Y Sa thanh minh, nói rằng không cố ý làm tiểu tam, còn xin lỗi cậu và mong mọi người theo dõi mọi hành động của cô ta trong tương lai. Nhưng cư dân mạng dường như không tin và đang mắng mỏ cô ta."
Người đàn ông phía sau đột nhiên khẽ cử động, cô hơi cau mày, dùng hai tay nắm lấy cổ tay anh, giữ chặt: "Chỉ vậy thôi à?"
Từ Thiến đặt điện thoại di động xuống, kể về tin tức quan trọng cô nàng vừa nghe được từ anh họ: "Nhậm Tuấn Sanh bị cha đưa ra nước ngoài, ngay chuyến bay tối nay, nghe nói là chờ dư luận lắng xuống mới được về."
Vốn dĩ Chu Phù Thế chỉ đưa đẩy nhẹ nhàng, chỉ cần Lục Viện kiềm chế một chút sẽ không ảnh hưởng đến việc nghe điện thoại. Nhưng sau khi nghe thấy tên Nhậm Tuấn Sanh, hai tay anh liền ôm lấy eo cô, dùng sức đẩy vào.
Cú đâm đột ngột và mạnh mẽ khiến Lục Viện không nhịn được mà hét lên: "A..."
Lúc nãy nghe tiếng Lục Viện không ổn lắm, nhưng Từ Thiến cũng không suy nghĩ nhiều. Giờ phút này nghe thấy tiếng rên rỉ ái muội như vậy, dù Từ Thiến có ngốc đến đâu cũng đoán được cô đang làm gì. Cô nàng ngẩn ngơ mất vài giây, sau đó lúng túng nói: "Cậu tiếp tục đi, tớ cúp máy đây."
Không đợi Lục Viện mở miệng, điện thoại đã bị cúp, người đàn ông phía sau càng không kiêng nể gì, gần như rút ra toàn bộ, sau đó lại mạnh mẽ đẩy vào, mỗi lần đều đến tận đáy, chạm tới chỗ sâu nhất của âm đ*o.
Lục Viện nằm trên bàn ăn, theo từng lần đưa đẩy của Chu Phù Thế, bụng dưới của cô cọ vào mép bàn, để lại vài vết đỏ trên làn da mỏng manh: "Anh... a... đụng vào bụng... đau quá......"
Anh ôm lấy ngực cô, kéo cô dậy, áp ngực vào lưng cô: "Đau chỗ nào?"
Cô nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình: "Đau quá..."
Một tay Chu Phù Thế nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của Lục Viện, tay kia từ bụng dưới của cô đi xuống cửa huyệt, chạm vào âm vật, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, người phụ nữ trong lòng anh lập tức ngẩng đầu, hét lên: "A..."
Anh nhếch miệng, đầu lưỡi trêu chọc chóp tai cô, eo và hông tiếp tục đưa đẩy, "Em hét hay lắm, vừa rồi lúc nghe điện thoại, đáng lẽ anh phải khiến em hét to hơn."