Sau khi bị dùng bạo lực ép hỏi, Elfa buộc phải nói kế hoạch cho Trần Vũ Hiền biết.
Dự định ban đầu của bọn cướp là bắt hết con tin và lái xe đến biên giới Sudan sau khi lấy được tiền, còn Elfa sẽ đến nước láng giềng trước để chuẩn bị mọi thứ. Bọn cướp còn hứa sẽ mang lại lợi ích cho nước láng giềng. Hai nước đang có chiến tranh, nước láng giềng nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện này, cũng không thể hỗ trợ bắt người.
Chỉ hai tiếng trước, Trần Vũ Hiền đã yêu cầu Elfa chủ động liên hệ với thủ lĩnh của bọn cướp, nói là đã bị cảnh sát khống chế. Thế nên bọn cướp mới tỏ ra khó chịu và yêu cầu nhanh chóng mang tiền đến.
Lúc này, Lục Viện đặt súng lên đầu Elfa. Hắn ta không thể tin quay đầu lại nhìn cô, giọng nói có chút run rẩy vì sợ hãi: "Sao mày dám?"
Bọn cướp bên trong nhà kho cũng có chút hoảng sợ, lớn tiếng hét lên: "Bỏ súng xuống".
Lục Viện đã điều tra, Elfa là con trai của thủ lĩnh, những người khác cũng có liên quan đến bọn cướp, cho nên cô đang đánh cược đối phương tạm thời sẽ không nổ súng. Cô không để ý đến yêu cầu của bọn cướp, "Tôi có thể đưa tiền cho các người, nhưng phải thả nhân viên của tôi ngay bây giờ."
Bọn cướp hung hãn cảnh cáo: "Thả Elfa ngay lập tức, nếu không tao sẽ nổ súng."
Lục Viện liếc nhìn Trần Vũ Đức đang quỳ trước cửa kho hàng, anh ta kiên quyết gật đầu, ra hiệu không cần cô không cần để ý đến mình.
Sự kiên quyết của Trần Vũ Đức khiến Lục Viện tự tin hơn không ít. Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, dùng giọng điệu không thể thương lượng: "Không thể, các người phải thả nhân viên của tôi ra ngoài trước."
Ngay sau đó, bọn cướp thực sự đã nổ súng, bắn trúng vai Trần Vũ Đức. Sau khi bị bắn, cơ thể của Trần Vũ Đức theo quán tính ngã về phía trước, máu từ vai chảy xuống lớp cát đá, đỏ đến chói mắt.
Trần Vũ Hiền theo bản năng tiến lên hai bước, nhưng bị Lý Du giữ lại, "Trợ lý Trần."
Trần Vũ Hiền kìm nén cơn giận, dừng bước, không thể vì mình mà làm xáo trộn kế hoạch. Anh ta tin giám đốc của mình, Lục Viện, sẽ xử lý tốt việc này.
Đối phương bắn vào vai của Trần Vũ Đức, điều này có nghĩa là bọn cướp chỉ đang thăm dò điểm mấu chốt của Lục Viện, và cũng đặt cược xem liệu cô có dám nổ súng hay không. Cảnh sát có lẽ cũng giật mình trước phát súng bất ngờ, lần lượt giơ súng hướng về phía kho hàng.
Lục Viện khẽ nhếch khóe miệng, sau đó bóp cò bắn thẳng vào vai Elfa. Hắn ta ngã về phía trước, máu bắn tung tóe lên quần cô, "Nếu các người tiếp tục làm tổn thương nhân viên của tôi, tôi sẽ lấy mạng Elfa và những người này. Đến lúc đó các người sẽ không nhận được một xu nào cả."
Không ai ngờ tới phát súng của Lục Viện, dù là bọn cướp hay cảnh sát, Chu Phù Thế đứng bên cạnh là người kinh ngạc nhất. Anh cho rằng cô chỉ đang hù dọa đối phương, chứ không ngờ cô thực sự nổ súng.
Nằm ngã trên mặt đất, Elfa khó chịu gầm nhẹ, nhìn về phía nhà kho, khóc lóc hét lên bằng tiếng Ả Rập: "Bố, cứu con, cứu con với. A, cứu con với."
Sau khi nhìn thấy Elfa bị bắn, một số người khác lần lượt trốn ra sau, sợ hãi hét vào nhà kho: "Cứu tôi với, cứu tôi với."
Bọn chúng càng khóc bi thảm, Lục Viện càng dễ đàm phán. Nhưng nhìn vết thương của Trần Vũ Đức không ngừng chảy máu, cô nói tiếp: "Chuyện này cứ tiếp tục thì không tốt cho bất kỳ ai. Tôi có thể dùng tiền để trao đổi một số con tin trước. Các người có thể rời đi khi nhận đủ số tiền còn lại. Bây giờ chỉ cần các người đồng ý thả con tin, tôi sẽ ngay lập tức đưa Elfa đến bệnh viện để điều trị, và các người có thể cùng nhau rời đi vào ngày mai."
Trong nhà kho dường như đang có một cuộc tranh cãi kịch liệt, bọn cướp thực sự không ngờ cảnh sát lại để Lục Viện nổ súng, không khỏi lo lắng người thân của mình sẽ gặp nguy hiểm, và khả năng này là khá cao. May mắn thay cuối cùng bọn cướp đã đồng ý, con tin của hai bên được trao đổi một một, những người còn lại mỗi người trao đổi một trăm nghìn đô la, một số con tin được thả trước.
Bác sĩ có mặt tại hiện trường lập tức lao tới, sau khi băng bó vết thương cho Trần Vũ Đức và Elfa, liền đưa họ lên xe cấp cứu đến bệnh viện.
Lục Viện bảo Trần Vũ Hiền theo đến bệnh viện, nhưng anh ta có chút lo lắng cho tình hình ở đây. Lý Du vỗ vỗ cánh tay Trần Vũ Hiền, "Đi gặp anh trai anh trước đi, có việc gì tôi sẽ gọi điện thoại."
Lúc này Trần Vũ Hiền mới chịu lên xe cứu thương.
Sau một hồi đàm phán, bọn cướp đã thả mười bảy con tin, mười bốn người bản xứ, ba người Trung Quốc, năm người Trung Quốc còn lại bị giam giữ. Thực tế, kết quả này nằm trong dự đoán của Lục Viện. Các nhân viên từ Trung Quốc đến Sudan không hề hấn gì nên đương nhiên cũng phải đưa họ trở về an toàn.
Lục Viện đã đạt được thỏa thuận sơ bộ với bọn cướp, nhưng việc cứu người chỉ là bước đầu tiên, trong kho có hàng hóa trị giá gần bốn mươi triệu đô la Mỹ.