• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Viện cảm giác toàn thân như có dòng điện chạy qua, cao trào nhiều lần khiến cơ thể cô thỉnh thoảng run rẩy, nước mắt vui sướng không ngừng rơi.

Chu Phúc Thế đi vào trong từng chút một, khi rút ra kéo theo cả âm môi phấn nộn và mật dịch ướt át, lúc đẩy vào lại đưa tất cả những thứ này quay trở lại. Dâm dịch bắn tung tóe khắp nơi.

Thân trên của Lục Viện không ngừng run rẩy theo từng cú thúc của anh, mái tóc dài xõa tung trước ngực, quấn quanh ngón tay của anh, "A...... Nhẹ chút......"

Anh dùng cả hai tay bóp mạnh ngực cô khiến chúng biến dạng, dấu bàn tay đỏ nhạt ngày càng rõ ràng trên bộ ngực trắng nõn mềm mại. Hai ngón tay anh lôi kéo đầu v*, răng cắn tai cô, "Nhẹ chút, nhẹ chút thì em sẽ không thoải mái như vậy đâu."

Đôi tay chống lên mặt bàn của cô mềm nhũn, không còn sức, cơ thể ngửa sau, gần như dựa cả vào người anh, "A... Em không chịu nổi... Ừm... Chu Phù Thế... Sắp bị anh làm hỏng...... A....... Hỏng rồi..."

Tiếng rên rỉ quyến rũ của Lục Viện nuốt chửng lý trí của Chu Phù Thế, khiến anh càng mất khống chế, eo và hông dùng sức đẩy về phía trước, lòng bàn tay thô ráp vỗ vào cặp mông tròn trịa của cô, phát ra tiếng bốp bốp.

Lục Viện càng rên to hơn, toàn thân tê dại từng cơn, chưa kịp hoàn toàn hồi phục sau khi đạt cực khoái lại bị Chu Phù Thế đưa lên một đỉnh cao khác.

Đêm nay cô đã lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, cơ thể nặng nề trượt xuống. Cô cắn môi run rẩy cầu xin anh: "Ừ... Em... em không còn sức nữa... Không được..."

Rõ ràng là anh dùng sức cơ mà?

Anh cười khẽ, nắm lấy tay cô đưa xuống, chạm vào nơi kết hợp của hai người, khi côn th*t từ từ rút ra, mật dịch bên trong trào ra như suối, khiến tay hai người đều dính dớp, "Chảy nhiều nước như vậy sao lại bảo không được?"

Lục Viện chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chảy nhiều nước như vậy, bàn tay ướt đẫm, cô giãy dụa rút tay lại, "Ồ...Anh đừng... a... đừng làm thế... Buông em ra..."

Anh kéo tay cô chạm vào âm vật, sau đó từ từ nghiền ép, "Làm sao anh buông em ra được, anh còn chưa làm đủ."

Âm vật bị chính ngón tay cô ấn vào, côn th*t thô dài của anh dùng sức ra vào vào âm đ*o ướt át, cơ thể trở nên cực kỳ nhạy cảm, trong đầu lại lóe lên một luồng ánh sáng trắng khác, tầm nhìn mơ hồ, bụng dưới bất giác co thắt, cô ngẩng đầu lên, hét lớn. "A..."

Thịt mềm bên trong vẫn quấn chặt lấy côn th*t, Chu Phù Thế bị kẹp đến mức phải hít sâu một hơi. Nhưng anh vẫn không dừng lại, eo và hông dùng sức khai phá mọi chướng ngại vật, côn th*t cứng ngắc chạm tới chỗ sâu nhất. "Lại kẹp?"

Lục Viện bị Chu Phù Thế làm cho khóc nức nở, "Ô...... Không kẹp...... A......"

Bên trên chảy nước mắt, bên dưới trào mật dịch, Chu Phù Thế lo lát nữa Lục Viện có thể ngất xỉu vì mất nước hay không?

Anh nắm lấy cằm ép cô quay đầu lại, cắn môi cô, nuốt hết tiếng nức nở của cô, "A Viện, rõ ràng em rất thoải mái, sao còn khóc?"

Lục Viện càng khóc to hơn, ấm ức hơn, khiến Chu Phù Thế cảm thấy đau lòng.

Anh hơi nhếch khóe miệng, dùng lưỡi liếm những hạt trân châu trên mặt cô, nhưng dưới thân lại dùng lực đâm vào rút ra, "Thoải mái không?"

Giọng nói của cô khản đặc: "Thoải mái... ừm... a... sắp hỏng rồi... em thật sự sắp bị anh... bị anh làm hỏng rồi..."

Thịt mềm bên trong lập tức mút vào như một cái miệng nhỏ, anh chậm rãi thọc vào rút ra, phát ra tiếng nước nhớp nháp: "Làm sao có thể? Nghe âm thanh này đi, anh biết động nhỏ của em đang rất vui."

Gương mặt Lục Viện vốn đã đỏ bừng, bây giờ vệt đỏ lan xuống tận cổ, nhưng cô không chịu thua mà nói lại: "Rõ ràng là anh rất vui."

Chu Phù Thế nhìn thấy toàn thân cô đỏ bừng, ghé sát vào tai cô tiếp tục trêu chọc: "Ừ, anh rất vui khi được làm tình với em, muốn mỗi ngày đều làm em như vậy, động nhỏ của em làm anh sướng quá...."

Cô liều mạng lắc đầu, không cho anh nói tiếp, "Chu Phù Thế, đừng nói nữa...... A......"

Hạ thân anh đột nhiên dùng thêm sức, sau nhiều lần, rốt cuộc côn th*t cũng đâm vào cổ tử cung vừa hẹp vừa mềm. Cô không còn có thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, những tiếng ngâm nga cũng dần biến mất.

Khi Lục Viện cảm thấy mình sắp bị làm đến ngất xỉu, cuối cùng Chu Phù Thế cũng lên đỉnh, rút ​​ra và xuất tinh ở phần hõm eo của cô, chất lỏng đặc quánh chảy xuống mông cô.

Chu Phù Thế bế Lục Viện đi tắm rửa, hai chân cô nhũn ra nên để mặc anh tắm và sấy tóc cho cô, cuối cùng quấn khăn tắm, bế cô ra ngoài rồi đặt lên giường, hỏi "Em muốn uống nước không?"

Lục Viện mềm nhũn ngã xuống giường, yếu ớt lắc đầu.

"Ngoan lắm." Anh mỉm cười âu yếm, xoa đầu cô rồi tự đi tắm.

Lục Viện xuống giường, tùy ý mặc một chiếc áo thun rộng rãi đi ra ngoài. Cô cầm chiếc điện thoại di động để trên bàn ăn lên, kiểm tra weibo, lời xin lỗi của Y Sa đứng thứ hai hot search, còn đứng đầu là thông báo từ hôn của cô.

Weibo của Y Sa đã hoàn toàn sụp đổ, có người liên tục tung tin Y Sa hành động như sao hạng A, ức hiếp người mới và những tin tức tiêu cực khác.

Weibo chính thức của tập đoàn Lục thị cũng gặp rắc rối, cư dân mạng ngưỡng mộ sự quyết đoán của Lục Viện, thậm chí còn kêu gọi Lục Viện mở weibo để chia sẻ cuộc sống của cô.

Chu Phù Thế từ phòng tắm đi ra, phát hiện trong phòng ngủ không có ai, anh dùng khăn lông lau khô tóc rồi bước nhanh ra ngoài: "A Viện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK