Hoài Vọng không đáp lời, chỉ kéo tay y chăm chăm mắt nhìn.
Kiêm Trúc bị nhìn như vậy, trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng mình là một kẻ phụ tình. Y lấy lại bình tĩnh: Không phải hốt hoảng, kẻ phụ tình có người khác rồi.
Thế là y không thẹn với lương tâm nhìn ngược lại Hoài Vọng.
Hai người đứng đó nhìn nhau như không có ai khác, Lạc Trầm Dương ở bên cạnh chỉ giật mình trong chốc lát, sau đó dường như thấy tức giận vì bị xen ngang. Hắn hỏi Hoài Vọng, “Ngươi làm gì vậy?”
Lúc này Hà sư huynh cũng tỉnh táo lại, kéo cao cảnh giác, tầm mắt đảo quanh qua lại giữa hai người.
Hoài Vọng lại không quan tâm đến bọn họ.
Đám đông phía dưới đã kích động hẳn lên, không thèm nhìn cảnh sông đèn hoa gì nữa, đèn hoa làm gì đẹp được bằng tam giác tình máu chó chứ:
“Đến đoạn giành người rồi!”
“Chao ôi, giờ mới thú vị đây này, thích nhất là xem mấy cảnh này đấy!”
“Trường Tu La (1), đánh nhau, đánh nhau…”
Kiêm Trúc nghe đầy cả lỗ tai, “…”
Giờ thì y mới nhận ra là hình như mọi người đang hiểu lầm gì đó. Y rút ngọc bội lại đeo lên hông mình lại, “Ta chỉ cầm ra cho sư huynh xem thử thôi.”
Hoài Vọng hỏi, “Chỉ là xem thử?”
“Không thì sao, ngươi nghĩ là gì?” Kiêm Trúc đeo ngọc bội xong lại ngẩng đầu lên cười với hắn một cái, “Nhưng mà, xem hay là cho, thì hình như cũng đâu có liên quan gì đến ngươi?”
Hoài Vọng, “…”
Lạc Trầm Dương đối diện rốt cuộc cũng chờ được cơ hội mở miệng, “Đúng thế, có liên quan gì đến ngươi?”
Hà sư huynh không cam lòng bị bỏ lại đằng sau, “Đúng vậy, quan hệ gì nói rõ!”
Kiêm Trúc cong môi hỏi Hoài Vọng, “Ngươi nói xem quan hệ gì nào?” Sau lưng y là dòng đèn hoa li ti ánh lửa đang từ từ chảy trôi, áo the nừa thấu, như ngân hải thiên hà.
Trái tim Hoài Vọng chợt rung động. Lời muốn nói ra miệng dường như bị kẹt trong cổ họng, thật ra hắn muốn nói là “không có quan hệ gì”, hơn nữa sự thật cũng đúng như thế —— quá lắm là quan hệ bạn cùng nhà.
Nhưng trong lòng Hoài Vọng lại ẩn chứa một loại chờ mong nào đó, vô cùng sống động, làm hắn không dám nghĩ sâu.
Trong khoảng im lặng chừng hai hơi đó, ánh mắt của Lạc Trầm Dương đang đứng đối diện chợt lạnh xuống, nặng nề nhìn về phía Hoài Vọng. Hắn nghĩ đến kẻ này vừa mới nói “ngọc bội đó cho ta”, có ý gì? Hơn nữa khi đề cập đến quan hệ của hai người, Kiêm Trúc sư đệ cũng không rũ sạch ngay lập tức, trải lại còn gặng hỏi là “quan hệ gì”…
Tưởng như có tình cảm không rõ ràng đang âm thầm lên men nảy nở tràn ra.
Kiêm Trúc vẫn đang ôm tay áo dù gấp vẫn ung dung chờ Hoài Vọng mở miệng, nhưng Lạc Trầm Dương đã không kiềm chế được nữa.
Hắn nghiêng người sang quay mắt về phía Hoài Vọng, “Vị đạo hữu này ngay cả một câu cũng không nói rõ được sao? Đổi lại là ta ta có thể nói rõ ngay, quan hệ của ta và sư đệ là sư huynh đệ đồng môn, quan hệ cá nhân giữa bọn ta rất sâu.”
Lạc Trầm Dương nói dứt lời rồi lại dùng ánh mắt soi xét đảo qua Hoài Vọng, “Nhưng còn vị Thương đạo hữu này, ngươi và sư đệ hẳn chỉ là bèo nước gặp nhau, từng có quãng thời gian kết bạn mà thôi, giờ xuất hiện ở đây là vì lẽ gì chứ?”
Đây coi như là khiêu khích trắng trợn. Hoài Vọng ngước ánh mắt sắc lạnh lên, “Quan hệ của bọn ta không thể nói cho người ngoài biết, ta xuất hiện ở đây có dính dáng gì đến ngươi?”
Ánh mắt đó như một đạo kiếm ý xé toạc không gian, làm người chung quanh bất giác ớn lạnh sống lưng.
Cũng may là cảm giác đó lập tức biến mất ngay trong nháy mắt, tưởng như ảo giác vậy. Mọi người ở đây cẩn thận thưởng thức cách dùng từ của hắn: Không thể nói cho người ngoài biết…
Hình như là so với câu “quan hệ cá nhân rất sâu” còn nặng hơn mấy phần.
Kiêm Trúc cụp mắt cười cười: Tiên tôn khoác cái vỏ bọc, đúng là không thể nói cho người ngoài được.
Bọn họ đang đứng nói chuyện ở đầu cầu, du khách xung quanh không nghe được nội dung, lại thấy bọn không đánh nhau, không khỏi ầm ĩ mấy tiếng:
“Làm gì đấy, sao vẫn còn nói chuyện vậy trời?”
“Tại sao không có đánh nhau thế!”
“Tiết mục bọn ta thích đâu mất tiêu rồi!”
Kiêm Trúc thấy nơi cả bọn đang đứng đúng là nổi bật quá, bèn nói, “Chúng ta đổi vị trí, thay tâm trạng đi.”
…
Y cất bước đi xuống xuống, Hoài Vọng và Lạc Trầm Dương đang đình cùng đuổi đến, Hà sư huynh và Giang Triều Vân lập tức mỗi người một bên đẩy hai người ra đằng sau.
Hoài Vọng, “…”
Hà sư huynh đi cạnh bên Kiêm Trúc, kéo tay áo y nhỏ giọng hỏi, “Khi nãy hắn nói thế là có ý gì, gì mà ngọc bội là cho hắn? Đệ không cần Kiêm Gia Thương Thương nữa sao?”
Kiêm Trúc liền liếc mắt nhìn hắn, vỗ vỗ hông mình, “Đệ có đưa sao?”
Hiện thực thắng hùng biện, Hà sư huynh tạm thời thả nỗi lòng đa nghi nhạy cảm của mình xuống: Đúng rồi, chẳng phải là chưa đưa sao? Ôi… nam nhân, bịa chuyện để tranh sủng mà.
Sau khi cả nhóm xuống cầu thì nhằm đến nơi ít người mà đi, Hoài Vọng đi theo phía sau không nói gì.
Mãi đến khi đi đến một đầu ngõ vắng lặng, Kiêm Trúc mới dừng bước quay người lại. Trước tiên y nói với Lạc Trầm Dương, “Vừa rồi là do đệ không chú ý trường hợp, đã thêm chuyện phiền toái cho đại sư huynh.”
Lạc Trầm Dương nhận ra được ẩn ý muốn làm rõ trong lời của y, không khỏi mất mác, “Ta biết.”
Kiêm Trúc nói xong liếc nhìn sang Hoài Vọng một cái. Hà sư huynh thấy hai người lại đang giao lưu bằng ánh mắt, đáy lòng chao đảo bất ổn đánh lên “thịch thịch thịch”.
Hắn vượt lên một bước che chở Kiêm Trúc đằng sau, nói với Hoài Vọng, “Đạo hữu, không phải chúng ta đã từ biệt ở Doanh Châu rồi sao? Tại sao ngươi còn xuất hiện trong thành Lộ Tê cách xa ngàn dặm?”
Tầm mắt Hoài Vọng lướt qua hắn nhắm thẳng về phía Kiêm Trúc, như đang im lặng trả lời.
Kiêm Trúc đối diện với ánh mắt của hắn, nhớ lại mấy ngày nay Hoài Vọng làm tổ trong phòng chẳng thèm quan tâm hỏi han mình được một câu nào, bèn cười một tiếng rồi nói, “Thương huynh đã lâu không liên lạc với ta, chắc không phải là đến tìm ta đâu nhỉ?”
“…”
Tất cả mọi người ở đây cùng nhìn vào Hoài Vọng, môi Hoài Vọng nhúc nhích, “Chuyện riêng.”
Kiêm Trúc nói, “Ngươi đã có chuyện riêng phải làm, vậy thì chúng ta đành đi trước, không làm lỡ chuyện của ngươi.”
Y nói rồi xoay người muốn đi, Hoài Vọng đột nhiên tiến lên trước một bước kéo y lại, đốt ngón tay theo bản năng nắm chặt, “…tìm ngươi có chuyện riêng.”
Hai người kéo tay kéo chân, Hà sư huynh bị kẹp ở giữa, “Này này, có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng, không có lôi kéo gì ở đây, sư đệ của chúng ta là trúc có chủ rồi!”
Tay Hoài Vọng buông lỏng.
Kiêm Trúc thu tay về cúi đầu bóp bóp cổ tay. Thật ra Hoài Vọng cũng không kéo đau y, nhưng hắn nhìn thấy người trước mặt bóp cổ tay như vậy, cảm giác về độ tồn tại của cái kéo tay đó đột ngột tăng mạnh, ngay cả trong lòng bàn tay của hắn vẫn còn lưu lại xúc cảm khi da thịt chạm nhau.
Hai người, một người cúi đầu bóp tay, một người cúi đầu nhìn người đó.
Lạc Trầm Dương lên tiếng đánh vỡ bầu không khí vi diệu này, “Tìm sư đệ có chuyện riêng, vì sao trước đó không truyền tin liên lạc?”
Hoài Vọng dời ánh mắt, “Lúc trước không để lưu lại phương thức truyền tin.”
Lạc Trầm Dương ý tứ sâu xa, “Ồ, ngay cả phương thức truyền tin cũng không lưu à…”
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc thấy đã nhằng hắn gần đủ rồi, cục tức do Hoài Vọng chọc ra mấy ngày nay cũng vơi giảm đi không ít, bèn nói với Hoài Vọng, “Nếu như ngươi có chuyện tìm ta, thì bây giờ chúng ta vừa đi vừa nói luôn đi. Hiếm khi ta có dịp được ra khỏi tông môn, nếu như là bình thường thì ngươi cũng không tìm được ta.”
“Được.” Hoài Vọng đáp lại.
Hai người đang định đi, Hà sư huynh thấy thế muốn nói lại thôi. Bị vướng bởi chuyện riêng của người khác nên không tiện nhúng tay vào, hắn chỉ có thể nhỏ giọng lèm bèm với Kiêm Trúc, “Kiêm Gia Thương Thương, nhớ Kiêm Gia Thương Thương đấy…”
“Đã khắc vào trong thần thức.” Kiêm Trúc động viên hắn xong, quay đầu kêu Hoài Vọng, “Đi thôi.”
Đôi bóng người dần xa, hòa vào trong ánh đèn giữa biển người lui tới.
Ở chỗ cũ, Giang Triều Vân chưa từng không lên tiếng tập trung nắm chặt bàn tay phải thần thánh của mình, Hà sư huynh liếc mắt sang, “Đệ đang làm gì thế, va trúng tay à?”
Giang Triều Vân hít sâu một hơi, “Ta đang kiềm nén thiên phú đang chộn rộn ngóc đầu dậy cuả mình…”
Chẳng biết vì sao, vừa rồi có một khoảnh khắc làm hắn rất muốn trèo tường.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng đi được một đoạn, y ôm tay áo làn tóc đen lất phất sau lưng. Hoài Vọng quay đầu sang nhìn, đám đông xung quanh rộn ràng trong màn đêm mơ hồ, giữa tầm mắt chỉ còn lại đường viền gương mặt sắc nét khi nhìn nghiêng của y.
Kiêm Trúc dường như không nhận ra ánh mắt chăm chú của người nào đó, nhẹ nhàng mở miệng, “Ta thế mà không biết, Tiên tôn ngày nào cũng ở ngay sát bên ta không nói câu nào, giờ lại có chuyện gấp gì đó cần tìm đến ta?”
Hoài Vọng, “…”
Hoài Vọng, “Lý do thoái thác mà thôi.”
Kiêm Trúc thấy hắn còn mạnh miệng, bèn hỏi, “Vậy bây giờ ngài dựa vào lý do thoái thác đó gọi một mình ta ra là để làm gì?”
Ánh mắt Hoài Vọng chuyển sang hướng khác, một hồi lâu sâu mới thốt ra được một câu, “Nếu ngẫu nhiên gặp được, không bằng cùng đi dạo.”
Kiêm Trúc cười, “Ồ, muốn đi cùng với ta?”
Hẳn là do bầu không khí xung quanh quá tốt, khiến con tim Hoài Vọng rộn ràng âm ỉ. Hắn ổn định lại, “Hai người dù sao cũng tốt hơn một người.”
Hai người dù sao cũng tốt hơn một người… Kiêm Trúc đánh giá cao câu đó, hiếm khi nghe được một câu ra tiếng người, nên tạm thời tha cho hắn.
Phố xá vào lễ Phù Hoa cũng không khác ngày thường quá nhiều, chỉ là tăng thêm một chút trang trí với hoa, rồi còn có “đèn sông Phù Hoa” đầy sông, “lồng đèn Phù Hoa” đầy đường.
Kiêm Trúc dọc theo quầy hàng bên đường thong thả đi, nhìn thấy có trò gì thú vị thì đứng lại nhìn xem đôi lần, Hoài Vọng theo sau không giục y, vừa tránh người vừa giúp y cản làn sóng người phần đa là chen chúc nhau.
Khi đi ngang qua một quầy nhạc khí nhỏ thì Kiêm Trúc dừng bước lại.
Trên quầy có bày hồ cầm, sáo trúc còn có cả huân gốm. Ánh mắt của y nán lại một cái huân trong đó —— đa số huân được chế tác từ gốm, cũng có xương, trúc, ngọc, còn cái huân đang đặt ở trung tâm là được chế tác từ ngọc, sắc màu trong suốt, hoa văn dưới đáy như mây trôi hạc vờn.
Tiếng huân vốn đã gần gũi với tự nhiên của đạo gia, nếu nói như thế thì khi thổi bằng cái huân đó, thì âm thanh phát ra sẽ có thêm một kiểu đạo phong tiên vận.
Kiêm Trúc duỗi tay ra cầm lên nhìn thử, chạm vào tay mới đầu thấy tinh xảo, cảm giác cũng khá được.
Hoài Vọng đứng bên cạnh tỉ mỉ phỏng theo vẻ mặt của người trước mắt, hắn vẫn còn từ khúc lần trước Kiêm Trúc thổi cho hắn nghe ở bờ sông ngoài thành.
Hắn hỏi, “Ngươi thích?”
Chủ sạp thấy thế mau mau mở miệng, “Tâm động không bằng hành động, đi ngang qua rồi không thể bỏ qua! Đây là thứ đáng giá nhất trên quầy của ta đó, ánh mắt của công tử tốt thật đấy!”
“Thôi được rồi, không có tiền.” Kiêm Trúc lắc đầu, “Ta phải cần kiệm chăm lo việc nhà.”
Y nói rồi đang định trả về, Hoài Vọng đứng bên người bỗng nhiên lên tiếng, “Bao nhiêu tiền.”
Chủ sạp báo giá, bổ sung, “Ngọc là ngọc thượng hạng, tay nghề cũng là tay nghề tốt, rất đáng!”
Hoài Vọng không trả giá, dứt khoát móc tiền ra trả.
Kiêm Trúc quay đầu nhìn về phía Hoài Vọng, Hoài Vọng bị ánh mắt của y nhìn đến mất tự nhiên, “Ngươi lấy đi.”
Ngón tay trắng gầy vuốt ve mặt huân ngọc bóng loáng, Kiêm Trúc hỏi, “Cái này là tặng cho ta hay là ghi sổ?”
“Một cái huân thôi, không đến mức bắt ngươi phải trả tiền lại cho ta.”
Ánh mắt của chủ sạp phía trước đảo qua đảo lại giữa hai người, ánh mắt của kẻ kinh doanh trước giờ rất độc, hắn ta nhìn Kiêm Trúc mấy lần rồi nói, “Người thương của công tử đối xử với công tử tốt thật, hai vị đúng là phu thê tình thâm~”
Dây thần kinh của Hoài Vọng hình như bị một chữ nào trong đó chọc phái, có một luồng hơi nóng bốc lên từ trong ngực, hắn cụp mặt không tỏ rõ ý kiến. Sau đó nghe Kiêm Trúc nói, “Hiểu nhầm rồi, vị này chính là huynh trưởng của ta.”
Hoài Vọng nghe vậy ngước mắt, Kiêm Trúc đang nhếch nhếch môi nhìn hắn, “Huynh trưởng ta từ nhỏ đã thương ta.”
“…”
Ánh mắt của chủ sạp có hơi vi diệu, hắn ta cũng không tiện nói vóc dáng của hai người quá là không liên quan, bèn nương theo lời của Kiêm Trúc, “Ngại quá, hai vị huynh đệ tình thâm.”
Kiêm Trúc nhận lấy huân ngọc, “Ừm ừm.”
Còn không đến nửa canh giờ nữa là đến giờ giới nghiêm ban đêm của Lâm Viễn tông, Kiêm Trúc đi dạo hết một vòng trên đường rồi Hoài Vọng, “Tiên tôn có phải về hay không?”
“Lễ Phù Hoa, tông môn không cấm đi lại ban đêm.”
“Ta biết, ta chỉ là hỏi Tiên tôn có tính trở lại không?”
Hoài Vọng không trả lời, hỏi ngược lại, “Ngươi thì sao?”
Kiêm Trúc hơi ngẩng đầu, “Khó được khi quang minh chính đại như vậy, đương nhiên là phải đu đưa rồi~”
“…”
Y nói dứt câu xoay người, “Ngài trở về trước đi, biết Tiên tôn là con người nguyên tắc nhất. Huống chi ngài không có hứng thú với mấy thứ phàm trần tục thế như này, vẫn nên về tu đạo của ngài đi thì hơn.”
Hoài Vọng, “Ta không quay về.”
Kiêm Trúc quay đầu lại, “Ngươi cũng muốn đu đưa?”
“…” Hoài Vọng hơi nghẹn một chút, sau đó nói, “Chuyện Doanh Châu chưa giải quyết, chẳng bao lâu nữa lại phải đi xa, giờ là lúc thích hợp để thả lỏng.”
Kiêm Trúc thấy đã trêu hắn gần đủ rồi, bèn chầm chậm nói, “Vậy được rồi.”
Lễ Phù Hoa ở thành Lộ Tê sẽ kéo dài đến hừng đông ngày mai, đèn đuốc đầy đường sáng đêm rực rỡ.
Kiêm Trúc kiên trì với chuyện đi ngủ mỗi ngày, đu đưa đến gần giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) đã không lượn nổi nữa. Nhưng hiếm khi được tông môn cho tất cả nghỉ, y cảm thấy nếu giờ mà về thì lại lỗ quá.
“Ta chuẩn bị tìm khách điếm ngủ, ngài thì sao?”
Hoài Vọng đi theo, “Ừm.”
Hả?? Kiêm Trúc liếc hắn một cái, không thèm so đo với cái câu trả lời ông nói gà bà nói vịt của hắn.
Hai người tìm một khách điếm, tiểu nhị đứng sau quầy xoạt xoạt ghi tên, “Hai vị muốn mấy phòng?”
“Chỉ một phòng thôi, dù sao cũng không có tiền.” Kiêm Trúc nói rồi nhìn về phía Hoài Vọng, “Huynh trưởng ta vừa tiêu vượt mức.”
“…” Lần này Hoài Vọng không có phản bác, như là chấp nhận.
Tiểu nhị, “Khách quan muốn phòng đơn hay phòng đôi?”
Kiêm Trúc hỏi Hoài Vọng, “Ngài có ngủ không?”
Hoài Vọng, “Không ngủ.”
“Không ngủ thì phòng đơn, ưu tiên thực dụng kinh tế.” Kiêm Trúc cho ra quyết định xong lại tính chất tượng trưng quay đầu hỏi hắn, “Ngài không có ý kiến chớ?”
“…không có.”
Đặt phòng xong, Kiêm Trúc cầm chìa khóa đi lên trên lầu. Hoài Vọng đi theo y vào phòng, cửa phòng đóng lại từ phía sau lưng, “lạch cạch” một tiếng, trong không gian yên tĩnh đối lập này không hiểu sao lại làm cho người ta để ý.
Trong phòng chỉ có hai người họ, bỗng nhiên Hoài Vọng thấy hơi căng thẳng, rõ ràng không phải là lần đầu tiên cả hai ở cùng với nhau. Hắn lại nhìn Kiêm Trúc, lại thấy vẻ mặt y như thường, dường như không để ở trong lòng, Hoài Vọng mới lấy lại bình tĩnh ngồi xuống cạnh bàn.
Sau khi Kiêm Trúc vào phòng nhìn thấy cái giường là người lập tức mệt rã, cho mình một cái thuật Tịnh Thân, dứt khoát cởi ngoại sam ra treo một bên.
Y đưa lưng về phía Hoài Vọng, bên dưới trung y lộ hai đoạn xương bướm. Đường cong thắt eo bên hông ưu mỹ, phần gáy trắng trẻo mơ hồ ẩn hiện giữa làn tóc đen.
Y đứng khuất sáng nên lúc cởi ra đai lưng không thấy rõ lắm, bèn xoay sang chỗ khác hướng mặt về phía ánh nến trên bàn. Ngọc bội cũng theo động tác của y lắc một cái, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo quấn lấy sợi tơ đỏ buộc ngọc bội, lúc quấn siết để lại vài vết hằn.
Ánh mắt Hoài Vọng bắn thẳng đến, dõi theo ngọc bội mắt không dời một li.
Kiêm Trúc đang tháo ngọc bội xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng người ồn ào ngoài đường. Y kéo y sam lại bước đến vài bước đẩy cánh cửa sổ chạm khắc ra nhìn xuống —— trông thấy người trên đường đang cùng nhìn về một hường, hình như bên kia đầu phố có một ngọn đèn giấy Hoa thần khổng lồ được dựng lên.
Y vẫn không quá hiểu về tập tục trong lễ Phù Hoa, quay đầu lại hỏi Hoài Vọng, “Đang làm gì vậy?”
“Hết ngày hôm nay, giờ Tý tiễn Hoa thần.”
“Vậy chắc sắp đến rồi.” Kiêm Trúc cười cười, “Còn tưởng là Tiên tôn không biết chút gì về chuyện trần gian cả chứ, không ngờ là phong tục trong lễ Phù Hoa ngài cũng biết không ít.”
Hoài Vọng không đáp lời, ánh mắt vẫn rơi vào ngọc bội.
Kiêm Trúc không chú ý tới ánh mắt của người nào đó, y đang dựa vào song cửa sổ nhìn sang đường phố bên dưới, “Hiếm khi được thấy lễ Phù Hoa thế thì ta chờ đến giờ Tý tiễn Hoa thần xong rồi ngủ luôn.”
Y vừa dứt tiếng chợt như loáng thoáng như thấy một tiếng hắng giọng phát ra từ phía sau, âm thanh đó rất nhỏ, nếu không phải y đã quá quen với Hoài Vọng, thì gần như đã không nghe ra được.
Sau đó y lại nghe thấy Hoài Vọng nói như vô ý mà, “Ngọc bội.”
“…”
Kiêm Trúc quay đầu nhìn về phía Hoài Vọng, chỉ thấy hắn một tay khoác trước bàn, đốt ngón tay hơi siết chặt, tầm mắt vào ngay khoảnh khắc y xoay đầu lại chuyển từ ngọc bội “vèo ——” một cái đáp xuống đất.
Vụng về che giấu, giấu đầu hở đuôi.
Kiêm Trúc giả vờ không biết, “Ngọc bội làm sao vậy?”
Hoài Vọng dường như khó có thể mở miệng, “… chẳng phải ngươi nói muốn tặng ta.”
Kiêm Trúc, “Ta hỏi ngài một lần cuối cùng, ngài nói không cần.”
“…”
Cửa sổ mở ra, tiếng người phía dưới càng ầm ĩ, âm thanh đếm ngược truyền vào trong phòng một cách rõ ràng —— giờ Tý sắp đến.
Hơi thở của Hoài Vọng hơi dồn dập hai lần, tưởng chừng như dũng khí phá núi xẻ biển đột ngột gióng lên, “Ta…”
Kiêm Trúc dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.
Hoài Vọng ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm được ánh nến chiếu sáng ngời lên, như có gì đó đang dao động.
“Bây giờ ta còn có thể nhận không?”
Kiêm Trúc dựa vào song cửa sổ, đầu ngón tay cọ sát qua hoa văn cành trúc trên ngọc bội, đếm ngược đằng sau lưng đã vào hồi cuối. Y bỗng bật cười giữa khi cơ thể của Hoài Vọng đang càng lúc càng căng thẳng, tiếp đó bước đến trước mặt hắn.
Hai người mặt đối mặt, một cao một thấp, Kiêm Trúc cúi đầu đưa ngọc bội qua.
Hoài Vọng duỗi tay định nhận, lại nghe y nói, “Vào ngày lễ Phù Hoa, nếu người có tình trao đổi tín vật, sẽ được Hoa thần chúc phúc, ân ái dài lâu.”
Kiêm Trúc nhìn hắn, khóe mắt khơi lên ý cười, “Tiên tôn có biết tập tục đó không?”